Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 14: Không Là Em Thì Cũng Không Là Ai Khác.


Định viết ít thôi, mà ai ngờ viết cái dài quá dài lun :((

Chương này là end nho mn!!!
...

Cả năm học tập cực khổ cuối cùng đã đến lúc kết thúc. Hyukjae mặc trên người bộ áo cử nhân màu đen viền đỏ, đầu đội nón hình vuông, vô cùng hứng khởi trò chuyện cùng bạn học.

Hôm nay là ngày cuối cùng cậu gắn kết với ngôi trường này rồi. Tâm trạng của cậu vừa vươn nhưng cũng vừa hạnh phúc, bốn năm qua đi không phải là ít, cậu đã có những kỷ niệm tuyệt vời và đáng nhớ cùng với các bạn học trong suốt thời gian qua.

Chẳng mấy chốc ba mẹ Lee cũng tới, hai người họ tuần trước nhận được tin con trai cưng Lee Hyukjae của mình sẽ làm lễ tốt nghiệp tại trường, ngoài mặt thì bình thản không quan tâm lắm, nhưng khi vừa cúp điện thoại xuống hai người già đã nhảy cẩn lên, nửa vì hạnh phúc, nửa vì tự hào.

Sau đó đi khắp làng xóm mà cao giọng thông báo rằng con trai chúng tôi là sinh viên đại học quốc gia đấy bây giờ nó tốt nghiệp rồi, ra trường rồi, sắp trở thành những vị chủ nhân của Đại Hàn này rồi...

Sau đó là từng đêm trông ngóng, đáng lẽ là tính toán đi sớm một tí, nào ngờ vài người thương buôn đến mua hải sản. Nói tới nói lui một hồi cũng vào chiều, hai vợ chồng thở hắc, đành chờ đến tối mới rục rịt chuẩn bị vali lên thành phố, dự lễ tốt nghiệp của con trai.

Hyukjae nhận điện thoại của ba mẹ, liền nhanh chân chạy ra ngoài đón hai người. Vừa đảo mắt một vòng tìm kiếm đã có thể nhận ra ngay hai vị trưởng bối hiền lành chất phác, do làm lụng ngoài nắng biển đã lâu nên làn da đã sớm sạm đen.

-"Ba mẹ!" Hyukjae lớn giọng kêu lên, hại cho hai ông bà lớn tuổi một phen giật mình. Đợi cậu tới gần liền đưa tay vỗ mạnh vào mông cậu.

-"Sao hai người lên cận giờ thế ạ? Có mệt không?" Cậu quan tâm hỏi.

-"Không mệt, không mệt. Hôm nay ba mẹ vui đến mức không biết mệt luôn rồi." Mẹ Lee phất tay, hào hùng nói.

Sau đó, Hyukjae dẫn ba mẹ mình vào, lựa một chỗ tốt phía khán đài cho ba mẹ. Còn bản thân xin phép phải trở về lớp học..

Buổi lễ tốt nghiệp cũng diễn ra vô cùng suôn sẻ, đó là những câu từ dạy dỗ chân thành và lời tạm biệt từ thầy cô, cả những bài phát biểu của các sinh viên trong trường, lời cảm ơn không ngớt cho cha mẹ, và những bức ảnh được chụp trong niềm vui hân hoan, những tiếng cười nói vang dội....

Chợt lúc Hyukjae đưa mắt quan sát ba mẹ mình, thì thấy Donghae cũng có mặt và còn ngồi cách đó hai dãy ghế. Ban đầu cứ nghĩ mình nhìn nhầm, nhưng cậu đã nheo mắt vài lần thì anh vẫn còn ngồi đó, mới nhận ra Donghae thật sự đang ở chỗ này.

Khi nhận ra, sự hiện diện của anh không phải do bản thân tưởng tượng thì cậu cũng trực tiếp nhìn thẳng anh. Không có sự ái ngại hay trốn tránh như mấy ngày trước đây.

Vì đột nhiên Hyukjae có cảm giác, anh không có chán ghét cậu, còn có thể cảm nhận vũ trụ đang cố đưa anh và cậu đến gần với nhau một lần nữa. Có thể nói, sự có mặt của anh là một câu trả lời chắc chắn nhất cho việc cậu sẽ có cơ hội quay trở lại với anh....

Sau khi làm xong mấy thủ tục chia tay, Hyukjae nhanh chóng trở vào phòng thay đồ, cởi hết ra pbộ áo tốt nghiệp, bán sống bán chết chạy ra khán đài, nơi anh mới vừa nảy còn ngồi đó.

Nhưng tới khi cậu đến nơi, hai tay chống gối, khuỵ người thở dốc, thì anh đã không còn. Lúc này cậu lại có cảm giác anh và cậu cách xa nhau cả nghìn cây số, như kiểu vừa nảy chỉ là cậu tự ảo tưởng.

Không bỏ cuộc, cậu cố tìm kiếm xung quanh, chỉ muốn được nhìn thấy anh một lần nữa. Nhưng làm Hyukjae thất vọng rồi, Donghae sớm đã đi mất từ lâu.

-"Ba mẹ ở đây! Con tìm ai thế?" Ba Hyukjae không biết nguyên do, chỉ nghĩ là con trai không thấy mình.

-"Dạ..." Cậu hơi ỉu xìu tiến lại chỗ ba mẹ.

-"Coi nào, hôm nay là lễ tốt nghiệp của con, vui lên đi chứ. Làm gì mà trông thiếu sức sống quá vậy hả?" Ba Lee vỗ mạnh vai Hyukjae, cố khích lệ tinh thần cậu.

...

Hyukjae đưa ba mẹ mình ra taxi, mắt vẫn cố kiếm tìm hình bóng anh người yêu cũ. Nhưng vẫn không thấy, vậy mà lúc cậu khum người đỡ mẹ ngồi vào ghế thì phía sau lại phát ra tiếng gọi:

-"Hyukjae!" Là giọng Donghae. Hyukjae mở to mắt lập tức xoay người nhìn lại. Ngay lập tức đóng của xe, bảo chú tài lái xe đưa ba mẹ đi.

Không hiểu sao cậu như biến thành kẻ ngốc, miệng cười tươi không thể khép lại được, hai chân cũng không chịu nghe lời cậu mà tự ý chạy về phía anh.

-"Không chạy, đi từ từ thôi!" Donghae chậm rãi nhắc nhở, nhưng mà vẫn không ngăn cản kịp, liền thấy Hyukjae cách anh ba bốn bước vấp phải khúc gạch bị lồi dưới chân, mà mất đà ngã nhào về phía trước.

Anh hốt hoảng tiến lên, cũng may cho Hyukjae, Donghae kịp lúc đỡ được thân thể gầy còm của cậu. Cho nên mới không có cái màn tiếp đất đáng buồn cười...

-"Anh đã nhắc em bao nhiêu lần? Sao lần nào cũng hấp tấp chạy về phía anh vậy hả?" Donghae không đồng tình, nhưng dù gì cũng không nỡ mắng quá nặng lời.

-"Dĩ nhiên rồi, chạy đến bên anh em phải thật nhanh chân. Nếu không... nếu không anh đi mất thì em biết kiếm đâu ra!" Cậu mở to đôi mắt, trông điệu bộ chẳng biết phải làm sao, rất đáng thương.

-"Lẻo lự." Anh không nói nổi.

-"Nhưng anh Donghae đến đây làm gì vậy ạ? Anh đến dự lễ tốt nghiệp của em có đúng không?"

-"Sao em dám chắc là anh đến đây chỉ để dự lễ tốt nghiệp của em?" Bỏ qua ánh mắt mong chờ của cậu, anh chối.

-"Vậy sao?" Cậu ánh lên tia thất vọng, cúi đầu buồn bã. -"Em xin lỗi ạ! Em đi trước!" Nói xong câu định quay đi, Donghae đã nhanh tay giữ cậu lại.

-"Em đoán đúng rồi, ngoài Lee Hyukjae em ra thì còn người nào để anh cất công như thế."

-"..." Cậu ngẩng đầu nhìn anh.

-"..." Donghae im lặng, rồi chợt mở miệng. -"Nói chuyện với anh một lát đi!"

....

Hyukjae hai tay bấu vào nhau, căng thẳng ngồi trên chiếc Merc quen thuộc.

-"Hyukjae!" Anh đường đột gọi, làm cậu đang nghĩ vu vơ phải giật nảy mình.

-"Làm sao?"

-"Anh chỉ hỏi một điều thôi! Có phải là em đã yêu anh rồi không?"

-"..." Hyukjae không phát ra tiếng, chỉ lẳng lặng gật đầu.

-"Nếu đã thế thì anh có một ý kiến này! Em có muốn nghe?"

Cậu gật đầu lần nữa.

-"Chuyện là bây giờ cả anh và em... có nghĩa là anh đang độc thân, mà em cũng đang độc thân. Thế cho nên... thế cho nên, em có muốn chúng ta làm lại từ đầu hay không?"

Một Lee Donghae bình thường điềm đạm, chậm rãi, cũng chưa từng thấy có một ngày anh hồi hộp đến nổi nói vấp như thế. Kỳ thực anh đang vô cùng căng thẳng, không hiểu sao lần này còn run hơn lần trước anh tỏ tình với cậu ở nhà hàng Tây.

Hyukjae nghe xong liền vô cùng bất ngờ, giống như nghĩ mình nghe lầm, chỉ trân trân nhìn anh.

-"Sao em không nói gì đi?" Anh nôn nóng. Nhưng điệu bộ vẫn bình tĩnh.

-"..."

-"Hyukjae... đừng từ chối anh..." Donghae chộp lấy gương mắt trắng nõn mà mình mong nhớ bấy lâu. Không hề ngần ngại hôn lên đôi môi trên đấy. Chỉ là hôn phớt, rất nhanh liền dứt ra.

-"Sao anh biết là em đang độc thân?" Đôi môi chu ra do bị hai bàn tay to ép chặt. Đôi mắt lúc nào cũng long lanh ngấn nước, ngây thơ nhìn anh. Trong phút chốc Donghae không chịu đựng được mà hôn lên môi cậu một lần nữa, nhưng mà lần này lại là một nụ hôn sâu.

-"Ưm~~" Hyukjae bị tấn công bất ngờ chiếc cổ thanh mãnh nhột nhạt rụt lại, cả người co rúm như chú thỏ con nhút nhát.

Donghae dĩ nhiên yêu đến chết cái bộ dạng ngượng ngùng kỳ lạ này của cậu. Anh hưng phấn, vui vẻ đến mức cảm tưởng trái tim đang phiêu theo bản nhạc xập xình mà nhảy nhót bên trong.

Anh mút đôi môi nhu thuận hồng hào, nhẹ nhàng cắn rồi lại day, sau đó không hề chần chờ đưa lưỡi của mình rê hết toàn bộ làn môi xinh đẹp. Sau đó lần nữa cắn nhẹ phần môi dưới, cố tình cậy mở vòm miệng quyến rũ.

Hyukjae ban đầu có chút chống cự, vì kỳ thực dù cho trước đây đã từng cùng anh hôn sâu, lưỡi hay răng đều đã giao tiếp với đối phương không ít lần. Có đều cậu vẫn chưa thể làm quen nổi, nhất là cái thứ cảm xúc đang rạo rực, từ ngọn sóng nhỏ dưới ngón chân mà cuộn trào, sau đó dần dần chạy dọc khắp nơi trên cơ thể, chạm vào trái tim làm nó kích thích mà đập liên hồi, sau đó là chạy thẳng lên não bộ, lúc này cậu mạnh mẽ bừng tỉnh, đầu óc mụ mị lại cảm nhận thật rõ ràng những tiếp xúc của hai làn môi, mê đắm nhưng cũng có chút bất an...

-"Cho anh! Đừng chống cự." Anh nhẹ giọng vỗ về.

-"Ưm~ Dong...hae..."

-"Ngoan nào, anh thật sự rất nhớ em!" Không màng đến hành động phản kháng yếu ớt của Hyukjae, anh thẳng thừng ép chặt người cậu, tham lam sờ nắn khắp cơ thể mềm mịn, còn miệng thì không ngừng xâm nhập vào khoan miệng ẩm ướt, ngọt ngào...

-"Đừng..." Hyukjae không chút sức lực đẩy anh ra.

-"Em không thương anh sao?" Đột nhiên Donghae đổi giọng nỉ non. Vừa nảy còn là người đàn ông mạnh mẽ chiếm đoạt người ta, mà bây giờ đã biến thành một chàng trai mềm mỏng, thích nũng nịu người yêu.

Hyukjae hé mắt nhìn, chỉ thấy gương mặt đẹp trai sắc cạnh của Donghae áp sát vào mặt mình. Mũi anh thật cao, nó chạm thẳng vào má cậu nhồn nhột, khiến Hyukjae có chút rụt người, nhưng lại cười một tiếng lớn.

Donghae khó hiểu rời khỏi mặt cậu rồi nhìn đầy say đắm.

-"Em thương anh, có thương anh!" Dứt lời cậu ngay lập tức hôn lên đôi môi của anh, lần này là cậu chủ động. Dù cho thâm tâm đã xấu hổ đến mức nóng ran cả ngươi nhưng vì anh, cậu có thể chịu đựng.

"Chỉ cần anh vui! Em hứa sẽ bù đắp tất cả cho anh."

Hai người hôn nhau rất lâu, đến mức Hyukjae phải mơ màng tựa vào lòng anh thở dốc.

-"Hyukjae! Em chưa trả lời anh, chúng ta quay lại với nhau có được không?" Donghae vừa xoa nắn phần eo dẻo dai, vừa hỏi.

Hyukjae vẫn chưa lấy lại được nhịp thở bình thường, nhưng vẫn cố nắm lấy ngực áo anh giật giật, muốn anh mau nhìn mình.

Donghae nhìn xuống, Hyukjae cũng đồng thời ngước mắt lên. Sau đó cậu mỉm cười, rồi lại không nói không rằng hôn lên môi anh, sau đó hôn lên hai má, qua mũi, rồi hôn lên trán, tới phần cằm, cuối cùng là khoé môi cong cong của anh.

Hôn xong hết gương mặt, cậu lại lần nữa nhìn anh cười, nhưng khác là lần này cậu kèm theo một cái gật đầu, rồi nụ cười càng lúc càng nở rộ, càng xinh đẹp rạng ngời.

-"Anh biết không! Em yêu anh, từ lâu đã yêu anh rồi!"

*
**
Donghae nhẹ nhàng trườn lên người Hyukjae, từ tốn đẩy cậu xuống chiếc giường của mình. Đem tay vuốt dọc khắp cơ thể, từ phần ngực, anh thâm tình xoa nắn xuống phần bụng phẳng, cố tình dùng ngoan tay khoét một vòng ngay chỗ rốn nhỏ, làm Hyukjae lập tức rùng mình một đợt.

-"Dong...hae..." Cậu đưa tay ngăn anh.

-"Em đã hứa cho anh...." Donghae không vui, liền rót nhỏ vào lỗ tai người yêu. Ngay lập tức Hyukjae nhớ ra, rồi lại khổ tâm buông tay, sau đó nhắm lại mắt để mặc anh làm càn trên cơ thể mình...

Được toại nguyện, Donghae lập tức cười nhẹ. Không biết nghĩ gì trong đầu, mà không tiếp tục xoa nắn nữa. Ngay sau đó, anh đưa tay cởi một cúc áo đầu tiên của cậu, rồi đến nút thứ hai, nhưng không tiếp tục cởi đến nút thứ ba, mà lại đem môi hôn lên vần trán cao. Sau đó là một nụ hôn môi sâu hoẵm, chiếc lưỡi ranh ma, như ép như xin cố gắng luồn lách vào trong khoan miệng.

Được vào trong, anh liền rê lưỡi khắp mọi góc độ, liếm láp toàn bộ chẳng sót chỗ nào. Cuối cùng là lôi kéo lưỡi nhỏ của cậu cùng lưỡi anh quấn quýt, cảm giác ẩm ướt, trơn trượt bên trong càng làm họ đê mê. Có đôi khi, anh không kiềm được mà hút chặt, răng vô tình cạ vào đầu lưỡi mẫn cảm, kích thích đến mức cả người cậu rung lên.

-"Ư... hưm~~" Cậu rên rỉ.

-"Có thích không?" Bị anh hỏi, Hyukjae chỉ ngậm chặt miệng.

Hỏi câu gì lố lăng, ai trả lời cho được.

-"Hyukjae! Em không thích anh làm vậy với em sao?"

Donghae một lần nữa dùng giọng điệu lẫy hờn với cậu. Tất cả mọi động tác anh đều dừng lại hết, chỉ chăm chăm nhìn em người yêu nằm ở trên giường, cực lực né tránh câu hỏi của anh.

-"Thế thôi, anh dừng lại vậy! Anh sợ em lại ghét bỏ anh..."

Nói là làm, Donghae thật sự thả cậu ra. Hyukjae cảm nhận được độ lún của giường ngủ giảm dần, cậu hé mắt quan sát cử động của anh.

-"Anh biết, em vẫn chưa quen với việc tiếp xúc với anh. Có lẽ anh quá gấp gáp rồi, anh xin lỗi, sau này sẽ không làm..."

Đang nhập tâm than trách, bỗng cảm nhận được ngón tay của cậu đặt lên đôi môi của mình. Anh dừng lại câu nói, chớp chớp đôi mắt nhìn cậu.

-"Được rồi, em thích, thích lắm, rất là thích luôn. Anh làm ơn đến hôn em thêm nữa đi, làm gì cũng được, em để anh thoải mái làm. Hứa với anh sẽ phối hợp, làm anh vui có được không hả?" Hyukjae không phát tiết nỗi khổ, mà cắn răng cam chịu sự ép buộc trắng trợn của Donghae.

Biết làm sao được, là cậu có lỗi trước. Bây giờ phải hết lòng chiều chuộng nhằm bù đắp cho những uỷ khuất mà anh đã chịu...

-"Hyukjae không cần sợ anh buồn đâu...". Anh vẫn cúi thấp đầu.

-"Em không sợ gì hết. Anh biết em yêu anh mà, cho nên được thân mật với anh là điều em mong mỏi nhiều nhất, chỉ là em có hơi ngượng ngùng thôi. Anh đừng để ý, đợi thêm vài lần là em quen ngay thôi."

Cậu cười một cách nuông chiều, vuốt tóc anh vài đợt. Sau đó lần nữa tự dâng chính mình lên, theo lực đẩy mà ngã xuống giường lần nữa...

Hyukjae chủ động hôn lên môi anh, chủ động mút mát liên hồi, từng đợt từng đợt tiếng động chan chát vang lên. Đôi mắt nhắm hờ, mê say gặm cắn đôi môi mỏng sơn bạc của anh...

-"Ưm~~" Dù là tự mình chủ động, nhưng với sự non nớt chưa từng trải, Hyukjae bị kích thích đến mức rên ư ử trong cổ họng.

Cũng không chờ đợi hay kéo dài thời gian lâu thêm. Donghae giành lấy thế chủ động, nhổm người dậy, dứt khỏi nụ hôn vụn về mà di chuyển xuống phẩn cổ trắng mịn. Anh hưởng thụ hương vani thơm ngát, có chút béo ngậy ngon miệng, không kiềm được mà liếm cắn vài nơi, rồi dần rà xuống phần ngực, tiếp đến là hai nhũ hoa hồng nhuận ở trên nền da trắng phếu, làm chúng nổi bật hơn bao giờ hết.

Donghae thầm nuốt nước bọt, cũng không khách sáo mà nhằm đến một bên há miệng ngặm lấy. Anh bị nó làm cho mê mẩn, lúc vừa để đầu lưỡi chạm vào, cảm tưởng như bản thân sẽ vì sự sung sướng này mà thăng thiên lên mây, thật sự quá đổi kích thích.

Nhũ hoa của Hyukjae hồng hào, lại không có rõ ràng, lúc chưa chạm vào thì mềm mại, bây giờ sau bao trận cố ý kích thích của anh, nó giờ đây giống như hạt đậu hà lan tươi mát, cương cứng nhưng cũng không mất phần mềm dẻo...

Anh nhè chiếc lưỡi mà Hyukjae cho rằng đấy là bộ phận ranh ma nhất con người anh, không ngừng cố liếm vào đầu nhũ, khiến cho nó càng lúc càng cứng cáp dâm mị. Còn anh sau khi đã thoả mãn với độ cương ấy, tiếp tục đối xử như thế với bên còn lại.

Hyukjae nằm trên giường co quắp không yên, mỗi đợt anh liếm qua là một lần cậu khẩn khiết run rẩy, có đôi lúc còn chịu sự dày vò từ hàm răng sắc bén của anh, Hyukjae khi ấy tưởng mình sắp chết đến nơi, dùng hết sức mà rên rỉ, có khi chịu không nổi liền la lớn van xin, mong anh chậm rãi một tí.

Donghae cũng không dễ dàng buông tha cậu, cứ khi nào cậu rên rỉ vùng vẫy, anh lại dùng sức kiềm kẹp thân thể yếu mềm, bắt cậu phải thân bất do kỷ, nằm yên hứng chịu những kích thích đê mê anh mang lại...

Hôn vùng ngực đã đủ, anh bắt đầu di chuyển xuống từng lớp, tại ngay chiếc bụng trắng mềm, liền tăng tốc cắn mút, cố tình để lại vài dấu ấn. Donghae cố tình dừng lại lâu hơn một chút, ngoài việc liếm cắn ra, còn không quên dùng đôi tay sần cứng của mình vuốt ve nó, nhiều lúc cao hứng quá vô tình bấu ngắt, khiến nơi đó không ngừng đỏ ửng lên...

Hyukjae vừa đau cũng lại vừa sung sướng, cậu hít thở từng đợt, rồi lấy hơi mà rên rỉ đầy khiêu khich. Mỗi một tiếng dâm mị phát ra từng miệng cậu, là một lần cả cơ thể anh cứng lại, nhưng rồi nhanh chóng thả lỏng ra, để còn thoải mái tận hưởng cơ thể xinh đẹp, đầy gợi cảm phía dưới.

Tiếp đến, anh cho tay lần mò xuống đũng quần jeans, nơi cách một lớp vải dầy cộm lên một bộ phận khó nói. Nhưng Donghae giống như đã thành thục từ lâu, mặt anh chẳng hề đổi sắc, ngược lại còn đầy thâm ý nhìn chăm chăm vào nó, bàn tay hư hỏng tự lúc nào đã sờ vào đấy. Chẳng kiên dè mà xoa mạnh, nắn bóp, làm tất cả mọi hành động mục đích để dày vò phân thân đáng thương...

-"Ư~ Dong... hae... thật... thật... kỳ... lạ... a hưm~~" Không đề phòng, bỗng từ đâu một trận kích thích từ thân dưới mạnh mẽ xông thẳng lên não bộ. Hyukjae giật mình, cầm lấy bàn tay đang hành sự của anh ngăn lại.

-"Không kỳ... nhanh thôi em sẽ thoải mái..." Donghae dùng tay còn lại đem tay cậu lấy ra, gương mặt anh vẫn chính trực như thế, nhưng hành động lại dứt khoát và mạnh mẽ hơn thường ngày.

Hyukjae mắt đã lờ đờ nhưng vẫn cố nhìn lấy anh, sau khi nghe được giọng nói trầm ấm quen thuộc, cậu liền cảm thấy an toàn hơn bao giờ hết. Những phòng bị vốn đã yếu ớt nay được dịp tiêu biến tất cả. Chỉ còn lại những niềm tin và một tình yêu vô bờ.

Hyukjae nhìn anh đã đủ, cơ thể sớm đã căn cứng bây giờ lại thả lỏng hoàn toàn. Sau là nắm lấy bàn tay còn lại của anh, nhẹ giọng nói:

-"Anh... nhẹ nhàng một tí."

Giống như nhận được mệnh lệnh mong chờ đã lâu. Donghae vốn từ đầu đã không hề khách sáo, nay lại được nước mà lấn tới, hành động cũng quá mức hơn.

Anh mạnh mẽ xoa nắn phân thân của cậu hơn, khiến nó nhanh chóng đã sưng nóng đến mức cả người cậu tê liệt. Sau đó là toại nguyện mà đen quần cậu cởi xuống, cho hai làn da mẫn cảm tiếp xúc với nhau, một cảm giác chân thật đột nhiên kéo đến, khiến cho Hyukjae trở nên ngượng ngùng. Cũng nhờ vậy mà cả người cậu run rẩy bần bật, từ đó những nơi có lỗ trên người cậu đều được co giản, thành ra phần mông đã nhanh chóng co đến mức dâm thuỷ cũng chảy ra ngoài, chiếc giường của anh cũng vì vậy mà ướt mất một mảng lớn.

Là một mảng lớn, nói vậy cũng đủ hiểu, Lee Hyukjae tiết ra bao nhiêu dâm thuỷ.

-"A~" Bỗng chốc cậu giật nảy người, khi thân dưới bất chợt bị một vật thể lạ lẫm nuốt trọn. Cậu mở to mặt nhìn xuống, mới thấy Donghae từ lúc nào đã ngậm lấy dương vật của cậu, không ngừng mút mát.

Nhịp điệu của anh cũng chầm chậm không gấp, nhưng cũng có lúc nhanh, có lúc chậm. Vậy mà khi kết hợp vào, lại trở nên hài hoà đến bất ngờ.

-"A~ha~~" Hyukjae bị cón kích thích điên cuồng nhất từ trước đến nay mà rên rỉ không ngừng. Bên dưới Donghae đã tăng tốc độ khi cậu quen với khoan miệng của anh. Chiếc lưỡi dẻo dai luồng lách, rê ra khắp thân gậy, lâu lâu tại chỗ hai viên ngọc anh cũng không quên chăm sóc mà mút mạnh vài ba lần.

-"Ưm~~ chỗ đó... chỗ đó anh đừng...như vậy... nữa~~" Cậu khổ sở lắc đầu ngoày ngoạy van xin khi anh cố tình cạ răng vào phần đỉnh đầu phân thân.

Nhưng Donghae nào để ý, nghe được tiếng rên mị hoặc của cậu, anh càng hưng phấn hơn, tốc độ và những hành động cạ hay cắn day đều được nước mà tăng lên. Khiến cho Hyukjae lần đầu tiên trải nghiệm thể loại tình dục không ngừng rên la, thở dốc, đôi lúc còn mất hơi mà thoi thóp...

-"Cục cưng~ anh chỉ mới động bên ngoài." Donghae cười nhẹ, hôn lên đỉnh quy đầu, làm phần đùi cậu rung lắc. Lại nói: -"Nếu một lát anh ở bên trong, em có chịu nổi??"

-"Xấu xa." Hyukjae được buông tha cũng đã lấy lại nhịp thở, cậu cắn cắn môi, trừng mắt với anh.

-"Anh không có xấu, anh đang yêu em." Khõ nhẹ vào đôi môi vừa mắng mình, anh chầm chậm giải thích.

-"Hừ~" Cậu giả vờ xoay mặt đi.

-"Được rồi!" Anh nhổm người dậy, vỗ vào mông cậu một phát. -"Em nằm xấp, nhổm mông lên!"

-"Không! Xấu hổ muốn chết!" Cậu ra sức phản đối, lại chợt nhớ ra đã hứa với anh một chuyện. Liền nhướn đầu nhìn sắc mặt của anh.

Đúng như dự đoán. Donghae quả thật không còn vui vẻ như vừa rồi nữa, không biết có phải từ lúc cậu từ chối nhổm mông hay không mà bây giờ, mặt anh thất vọng thấy rõ, ánh mắt còn man mát chút u buồn.

-"Anh thôi đi! Sao cứ trưng ra bộ mặt đó để làm khó em vậy?" Cậu hậm hực, nhưng không hiểu sao vẫn mềm lòng mà úp sấp xuống. Chỉ có mông là chưa nhổm lên nổi.

-"Em lúc sáng đã hứa với anh, từ nay về sau sẽ chiều anh, nghe theo anh không phải sao?"

-"Nhưng em cũng không nghĩ anh bắt em chu mông trần vào mặt anh." Cậu tức tối phản bác.

-"Vậy bây giờ em có thể mặc quần áo vào."

-"Anh..." Cậu hết nói nổi. -"Đây, mông đây, em nhổm lên rồi đây. Mời vị đại gia phía sau tuỳ ý sắp đặt."

Trước sự bất lực của Hyukjae, Donghae cũng bật cười. Thực ra, chuyện qua rồi anh sẽ không để trong lòng, cũng không có trách cậu. Nhưng anh chưa từng biết cảm giác được Hyukjae yêu là như thế nào, cho nên mới cố ý vinh vào lời hứa của cậu mà ra sức đòi hỏi.

Donghae biết, kể từ lúc cậu thừa nhận có tùnh cảm với anh, thì bao nhiêu giận hờn cũng tan biến từ lâu. Anh là người rõ nhất, bản thân yêu cậu bao nhiêu, nên mới quyết định quay lại với cậu. Một khi đã xác định rồi, thì nhất định sẽ chăm sóc và quan tâm cậu như trước kia, dẫu quá khứ đã từng xảy ra những gì. Nhưng cho anh đêm nay thôi cũng được, anh muốn cảm nhận trọn vẹn tình yêu của Hyukjae dành cho mình.

Donghae mỉm cười, vuốt dọc bờ mông nộn thịt, rồi chuyển sang bóp mạnh, sau đó lại thả, rồi lại bóp, đôi lúc còn cố ý đụng chạm vào phần khe bí ẩn phía trong, làm cho Hyukjae từng đợt run rẩy, không kiềm được mà lắc mông.

Sau đó anh đột nhiên úp mặt vào đấy, còn không ngại ngần mà rê lưỡi liến dọc phần khe, Hyukjae được một phen giật mình lần nữa. Nhưng lần này anh làm cho cậu phải hét toáng lên, cảm tưởng phòng bên cạnh còn có thể nghe được.

-"A~ Lee Donghae!" Cậu hốt hoảng lắp bắp: -"Phần đó, chỗ đó...bẩn... ưm~ a~"

Mặc cho Hyukjae ngăn cản, cố ép lại mông mình không cho anh chạm vào. Nhưng hai cánh tay cường trán ấy từ lâu đã đặt lên hai bờ mông cậu, cố ý tách ra, mạnh mẽ liếm láp, cảm nhận được từng thớ thịt nhăn nheo cứng rắn.

Cuối cùng, ngay chỗ huyệt động còn chưa ai khai mở, anh đánh liều đem lưỡi chọc thẳng vào trong, hại cho Hyukjae không chống đỡ được mà khuỵ gối xuống, khổ sở rên rỉ.

-"Ưm~~"

Cậu nhắm chặt mắt, cố xua đi cảm xúc kỳ lạ đang không ngừng truyền tới từ phía dưới. Nhưng chẳng được bao lâu, cậu lại lần nữa phải hứng chịu một cơn xâm nhập khủng khiếp nhất.

Donghae đem bàn tay gân guốt của mình, áp lên cái miệng nhỏ căng bóng của cậu. Cố tình nhét từng ngón vào đấy.

Hyukjae nhăn nhó, không hiểu làm sao. Thấy anh nhét vào cũng ngoan ngoãn há miệng ngậm lấy, tránh cho anh lại mất hứng giận lẫy như vừa rồi...

-"Ưm~ hưm~~" Mắt cậu vẫn nhắm, nhưng miệng đã há to hết cở, cố gắng ngậm hết bốn ngón tay kia của anh vào trong miệng. Còn theo cử động của anh mà chiều chuồng liếm láp...

Cảnh tượng mị hoặc trước mắt làm Donghae hoa đầu choáng váng. Hyukjae trần truồng hai tay hai chân chống lên giường, phần dưới nhổm lên cao, còn phần trên thì áp sát đệm giường. Gương mặt trăng nõn ngây ngô, lại đang cực lực liếm ngón tay anh, nước bọt trong miệng thi nhau tràn ra ngoài, một phần thì dính trên tay anh, còn lại thì chảy dọc xuống cằm cậu ướt đẫm..

Donghae trong phút chốc chẳng còn lý trí, mắt anh đỏ ngầu vì dục vọng. Vỗ mạnh vào mông cậu một phát, anh rút tay ra khỏi khoan miệng tuyệt vời đó, nhanh chóng lần xuống mông lớn, tách ra rồi đem một ngón tay đâm vào.

-"Ưm~~"

Cảm nhận được có vật là xâm nhập vào trong, Hyukjae không thích ứng được mà rên rỉ. Mông lớn cố lắc tới lắc lui, hòng đem vật thể kia đẩy ra. Nhưng Donghae dĩ nhiên không dễ buông tha, mặc kệ những tiếng rên rỉ khó chịu của cậu, tiếp tục cắm thêm một ngón khác vào, lần này lỗ nhỏ bị nong giản rõ ràng, cậu liền hoảng loạn quơ quào.

-"Đừng, đừng vào nữa. Đau... đau quá... Donghae... em... em đau... quá..."

Quả thật, một ngón tay cậu chỉ cảm thấy hơi thốn, nhưng lúc anh đẩy thêm một ngón nữa, vách tràn căng chặt, đau đớn từng đợt nổi lên, thâm sâu vào tận bên trong. Nhưng chẳng bất ngờ được bao lâu, cậu lại phải tiếp nhận thêm một ngón nữa, lần này cậu phải rên thật lớn, vì cơn đau tăng thêm một bậc, ba ngón tay hư hỏng đang muốn thâm nhập vào bên trong cậu, nhưng hậu huyệt quá nhỏ, thật sự chẳng thể nuốt trôi...

-"A... ha... a a... đau, đau lắm. Donghae... đau lắm... hức... hu hu~~" Hyukjae khóc rồi, cơn đau nơi hạ thể từng đợt dồn lên não bộ cậu. Cảm giác vừa đau nhưng cũng vô cùng lạ lẫm, khiến cho cậu trong phút chốc không biết phải làm thế nào, chỉ biết ngọ ngoạy mông thịt, miệng nhỏ hớp từng hơi xin anh dừng lại.

-"Ngoan nào! Đợi một lát sẽ không đau nữa đâu. Nghe anh, em không tin anh sao?" Donghae trườn người lên thổi nhỏ vài lời dỗ dành vào tai cậu. Mà bàn tay bên dưới vẫn không chút trật nhịp, vẫn như cũ mà luận động bên trong.

-"Ưm~~ thật kỳ..." Cơn đau đã qua dần, nhưng cảm giác kỳ lạ vẫn hiện hữu từ nảy, bây giờ không ngừng xâm chiếm giành lấy vị trí. Cả người Hyukjae nổi hết da gà run run rẩy rẩy, mồ hồi trên người không ngừng tuôn ra, làm thân thể trắng nõn vừa rồi bây giờ lại hồng nhuận bắt mắt...

-"Ưm~~ a ha a~~" mãi cố tìm kiếm gì đó, Donghae cũng không có thời gian dỗ ngọt cậu nhiều, anh tập trung đem ba ngón tay đặt trong huyệt cậu mà động nhanh hơn, càng lúc càng đi vào sâu. Bây giờ Hyukjae cũng không có sức ngọ ngoạy nữa, vì cảm giác kỳ lạ đó bây giờ cũng đã qua đi, mà để lại một chút cảm giác sung sướng, thoải mái vô cùng...

Bỗng Donghae chạm được một nơi gồ lên trong đấy, anh dùng sức nhấn mạnh hơn. Nhìn lên phía trên, Hyukjae cũng theo đó mà trợn to mắt, hơi thở gấp gáp đứt quãng.

Anh cố tình nhấn thêm một lần nữa, nghe tiếng Hyukjae hét lớn, liền thêm vài lần. Càng lúc Hyukjae hét càng lớn, cả người nhấp nhổm không yên, rồi dần dần thở mạnh, sau đó là vài đợt rên rỉ...

Donghae mỉm cười, vô cùng thoả mãn hôn lên môi cậu, bàn tay ma lanh không chịu buông tha, giống như chơi rất vui liền luận mạnh hơn, mỗi một lần động là cố ý như có như không chạm vào điểm kia, thậm chí có mấy lần động rất mạnh.

-"A~~ ưm~~ hư... hư~~~ A~~A~~..."

Hyukjae bị chơi đùa đến thở không nổi. Cả đời hai mươi mấy năm nay cậu chưa từng biết được, bản thân vậy mà có chứa chấp một vị trí mẫn cảm như thế. Mỗi lần Donghae chạm vào, cậu cứ tưởng mình sẽ chết mất, thật thoải mái, sung sướng đến mức cậu không chịu nổi, phải dùng tiếng hét để phát tiết ra.

-"Dừng... dừng... ưm.. ha~~~ Donghae, chậm một chút, chậm... a... chậm một chút~~"

Cậu như hét lên lần nữa khi bên dưới, anh càng lúc chạm vào nơi kia nhiều hơn, động tác cũng nhanh và mạnh giống như muốn dùng cách này hành hạ cậu vậy. Cậu sắp chết rồi, là chết vì sung sướng mất.

-"A~~ A~~"

Hyukjae rên lên mạnh mẽ, vùng mông bị dập đến mức chỗ đệm thịt bị đỏ một mảng. Cơn sung sướng lần lượt kéo đến, cũng không còn ngại ngùng gì nữa, còn tiếp anh mà nhổm mông cao hơn, cố ép rồi mở muốn nuốt trọn ngón tay anh.

Donghae thấy cảnh tượng trước mắt, phía dưới đã sưng đến nóng hổi, mắt mờ đi chỉ còn lại dục vọng, anh thậm chí còn muốn đẩy hết cả bàn tay mình vào trong. Nhưng anh biết làm vậy sẽ khiến Hyukjae đau đớn, còn biết tiết chế mà làm đúng mực.

Donghae cảm nhận được ngón tay mình không ngày bị nuốt, bên dưới cậu tinh dịch rỉ ra không ít, vách tràn không ngừng co bóp. Rồi nhanh chóng phân thân của Hyukjae bắn ra vài đợt dịch trắng, xong xuôi cậu không trụ nổi mà khuỵ gối xuống, rồi đổ ập xuống giường.

-"Ư... hư~~" Người cậu đổ đầy mồ hôi, gương mặt đỏ hông lem luốt đầy nước mắt, thở từng hơi một.

-"Bảo bối! Vẫn chưa xong đâu!" Donghae thoả mãn vỗ mông cậu phát ra một tiếng "chát". Sau đó tự mình đứng dậy, cởi hết quần áo rồi mò lên giường.

Anh ôm lấy thân thể xụi lơ đáng thương của bảo bối. Hôn lên tấm lưng trắng nõn nhuộm chút hồng hào vì tình dục, rồi cắn thật nhẹ nhàng, để lại một vết răng chói mắt. Nửa cưỡng ép, nửa dụ dỗ xoay người cậu lãi đem hai chân dài gát lên bờ vai cơ bắp của mình. Không nói không rằng cầm cự vật đã sưng tấy đút thẳng vào hậu huyệt đã bị mở rộng, ướt nhẹp.

-"A." Hyukjae giật nảy mình, hét lên một tiếng vì sự xâm nhập đột ngột. Cơn đau dần rõ ràng hơn, tưởng chừng như chỗ đó bị xé toạt ra và rách mất.

-"Huhuhu... đau em, đau quá." Cậu sợ hãi vùng vẫy, cố đem cái kia lấy ra, phía trên đã khóc đến nấc cục. Như thể cậu thật sự rất đâu.

-"Ngoan... anh không động đậy! Em đừng nháo, sẽ càng đau hơn đấy. Nghe lời anh, nằm im nào!" Donghae kiềm cậu lại, hông còn cố tình ép chặt không để anh em của mình tuột ra. Không ngừng vỗ lưng cậu dỗ dành.

-"Lấy ra đi!" Hyukjae bình tĩnh lại, van cầu anh.

-"Không được! Nghe anh, anh sẽ không động, chỉ để như vậy thôi!"

Cậu nhìn thẳng vào mắt anh, cố mếu máo để anh thương tiếc mà buông tha. Nhưng có vẻ vô ích, Donghae vô cùng bình thản nhìn lại cậu, một chút mềm lòng cũng chẳng có. Rồi cậu tuyệt vọng, thả lòng người, giao hết bản thân mình cho anh.

-"A. Lee Donghae, anh là đồ nói dối. Anh gạt em." Dừng được một lúc cậu liền hét toán lên. Vô cùng tức tối khi Donghae chỉ vừa đó đã hứa không động, bây giờ đang chậm rãi ra vào bên dưới. -"Anh hứa là anh sẽ để yên trong đó mà."  Giọng Hyukjae thảm thiết kêu lớn, nhưng Donghae nào quan tâm. Anh nhịn đủ lâu rồi, bây giờ phải lấy lại hết một lần, huống gì đã vào được tới đây mà lại chỉ để im thì hẳn là không phải đàn ông rồi...

-"A... ha.. ưm.. a~~ a~~." Từng cú thúc càng lúc càng nhanh và mạnh hơn. Donghae không để cho cậu chút thời gian để ổn địnhc trực tiếp cắm càng mạnh càng tốt, cứ vậy mà đem cự vật ra vào chỗ đó không ngừng.

-"A~~ a~~~ chậm... chậm... ưm~~" Cậu bị thúc nhanh đến mức cả người cứ trồi lên rồi lại thụt xuống, chỗ đó vừa ngứa vừa đau. Cự vật của anh đã to còn dài, dài đến mức