Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Lần 5 (3).

Như đã hứa, Jinsol nhanh chóng kéo Yoona ra sàn nhảy, hai tay cậu ôm lấy hông nàng, dường như nhấn chìm nàng trong vô vàn lời khen và mấy câu tán tỉnh ngớ ngẩn. Nếu đôi má ửng đỏ và nụ cười hài lòng là dấu hiệu thì Yoona thực sự rất thích mấy thứ này.

Jiwoo và Kyujin tìm được hai cô gái người Pháp và một cô gái Tây Ban Nha cùng uống rượu. Họ tìm cho mình một bàn riêng, tiếng cười và reo hò không ngừng vang vọng.

Còn Lily và Haewon thì cứ đi tới đi lui từ quầy bar tới sàn nhảy.

Lily không uống nhiều nhưng nhảy rất nhiều. Haewon thì uống rất nhiều và xem nàng nhảy. Hai điều này hoàn toàn có liên quan với nhau bởi vì cô không biết mình có thể giữ được tỉnh táo nếu nhìn bạn thân nhất của mình nhảy múa trong bộ trang phục kia không.

Và trên hết, trước sự không hài lòng tột độ của Haewon, không một ai cũng như không một thế lực tâm linh nào được tiếp cận để tán tỉnh Lily. Lily không hiểu tại sao còn cô thì biết nàng đẹp và hấp dẫn. Thật bất thường nếu Lily ngồi một mình trong quán bar mà không có ai tới tán tỉnh. Thành thật mà nói, Haewon ngày càng trở nên khó chịu khi thời gian trôi qua và mức độ say của cô tăng lên.

Vào khoảng một giờ sáng, khi Haewon đang gọi một ly nữa, một cô gái đến ngồi cạnh cô.

"Này." Người lạ nói bằng tiếng Anh. Cô ấy nói giọng Úc mà Haewon thích, và cô ta cũng rất nóng bỏng.

"Chào."

"Cô đang uống gì vậy ?"

"Tôi khá chắc là vodka nhưng thực ra tôi cũng không để ý nữa."

"Cô ở đây một lúc rồi ư?"

"Ừ. Tôi không đến một mình, nhưng tôi đã bị bỏ rơi."

"Và người mà cô đi cùng...?"

"Tôi có vài người bạn ở đằng kia, tôi nghĩ thế, nếu họ chưa chết vì uống quá nhiều. Dù sao thì họ cũng không bao giờ nghe lời tôi."

Cô hơi lảm nhảm, nhưng người phụ nữ này dường như không bận tâm, cô ta nhìn cô chăm chú làm cô tỉnh táo hơn một chút.

"Những người bạn khác của tôi vẫn đang khiêu vũ hoặc làm tình trong phòng tắm. Còn Lily... tôi không biết. Đôi khi chị ấy ở với tôi và đôi khi chị ấy ở đằng kia. Tôi đoán là chúng tôi đang hoạt động tự do."

"Lily, hửm? Cô ấy là người duy nhất cô gọi bằng tên. Tôi đoán cô ấy là người của cô, phải không?"

Haewon ngước mặt khỏi cốc nước, cả khuôn mặt bỗng nóng bừng.

"Cái gì? Cái gì của tôi?"

"Người yêu của cô." Cô gái nhắc lại với nụ cười tự mãn. "Thành thật mà nói thì đó là lý do duy nhất giải thích tại sao tôi là người đầu tiên tiếp cận người nóng bỏng như cô, tôi rất ngạc nhiên khi không có ai khác cố gắng bước qua ranh giới. Nhưng tôi không ghen tị lắm, cô gái Lily đó của cô hình như chưa chăm sóc đủ tốt cho cô. Cho nên là tôi đang chủ động đấy."

Đầu óc Haewon quay cuồng, cô cảm thấy như mình đã bỏ lỡ một điều gì đó quan trọng.

"Tôi không hiểu."

"Quyến rũ nhưng hơi chậm tiêu nhỉ? Tôi đang đề nghị cô chơi với tôi, vì bạn gái của cô không có ở đây."

"Tôi không có... bạn gái. Tôi cũng không thuộc về ai cả! Cô đang nói về cái gì vậy?"

Người lạ đảo mắt và đứng dậy. Haewon nghĩ rằng cô ta đang bực mình và định bỏ đi, nhưng cô ta đi ra phía sau và nắm lấy vai cô.

"Người sở hữu cô. Người đã đánh dấu cô."

Haewon nhìn lại cô ta, vẫn còn bối rối. Người phụ nữ thở dài. Cô ta lấy điện thoại và chụp nhanh vai của cô khiến Haewon càng bối rối hơn, cho đến khi cô ta đưa màn hình cho cô xem. Trên da của cô in dấu một đôi môi đỏ mọng vô cùng dễ thấy, hiển nhiên là bị một nụ hôn lưu lại. Cuối cùng Haewon cũng hiểu ra những gì Jinsol nói trước đó và tại sao mọi người thấy nó buồn cười.

"Hầu hết mọi người không cố gắng tán tỉnh những người có những thứ như thế trên người. Giống như cô hiện tại đó. Hoặc ít nhất là cô đang ngủ với một người chiếm hữu và muốn cho mọi người thấy cô không độc thân. Thành thật mà nói, thật thú vị khi đi loanh quanh và khoe khoang với mọi người rằng cô thuộc về một ai đó nhưng thật buồn khi kẻ đã làm điều đó với cô lại đối xử không tốt với cô. Thậm chí không cho cô biết mình đã đánh dấu cô. Vì vậy... tôi ở đây để an ủi cô, nếu cô thất vọng?"

Haewon nhanh chóng tỉnh táo và nhìn lại người phụ nữ kia. Cô ta trông ưa nhìn, nhưng hơi khác thường. Cô không thấy đáng tin. Rốt cuộc, cô ta vẫn sẵn sàng ngủ với người mà cô ta cho là đã có chủ.

"Tôi..."

"Wonie! Chị trở lại rồi đây!" Lily kêu lên bằng tiếng Hàn.

Lily đột nhiên xuất hiện từ đám đông và tiến về phía cô.

"Chị quay trở lại rồi !"

"Chị vừa uống với Jiwoo và Kyujin. Mấy em ấy chơi thắng nên cô gái người Tây Ban Nha kia đã mua cho cả tấn rượu."

Lily choàng tay qua vai Haewon và hôn lên má cô. Rõ ràng là nàng đã say. Rồi nàng quay sang cô gái kia và hỏi:

"Ai đó?"

"Tên cô là gì?" Haewon hỏi bằng tiếng Anh.

"Melissa."

"Cô ấy tên Melissa."

"Ồ, rất vui được gặp cô, Melissa! Tôi là Lily!"

Họ bắt tay và mỉm cười với nhau, nhưng cuộc trao đổi chỉ diễn ra hết sức xã giao.

"Vậy... Đó là đôi môi của cô à?" Melissa hỏi, chỉ vào màn hình vẫn còn tấm ảnh vai của Haewon. Lily liếc nhìn nó, lông mày hơi nhướng lên vì ngạc nhiên, nhanh đến mức chỉ mình Haewon nhận ra, trước khi nàng ngay lập tức lấy lại bình tĩnh.

"Vâng, của tôi."

"Cô hay làm chuyện đó lắm à? Đánh dấu sở hữu người khác rồi để họ một mình ở quán bar?"

"Còn cô cũng hay làm chuyện đó à? Tán tỉnh người đã có chủ?"

"Cô có thực sự là bạn gái của cô ấy không?"

"Tôi không biết. Wonie? Chị là bạn gái của em phải không?"

Lily quay sang cô và Haewon nhìn lại nàng với đôi mắt mở to bối rối. Cô quá say để kịp hiểu chuyện này, Lily có lẽ ít say hơn. Cách nàng ôm cô bảo vệ, cách nàng ghen tuông mỗi khi liếc nhìn Melissa... Và câu hỏi này...

"Đúng. Vâng, chị ấy là bạn gái của tôi."

Chúa ơi, thật tuyệt khi được nghe điều đó thốt ra từ chính miệng Haewon, cảm nhận những từ ngữ này trượt ra từ lưỡi của cô.

Haewon vòng tay quanh eo Lily và nhìn Melissa.

"Chị ấy chỉ đi một lát thôi nhưng không sao đâu. Chúng tôi không cần phải dính nhau 24/7, chúng tôi thích cho đối phương không gian riêng tư. Nhưng tôi để cái này..." Cô chỉ vào màn hình. "...để mọi người có thể biết tôi thuộc về ai".

Lily mỉm cười với Melissa với vẻ hài lòng, sự hài lòng chỉ tăng lên khi người phụ nữ kia thở dài rời đi, lầm bầm nói họ là 'những con nhỏ điên khùng'.

Khi họ chỉ còn lại một mình, Lily cố gắng bỏ đi nhưng Haewon giữ nàng lại. Cô ngước nhìn nàng cười:

"Có người ghen sao?"

"Ghen ? Tại sao ? Không. Chị chỉ muốn bảo vệ em. Cô ta có vẻ kỳ lạ."

"Ồ, vậy bây giờ chị là người bảo vệ của em. Hiệp sĩ của em. Hoàng tử của em trên một con ngựa trắng."

"Đúng rồi."

Haewon bị nhốt giữa vòng tay của Lily, lưng tựa vào quầy bar, ngước nhìn nàng với nụ cười thích thú. Nếu không say, có lẽ cô sẽ đỏ mặt, nhưng rượu đã cho cô chút can đảm.

"Vậy..." Lily cuối cùng cũng nói sau một hồi im lặng. "Nếu chị hiểu không nhầm thì chị đã có được Oh Haewon, em thuộc về chị?"

Haewon cắn môi và Lily cũng làm như vậy. Nàng muốn nó nghe có vẻ nhẹ nhàng, nhưng thật khó để bỏ qua sự ám chỉ trong câu nói này.

"Em không nghĩ chị là của em. Tại sao chị lại nói dối?"

"Vì cô ta là kẻ điên. Chị có thể thấy em đang khó chịu."

"Nhưng tại sao chị không tự nói em là bạn gái của chị? Tại sao chị phải làm như thế? Buộc em nói rằng em là của chị?"

"Chị không biết."

"Không biết ​​?"

"Chị không biết."

Lily thở dài thườn thượt bước ra xa, cho phép bộ não của Haewon hoạt động trở lại. Nàng cười lớn và vẫy tay.

"Chị chỉ đùa với em thôi!"

"Em biết!" Haewon cười theo, mặc dù có hơi miễn cưỡng.

"Nhưng nghiêm túc mà nói, em trông dễ thương với cái dấu này. Em nên giữ nó, để tránh mấy tên kì lạ tìm tới em lần nữa."

Lily mỉm cười, say khướt với ly rượu mà Melissa để lại và quay trở lại sàn nhảy.

Haewon nhìn Lily rời đi với cái miệng há hốc. Không biết tại sao, cô thấy mình quay lưng về phía mọi người càng nhiều càng tốt, quay cả người mỗi khi cô muốn nhìn về một hướng, như thể để chắc chắn mọi người trong quán bar nhìn thấy vết son môi trên vai .

Oh Haewon, chị luôn tỏ ra tự phụ nhưng chị là một đứa trẻ bất cần, dính người và tuyệt vọng. Em hi vọng chị biết điều đó.

Haewon biết rất rõ. Đó là điều Hayoung luôn nói. Lúc đó, cô không bận tâm, và bây giờ... Cô cũng không bận tâm.

Trong khi Haewon tiếp tục uống rượu, Lily nhảy múa. Chân nàng đang đau và thành thật mà nói nàng không muốn nhảy nữa, nhưng đơn giản là nàng không thể ở gần Haewon.

Những từ ngữ cứ quay cuồng trong đầu Lily, giọng điệu của Haewon, cách cô nhìn, khuôn miệng của cô khi nói: "Vì vậy, mọi người vẫn có thể biết tôi thuộc về ai."

Nàng thực sự không nên nghĩ về chuyện đó ở chỗ công cộng.

Lily nhớ lại lời mà nàng đã hứa với chính mình vào hai năm trước. Nàng không bao giờ yêu nữa. Có lẽ vì nàng chưa sẵn sàng. Nhưng bây giờ nàng nhận ra nàng đã sẵn sàng. Hoặc nàng đã luôn như vậy, nhưng nàng chưa bao giờ tìm thấy người mà nàng cần để yêu. Hoặc một cái gì đó khác.

Lily kiểm tra đồng hồ và nhận ra đã hai giờ sáng. Nếu họ muốn đi thăm quan những thứ còn lại vào buổi sáng, có lẽ họ nên rời đi ngay để nghỉ ngơi.

Lily lập tức đi tìm những người cùng nhóm. Nàng thấy Kyujin và Jiwoo tại bàn, những chiếc chai rỗng nằm rải rác xung quanh cũng như những đĩa đồ ăn nhẹ. Cả hai đang cầm mấy chiếc cốc rỗng và nâng chúng lên. Lily đến gần họ và nghe Kyujin kêu lên:

"Mấy cái ghế sofa thoải mái bỏ mẹ!"

Jiwoo giơ ngón tay lên lắc lắc không tán thành.

"K-không ! Nó được làm từ mấy con bò chết. Ngồi trên những con bò chết... Ghê lắm!"

"Cạn ly vì lũ bò chết!"

"Cạn ly!"

"Trời ơi!"

"Tụi mình không nên ngồi lên mấy thứ này."

"Không. Không tốt gì hết!"

"Chúa sẽ trừng phạt... Bùm! Sấm sét cuồng phong nổ thẳng lên đầu tụi mình!"

"Bùm!"

Lily cắn môi để kìm nén tiếng cười của mình.

"Hai đứa. Đến lúc phải đi rồi."

"CHỊ LILY!" Kyujin kêu lên.

"Cạn ly vì chị Lily!"

"Cạn ly vì chị Lily!"

"Bùm bùm bùm!"

Hai đứa đứng dậy và bắt đầu nhảy nhót như đang cố gắng náo nhiệt một đám đông vô hình. Lily chộp lấy cả hai kéo chúng theo mình.

"Hai đứa uống quá nhiều đấy."

"Cái gì vậy ? Booooooo... Uống nhiều cái gì? Không hề nhé!"

Lily lắc đầu đưa hai đứa ra khỏi quán. Nàng gọi chiếc taxi đang đợi họ ở góc phố và cho hai đứa nhóc vào trong.

"Xin hãy chờ chúng tôi thêm một lát, tôi sẽ quay lại với những người còn lại." Cô nói với người lái xe đang gật đầu. "Nếu chúng có nôn thì đừng lo, tôi sẽ trả tiền cho anh."

"Tôi quen rồi thưa cô. Đừng lo lắng."

Lily mỉm cười quay trở lại câu lạc bộ. Nàng tìm thấy Yoona và Jinsol trước. Họ đang ngồi ở một góc xa, Yoona ngồi trên đùi Jinsol, vòng tay qua vai cậu, có vẻ như đang chìm trong giấc ngủ sâu. Jinsol dường như muốn ngủ nhưng vẫn cố gắng tỉnh táo và dành ánh mắt trìu mến cho người kia.

"Jinsol, đến lúc phải đi rồi."

"Vậy à?"

"Hai giờ sáng rồi."

"Ồ. Được rồi. Vậy em sẽ đưa Yoona ra xe."

"Ừ, em đưa em ấy ra trước đi. Chị đi đón Haewon."

Lily đến gặp người bạn thân nhất của mình tại quầy bar.

"Haewon."

"Lily ! Lily của em! Lily người em yêu nhất trên thế giới!"

Lại thêm một người say rượu.

"Ừ chị đây. Đứng dậy thôi chúng ta phải đi."

"KHÔNG ! Em thích ở đây!"

"Em ngồi ở đây quá lâu rồi, cái ghế sắp có hình dạng giống em rồi đó. Tỉnh dậy đi."

"Đó là bởi vì chị không đưa em nhảy chung! Em đang đợi chị mời em nhảy! Nhưng chị không làm thế! Một người sở hữu tốt đáng lẽ phải làm thế chứ?"

Mặt Lily bắt đầu nóng bừng, nàng nắm lấy cánh tay của Haewon.

"Em là tên ngốc."

"Nhưng đó là sự thật mà! Chị ấy sở hữu tôi nhưng không mời tôi nhảy? Tệ lắm đúng không?" Haewon hỏi người pha chế rượu. Lily nhìn anh nói xin lỗi và anh chỉ nhún vai với nụ cười thích thú.

"Lily ! Lily đến đây."

Lily vâng lời và cúi xuống.

"Lily, em phải nói cho chị biết một bí mật."

"Em nói đi. Sau đó chúng ta sẽ rời đi."

"Yeah yeah yeah ! Sao cũng được ! Được rồi, bí mật của em là..."

Cô cười khúc khích một mình như một đứa trẻ và Lily đảo mắt trong bất lực và yêu chiều.

"Bí mật của em là... Chị là người xinh đẹp nhất, tuyệt vời nhất mà em biết. LILY MORROW! EM YÊU LILY MORROW! CHỊ ẤY LÀ BẠN GÁI CỦA TÔI-"

"Em nhỏ tiếng thôi!" Lily đặt một tay lên miệng để ngăn Haewon hét lên. Haewon tựa đầu vào vai nàng thở dài khinh khỉnh.

"Nhưng chị biết đấy...Chị cũng là của em, phải không? Chị là của em giống như em cũng là của chị. Nếu không... Nếu không em sẽ mua cho được, sau đó chị phải là của em. Nếu không thì không công bằng."

Sau đó, Haewon đặt một nụ hôn dài lên xương quai xanh của Lily trước khi rúc vào cổ nàng nhắm mắt lại. Mười giây sau, Haewon đã ngủ.

Lily thở dài thườn thượt, ngước mắt lên trần nhà.

"Cần giúp khiêng cô ấy ra ngoài không?" Người phục vụ rượu hỏi.

"Vâng, cảm ơn anh." Lily trả lời với một nụ cười biết ơn.

Người phục vụ đi cùng Lily sang phía bên kia và nắm lấy cánh tay trái của Haewon để quàng qua vai đỡ cô dậy. Họ băng qua sàn nhảy, đến lối đi bộ vắng người.

"Đây là xe của chúng tôi." Lily nói, chỉ vào chiếc taxi.

Người phục vụ gật đầu và hai người bước tới đó. Anh mở cửa để Lily tiến tới đặt Haewon vào chỗ ngồi một cách nhẹ nhàng nhất có thể, thắt dây an toàn và vén một lọn tóc lòa xòa trước mặt cô.

"Cô ấy có vẻ là người thích thể hiện nhỉ?" Người phục vụ hỏi trong khi duỗi lưng.

"Anh nói thế cũng được. Thực ra lúc tỉnh táo em ấy không như vậy."

"Kiểu người chỉ thể hiện bản thân khi say? Tôi quen rồi."

Lily gật đầu và mỉm cười với người phục vụ.

"Nhưng vẫn ổn thôi. Tôi có thể lo được. Ngay cả khi em ấy như vậy, em ấy vẫn rất dễ thương"

"Đã bao lâu rồi?"

"Cái gì ?"

"Hai người."

"Ồ ! Mười bốn năm !"

"Mười bốn năm ? Dài thật, hai người trông vẫn còn khá trẻ. Cô bao nhiêu tuổi ?"

"Ba mươi."

"Hai người ở bên nhau từ khi cô mười sáu tuổi? Chắc yêu điên cuồng mất thôi."

Lily đỏ mặt, nhận ra sự hiểu lầm. Nàng đang định đính chính thì anh ta đột nhiên hỏi:

"Sau ngần ấy thời gian, cô có nghĩ rằng một chiếc nhẫn sẽ hiệu quả hơn một dấu son môi để khiến những người khác hiểu cô ấy đã có chủ không?"

"Một chiếc nhẫn..."

"Vâng. Ý tôi là...Tôi và bạn trai của tôi đã ở bên nhau được bốn năm và tôi đã nghĩ về điều đó. Cô chưa bao giờ nghĩ tới à?"

Lily quay lại nhìn Haewon, nhìn vào khuôn mặt yên bình, son môi nhòe nhoẹt, mái tóc bù xù trông giống như chiếc tổ chim. Mascara của cô đã bị nhòe, cô đang ngủ với cái đầu ngửa ra sau và miệng há hốc, mũi phát ra âm thanh kỳ lạ mỗi khi thở ra.

Lily đã tự hứa với bản thân rằng nàng sẽ không yêu, trừ khi đó là với người bạn thân nhất của mình. Lúc này Lily mới nhận ra đây là lời hứa hết sức ngu ngốc. Nàng đã yêu Haewon suốt thời gian qua. Có thể là bí mật, có thể chỉ một chút thôi, chỉ cần nàng chôn sâu tận đáy lòng thì mọi thứ sẽ không thành vấn đề, nhưng rồi nàng vẫn yêu, đến tận bây giờ, nàng vẫn yêu cô. Trong số tất cả những người trên Trái đất, Oh Haewon là người Lily yêu nhất và sẽ mãi mãi yêu. Đó là một ý nghĩ lố bịch, chân thành đến nỗi làm Lily cười khúc khích.

Haewon là người bạn mà Lily gặp khi cô mới mười lăm tuổi và là một người khó ưa trong mắt mọi người. Cô để tất dưới gối của sofa, phàn nàn khi Lily hát to, lấy hết chăn khi họ ngủ cùng nhau, cộc cằn, hay mỉa mai, kỳ quặc, chăm chỉ, ngốc nghếch nhưng thông minh, tài giỏi, ghen tuông và tốt bụng, người có bàn tay lạnh nhưng sẵn sàng mang đến hơi ấm cho Lily, người có một cái đầu kinh khủng vào buổi sáng và ghét các chương trình thực tế yêu thích của Lily. Haewon cũng chỉ là một con người giống như hàng tỷ người trên Trái đất, Lily không biết tại sao Haewon lại trở thành tất cả, trở thành nhà và vùng an toàn của mình. Lily yêu Haewon rất nhiều, bất chấp mọi khiếm khuyết và phẩm chất, điểm mạnh và điểm yếu của cô.

Lily cũng không có gì đặc biệt. Tuy nhiên, Lily vẫn là người mà Haewon chọn để nói cô thuộc về nàng. Giống như một phép màu, họ gặp nhau khi còn nhỏ và phát triển những cảm xúc giống hệt nhau. Tình yêu.

Lily không chắc Haewon lại yêu mình theo cách đó. Nhưng nàng khá chắc là mình yêu Haewon. Đúng như Haewon nói, giờ Lily đã biết tình cảm của chính mình, nàng sẽ nói cho cô biết. Nàng sẽ không giữ nó cho riêng mình và chịu đựng trong im lặng. Lily sẽ nói với Haewon biết và có thể trở thành người hạnh phúc nhất trên thế gian. Vì nàng là một trong những người có cơ hội được người mình yêu yêu thương lại trọn vẹn.

Lily thở dài và quay lại với người phục vụ.

"Tôi đoán mình có nghĩ thế nhưng chưa bao giờ nghiêm túc. Thật ra chúng tôi chưa bao giờ là kiểu đấy. Nhưng tôi muốn làm thế vào một ngày nào đó, tôi muốn chúng tôi có thể tổ chức một bữa tiệc và thông báo với mọi người rằng cô ấy là vợ tôi và tôi là của cô ấy. Nhưng hiện tại chúng tôi chỉ cần yêu như vậy là tốt rồi. Một ít son môi với tôi cũng ổn." Lily chỉ vào xương quai xanh của mình, nơi có thể thấy rõ vết son môi của Haewon.

Người phục vụ cười khúc khích và gật đầu.

"Tôi đoán nó kích thích hơn một chiếc nhẫn. Dù sao thì hai cô cũng rất dễ thương. Rất vui được gặp cô."

"Tôi cũng thế."

Người phục vụ vẫy tay với Lily và trở lại quán. Lily leo lên xe ngồi cạnh Haewon và đóng cửa lại.

"Anh có thể đưa chúng tôi trở lại khách sạn. Tất cả chúng tôi đều ở đó."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro