Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Lần 4 (3)

"Em không hiểu."

"Ồ vậy ư? Anh thấy nó khá dễ hiểu mà!"

"KHÔNG ! Không phải!" Lily kêu lên, cảm thấy như mình sắp khóc.

Myeokso sờ sống mũi, nhắm mắt lại thở dài thườn thượt.

"Nghe này, lúc đầu 'scandal hẹn hò' này khá tệ. Nhưng sau đó công ty của em đưa ra thông báo để mọi thứ lắng xuống một chút. Rồi bây giờ... Em muốn 'come-out'?"

Lily cau mày trước những câu chỉ trích mà hắn ta đặt ra về việc 'come out'.

"Đúng. Ý em là... Dispatch làm điều đó cho chúng em nhưng... Em và Haewon-"

Hắn tặc lưỡi khi nghe tên của Haewon và Lily càng khó chịu hơn.

"Tụi em nghĩ nếu tụi em xuất hiện bây giờ, giống như sẽ đòi lại công bằng và lấy lại sức mạnh đó. Giờ đây làn sóng căm ghét lắng xuống, mọi người thực sự ủng hộ nhiều hơn bọn em nghĩ, ngay cả tại Hàn Quốc cũng thế."

Myeokso cười khan với nàng và cắn môi.

"Nghe này... anh yêu em. Nhưng anh không đồng tình việc em 'come-out'. Không đúng trọng tâm câu hỏi, lạc đề."

"Anh không được nói việc em come out là không thể! Nó không phải việc để anh quyết định! Tại sao anh cứ nói mấy câu khó chịu mỗi khi nói về chuyện này vậy?"

Hắn phụt cười và lắc đầu.

"Cố lên ! Mấy chuyện đang xảy ra bây giờ khá rõ ràng với anh. Người bạn thân nhất của em đang gặp vấn đề vì cô ta là người đồng tính và em cảm thấy mình phải ủng hộ cô ta".

"Ý em là... Ừ nhưng... Nó cũng liên quan đến em mà."

Hắn lắc đầu và nàng nắm chặt tay lại.

"Nghe này, anh nghĩ thật dễ thương khi em nói với anh rằng em là 'bi' khi chúng ta bắt đầu hẹn hò. Nhưng bây giờ em đang đi quá xa."

"Đừng nói kiểu đó. Em là bi. Đó là sự thật."

"Phải rồi."

Lily cắn môi khó chịu và đột ngột đứng dậy.

"Anh đang cố nói với em rằng em... Anh xem em là gì? Anh nghĩ em là gái thẳng đóng giả bisexual để gây chú ý sao?"

"Anh nghĩ người được gọi là bạn thân nhất của em đã thuyết phục em về cái trò đồng tính đó. Và vì cô ta quan trọng đối với em, em chỉ tự ngụy tạo mình là người song tính để biện minh cho cô ấy rằng em đang hẹn hò với đàn ông."

"Không thể tin được! Anh thực sự ... Em không thể tin được!"

"Cái gì ? Tại sao em lại tức giận?"

Nàng nhìn hắn chằm chằm như thể lần đầu tiên nhìn thấy hắn. Và nàng không thích những gì nàng đang thấy.

"Tại sao tôi lại tức giận như vậy? Bởi vì anh đang phủ nhận xu hướng tính dục của tôi! Bởi vì khi chúng ta gặp nhau, tôi đã nói với anh tôi là người song tính và anh nói ổn, anh rất ổn với chuyện đó! Và bây giờ tôi phát hiện ra suốt thời gian qua anh không tin tôi! Khốn nạn lắm đó! Sau những gì tôi đã trải qua trong hai tuần qua, đây là điều cuối cùng tôi cần!"

Hắn ta giơ hai tay lên và nói bằng giọng nghe hết sức trịch thượng:

"Bây giờ em đang phát điên à, em nên bình tĩnh lại. Ngồi xuống và-"

"Tôi phát điên? Anh nói tôi phát điên? Có lẽ tôi thế này bởi vì gặp phải thằng khốn nạn như anh!"

"Này !"

"Cái gì ? Anh đừng có mà 'này' với tôi! Đừng có bảo tôi bình tĩnh!"

"Chuyện này đúng là điên mà! Bây giờ em rất ích kỷ! Em không phải là người duy nhất bị tình trạng này, em biết không? Giống như.... Bạn bè của anh nói với anh rằng em là đồng tính nữ và anh chỉ là 'bù nhìn' của em! Nó làm cho anh thấy như cứt! Cho nên, chẳng phải em nên suy nghĩ một chút cho anh à?"

Nàng hoàn toàn choáng váng, kinh ngạc trước sự trơ trẽn của hắn. Cơn tức giận của nàng bây giờ hầu như không kiểm soát được.

"Nghĩ cho anh? Tôi đã không làm gì ngoài việc nghĩ cho anh kể từ khi bắt đầu mối quan hệ này! Tôi luôn cố gắng bảo vệ nó! Còn anh, anh nghĩ về tôi từ khi nào vậy? Anh không bao giờ nghĩ về tôi! Luôn luôn là anh, anh, anh và mãi mãi là anh! Dự án của anh là gì và anh muốn làm gì! Và vấn đề của anh ! Còn tôi, tôi không được phép cảm thấy như cứt à! Tôi phải trở thành người bạn gái hoàn hảo, hài hước, tỏa nắng của anh 24/7 vì đó là điều anh muốn! Anh không hề nhìn nhận con người thật của tôi!"

"Con người thật của em? Con người thật của em là cái quái gì?"

"Tôi thực sự là con người! Một người có nhiều vấn đề! Con người đôi khi cảm thấy mệt mỏi! Đôi khi không muốn ra ngoài gặp gỡ mấy người bạn ngu ngốc của anh! Nhân tiện, bọn họ chỉ là một lũ khốn khoe khoang và phân biệt giới tính! Tôi không phải lúc nào cũng có thể mỉm cười và nhiệt tình với mọi thứ! Và tôi thật sự là người song tính! Tôi thích con trai và con gái! Đúng là tôi chủ yếu hẹn hò với con trai, nhưng tôi cũng có thể hẹn hò với các cô gái, và anh biết không? Ngay cả khi tôi không làm thế thì nó cũng không liên quan, bởi vì tôi không cần phải chứng minh xu hướng tính dục của mình! Không phải với anh hay bất cứ ai!"

Myeokso đảo mắt và Lily thở ra.

"Nếu em comeout, em sẽ làm bẽ mặt anh."

"Tại sao? Hẹn hò với một người song tính xấu hổ lắm à?"

"Vô cùng xấu hổ vì nếu em comeout lúc này, mọi người sẽ nghĩ rằng em đã qua lại với cô ta sau lưng tôi!"

"Chúng ta quay lại chủ đề này? Lần nữa? Đã bao nhiêu lần tôi phải nói với anh và mọi người rằng chúng tôi không hẹn hò! Tôi không yêu Haewon!"

"Nhưng những bức ảnh đó không phải giả! Hai người thật kỳ lạ! Em luôn luôn chạm vào cô ta! Và tôi biết em và cô ta ngủ cùng một giường! Với cách Haewon lườm tôi mọi lúc, không khó để đoán được cô ta đang ghen! Ngay cả khi em không muốn cô ta, cô ta chắc chắn phải lòng em!"

"Tôi không nói lại chuyện này nữa. Tôi sẽ không giữ khoảng cách với bạn thân của mình để bảo vệ cái tôi của anh và tôi sẽ tự quyết định xem tôi có muốn comeout hay không, chứ không phải chờ tới khi anh cho phép tôi."

"Cô ích kỷ quá!"

"Tôi không nghĩ mình là người ích kỷ ở đây!"

"Vậy thì đi đi!"

"Được thôi! Tôi sẽ đi ! Không bao giờ trở lại! Vậy đi."

"Cô giỏi đó! Nhưng tôi cảnh báo cô, đừng đến khóc lóc với tôi sau khi thời kì đồng tính của cô kết thúc! Bởi vì tôi sẽ không đợi cô!"

"Tên điên!"

Chị lấy áo khoác và rời khỏi căn hộ của hắn, đóng sầm cửa lại sau lưng.

Lily lái xe trở về chỗ của mình trong làn nước mắt, nức nở dữ dội. Nàng cảm thấy trái tim mình như bị xáo trộn, và nỗi đau đang bóp nghẹt lấy mình. Nàng không thể tin rằng bạn trai của mình, người đàn ông mà nàng yêu lại nói những điều như vậy. Một trong những người mà nàng nghĩ nàng có thể là chính mình lại không bao giờ tin nàng suốt thời gian qua. Cuối cùng nàng nhìn thấy khuôn mặt thật của hắn ta, và nó thật kinh khủng.

Khi đến tòa nhà, trời bắt đầu đổ mưa. Lily đi thang máy với nước chảy dài xuống từ tóc và mặt, trộn lẫn với nước mắt. Nàng thoáng thấy hình ảnh phản chiếu của mình và khi nhìn thấy đôi mắt đỏ hoe, nàng biết mình không thể che giấu sự đau khổ trước Haewon.

Vì vậy, khi đến căn hộ của họ, nàng chỉ cần gõ cửa và đợi người bạn thân nhất mở cửa cho mình.

Haewon nhanh chóng đến và mở cửa với vẻ mặt khó chịu, chắc nghĩ đó là người khác.

Cô mặc bộ đồ ngủ, áo sơ mi trắng đỏ, quần xếp nếp với chiếc khăn tắm vắt trên vai và mái tóc vẫn còn hơi ướt. Cô thậm chí còn đi đôi dép gấu mà Jinsol mua cho cô ba năm trước vào ngày sinh nhật, dù cô nói nó 'ngốc nghếch' nhưng vẫn đi hàng ngày kể từ đó.

Khi cô nhìn thấy khuôn mặt của Lily, vẻ mặt của cô ngay lập tức trở nên lo lắng và cô hỏi:

"Lily, có chuyện gì sao?"

Và những lời nói đó, thật nhẹ nhàng và chân thành, kết hợp với cái nhìn thoải mái, tự nhiên và ấm áp của Haewon khiến trái tim nàng đập rộn ràng với cảm giác nhớ nhà .

"Tụi chị chia tay rồi."

Không một giây do dự, Haewon ngay lập tức kéo nàng vào lòng, không màng đến quần áo của nàng ướt cỡ nào.

Lily ôm lưng cô và khóc nức nở trên vai cô.

"Em xin lỗi," Haewon nói. "Nhưng không sao, có em ở đây rồi. Vào trong, cởi áo khoác ra."

Cô nắm tay và kéo nàng vào căn hộ của họ, đóng cửa lại giúp nàng cởi bỏ bộ quần áo ướt.

"Chị đi tắm đi, em sẽ chuẩn bị mọi thứ cho chị. Sẽ ổn thôi."

Cô hôn lên trán nàng và dẫn nàng vào phòng tắm trước khi đóng cửa lại.

Lily bước vào phòng tắm và vặn nước. Trời vẫn còn nóng, hơi nước còn vương trên gương và cửa sổ từ phòng tắm riêng của Haewon.

Dòng nước ấm thực sự khiến nàng thấy dễ chịu hơn một chút, giúp nàng rửa sạch nước mắt ngay khi chúng rơi xuống.

Sau năm phút hoặc có lẽ hơn, Haewon bước vào. Cô đặt quần áo của Lily vào túi giặt và đặt bộ đồ ngủ của cô lên bồn rửa.

"Của chị đây ! Cứ tự nhiên, được chứ? Em sẽ luôn-"

"Đừng rời đi."

Haewon khựng lại một giây.

"Hả?"

Lily tắt nước và trả lời:

"Đừng bỏ chị một mình. Dù sao thì chị cũng gần xong rồi."

"À, hừm...Được rồi."

Nàng mở nước trở lại và rửa sạch vết xà phòng trước khi bước ra ngoài.

Haewon đang ngồi trên bồn cầu đóng kín, hai tay chống cằm, nhìn ra xa khỏi vòi hoa sen và gương.

Nàng chộp lấy khăn tắm, lau khô người rồi nhanh chóng thay đồ.

"Chị xong rồi."

Haewon nhìn lại và mỉm cười thông cảm. Cô đứng dậy và đi đến trước mặt nàng trước khi vòng tay ôm lấy.

"Em không cần phải nhìn đi chỗ khác." Lily nói, mà không thực sự hiểu ý của cô khi nói điều đó.

Haewon chọn cách không trả lời. Thay vào đó, cô nói:

"Vào phòng khách thôi."

Lily gật đầu và đi theo cô đến sofa, bám vào lưng cô như một con gấu túi.

Nàng ném mình xuống và Haewon ngồi xuống bên cạnh. Khi nhìn thấy đồ ăn nhẹ và kem trên bàn, nàng mỉm cười.

"Tuyệt thật đó."

"Chị lúc nào cũng cần mấy thứ này mỗi khi không ổn. Em luôn chuẩn bị, đề phòng trường hợp khẩn cấp".

Điều này cũng khiến nàng cảm thấy như ở nhà. Thực tế là Haewon nhớ mọi thứ nàng thích và luôn chuẩn bị sẵn khiến nàng vui.

Khi cô ôm ấp nàng, được ôm trong vòng tay của cô, khiến nàng cảm thấy như ở nhà.

Khi Haewon mở lọ kem và đưa cho nàng một chiếc thìa, nàng cảm thấy như ở nhà.

Khi Haewon bật một trong những chương trình truyền hình thực tế mà Lily yêu thích còn cô thì ghét, chỉ để làm nàng vui lên, nàng thấy như đang ở nhà.

Khi Haewon kiên nhẫn đợi nàng giải thích mọi chuyện, không hối thúc nàng mà hoàn toàn chú ý đến nàng khi nàng bắt đầu nói, an ủi nàng bằng những lời nói và nụ hôn, đồng thời vuốt ve lưng và đầu nàng một cách nhẹ nhàng, miễn là nàng cần, Lily biết, đây là nhà của nàng.

Người duy nhất nàng cần.

Bốn giờ sáng họ vẫn còn thức, gói lẫn hộp đồ ăn nhẹ đều trống rỗng trên bàn, thành thật mà nói, nàng cảm thấy hơi buồn nôn. Bộ phim đã kết thúc từ lâu, họ chỉ đơn giản nhìn chằm chằm vào màn hình đang đề xuất nhiều bộ phim khác nhau.

Lily nằm trên người Haewon, đột nhiên chống khuỷu tay nhấc người lên để nhìn cô. Haewon nhìn lại với ánh mắt dò hỏi. Nhưng Lily không nói gì và chỉ bắt đầu vuốt ve khuôn mặt cô.

Mãi sau mười phút im lặng kéo dài, nàng mới nói:

"Bọn người đó đều như cứt."

Haewon cười thích thú.

"Thật à?"

"Ừ," Lily xác nhận với một cái bĩu môi và gật đầu. "Năm người yêu cũ... Tất cả đều là đồ tồi. Tất cả những người đã tán tỉnh chị... Tất cả những buổi hẹn hò của chị... Mọi người đều là đồ khốn nạn. Không ai đáng giá cả. Tình yêu như một mớ phân hỗn độn."

"Vậy hả?"

"Ừ. Chị không biết tại sao mình lại dành cả cuộc đời để chạy theo nó, cố gắng tìm kiếm nó như thể nó rất ý nghĩa. Nhưng đó là ý tưởng ngu ngốc. Tình yêu chó chết. Nó chẳng có ý nghĩa gì cả."

"Không hẳn là thế. Do chị chưa tìm thấy tình yêu thích hợp thôi."

Haewon vén những sợi tóc lòa xòa trên mặt nàng và mỉm cười với nàng. Lily nói:

"Em là người duy nhất không khốn nạn. Em là người duy nhất chị yêu"

"Cảm ơn."

"Nhưng tất cả là lỗi của em, em biết không? Là lỗi của em khiến tình yêu của chị trở nên hỗn độn còn người yêu cũ của chị thì tồi tệ!"

"Lỗi của em? Làm sao ?"

"Bởi vì em quá... vì em. Còn họ thì không phải. Họ không bao giờ như em . Chị chưa bao giờ gặp ai làm cho chị cảm thấy dễ chịu và thoải mái như em. Thật tệ vì chị yêu họ, nhưng chị vẫn không yêu họ nhiều như chị yêu em. Và họ không hiểu chị như em. Họ không làm cho chị cảm thấy tốt như em. Họ không cho chị cảm thấy như ở nhà. Nhưng em làm được. Em là nhà của chị."

Tim Haewon đập mạnh và tay cô đã ngừng vẽ những hình thù vô hồn trên lưng Lily. Cô nói tiếp:

"Nhưng đó cũng là lỗi của chị vì làm họ ghen tị. Chị có biết tại sao bạn gái đầu tiên của em chia tay em không? Em chưa bao giờ nói với chị... Vì cô ấy ghen tị với chị. Cô ấy nghĩ chúng ta quá thân thiết. Cô ấy đưa ra tối hậu thư cho em: lựa chọn giữa cô ấy và chị. Chà... Cô ấy bỏ đi. Và sau đó, khi em hẹn hò với nhiếp ảnh gia... Chuyện đó cũng tương tự! Khi anh ta rời đi, anh ta nói với em: "Nếu hiện tại vẫn chưa, thì một ngày nào đó chắc chắn em sẽ yêu cô ta". Họ luôn nổi giận với em, vào một lúc nào đó vì quá thân thiết với chị. Hoặc chị ở quá gần với em hay tương tự như thế. Họ luôn như vậy. Mọi người luôn như vậy."

"Em xin lỗi... Vì đã quá gần gũi với chị và làm hỏng các mối quan hệ của chị."

Lily lắc đầu thật nhanh.

"Đừng xin lỗi. Đừng xin lỗi, chị đã nói em quan trọng hơn bất kỳ ai. Nếu họ không thể chấp nhận tình yêu của chị dành cho em thì họ không phải người chị cần."

"Như vậy có ổn không ?"

"Ai quan tâm chứ? Từ khi nào chị quan tâm chuyện đó?"

Haewon cắn môi và trả lời với giọng ngượng nghịu:

"Em không biết em chỉ-"

"Im đi."

"Đ-được...?"

Lily rõ ràng là mơ hồ và kiệt sức. Đầu óc nàng không minh mẫn. Haewon chỉ bối rối.

"Có ổn không nếu chị yêu cầu em hôn chị?"

"Cái gì?"

"Hôn chị đi."

Lily ôm lấy mặt cô và kéo cô về phía mình, Haewon gần như đã để cô làm điều đó, nhưng cô chống cự và nắm lấy cổ tay nàng đẩy ra, mặc dù không có bất kỳ hành động bạo lực nào.

"KHÔNG. Em không làm đâu."

"Thôi nào ! Mọi người đều tin chúng ta đang hẹn hò, hoặc tụi mình đang làm chuyện đó. Rằng tụi mình đã làm chuyện đó ít nhất một lần! Bây giờ làm như lời họ nói thì có gì to tát?"

"Em sẽ không làm điều đó bởi vì em không muốn. Và chị cũng không muốn nó."

"Em không biết chị muốn gì đâu, Haewon. Đối với tất cả những gì em biết, chị có thể đã mong chờ em trong suốt những năm qua."

"Điều đó không đúng và chị biết điều đó. Bởi vì nếu chị yêu em như thế chị sẽ nói với em. Nếu chị muốn em như vậy chị sẽ nói với em. Chị chỉ mệt mỏi, tan nát cõi lòng và cảm thấy bị phản bội. Còn em ấm áp, tốt bụng và gần gũi. Là vậy đó. Chị nghĩ rằng chị muốn nhưng không phải là sự thật. Nếu em để chị làm chuyện này, em sẽ là người bạn thân tồi tệ và là người tồi tệ nhất. Chuyện này giống như em lợi dụng chị và em xin phép từ chối."

Họ nhìn chằm chằm vào nhau như đang ở trong một trận chiến ý chí, cho đến cuối cùng, Lily thở dài bỏ cuộc. Một giọt nước mắt lăn dài trên má nàng và Haewon lau đi.

"Chị xin lỗi. Chị không biết mình đang làm gì. Chị bất công với em quá."

"Không sao đâu. Em chịu được."

Lily ngả lưng xuống và luồn những ngón tay vào tóc.

"Gặp em là điều tốt nhất trong đời chị."

"Chị cũng là điều tuyệt vời nhất trong cuộc đời em."

"Chị không biết mình sẽ làm gì nếu không có em."

"Những chuyện ngu ngốc."

Lily cười khúc khích và Haewon bắt chước nàng.

"Uh, đúng vậy."

Sự im lặng trở lại, thoải mái và yên bình. Haewon buồn ngủ và cô khó mở mắt ra được. Lily lại nói, bằng một giọng ngái ngủ, sự mệt mỏi đang chiếm lấy họ:

"Lãng mạn là thứ rác rưởi. Chị thấy quá đủ rồi."

"Thật à?"

"Ừ. Chị không bao giờ yêu nữa."

"Tốt cho chị đó."

"Cảm ơn. Chị kết thúc hẹn hò, tán tỉnh, người yêu và người yêu cũ. Tất cả sẽ thuộc về quá khứ. Từ giờ trở đi, chị sẽ là hình mẫu cho cuộc sống độc thân."

"Vậy tụi em sẽ gọi chị là thánh nữ Lily."

"Ừ, em nên làm thế. Chị không cần bất cứ ai ngoài em. Chúng ta sẽ mãi mãi gắn bó với nhau, và trở thành những bà già neo đơn cùng nhau"

"Dù sao thì em cũng định trở thành một mụ phù thủy."

"Chúng ta sẽ mua một căn nhà ở nông thôn, với một mảnh vườn lớn bên cạnh khu rừng. Chúng ta sẽ làm thơ và nói chuyện với những chú chim."

"Mấy con mèo sẽ ăn thịt chim đó."

"Thì cản tụi nó lại."

"Vâng, em đoán mình có thể."

"Chúng ta sẽ mặc những chiếc váy cũ và những người từ thị trấn gần đó sẽ nghĩ chúng ta là phù thủy, mấy đứa trẻ sẽ cố gắng đến nhà chúng ta để thử thách lòng can đảm."

"Chắc chắn rồi."

"Nhưng thực tế thì, chúng ta là những bà già siêu tốt bụng thích nướng bánh quy và đọc sách ngoài vườn. Chúng ta sẽ đi dạo trong rừng và hái hoa."

"Nghe hay đó."

"Và chúng ta sẽ được chôn cất cùng nhau, dưới một cái cây cổ thụ ở sau vườn."

Haewon ậm ừ:

"Nghe tệ thật đó. Chị đúng là người sáo rỗng, em không thể chịu đựng được chị Lily Morrow."

Lily khẽ hất vai và nói:

"Thôi nào ! Clichés vui mà! Với lại, chị cần em giúp chị vượt qua giai đoạn quay cuồng và kiêng khem của mình. Nếu không có em, chị biết mình sẽ quay lại con đường cũ".

Haewon thở dài và lẩm bẩm với giọng rất mệt mỏi:

"Nghe này, em thấy ổn với cuộc sống không chồng và mấy thứ khác nữa nhưng... Có bắt buộc phải kiêng khem không?"

"Chị đoán tụi mình có thể có ngoại lệ, thỉnh thoảng cho phép em đi chơi trong thị trấn."

Lily cười khúc khích và nắm lấy tay cô để đan những ngón tay của họ vào nhau.

"Nghe hay đó."

"Nghe hay đó."

Họ mỉm cười với nhau trước khi Haewon nhắm mắt và nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.

Lily nhìn Haewon và khẽ mỉm cười trước khuôn mặt bình yên của cô. Buổi sáng đến, nàng ngạc nhiên khi biết rằng nàng gần như không còn cảm thấy đau khi chia tay nữa. Nhưng nỗi đau bị phản bội vẫn còn nhức nhối, nàng biết mình cần nhiều thời gian để hồi phục. Nhưng nàng không nhớ nhung hắn ta. Rốt cuộc thì hắn ta không đáng.

Gu của nàng đúng là dở tệ.

Haewon đã đúng.

Cô luôn đúng khi bảo vệ nàng.

Nàng không nhớ hắn vì nàng đã có Haewon. Haewon thực sự là tất cả những gì nàng cần.

"Chị thề." Nàng thì thầm, ngước nhìn cô. "Chị sẽ không bao giờ yêu nữa nếu không phải với em. Em quá quan trọng với chị, đồ ngốc. Em là người duy nhất làm cho chị hạnh phúc."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro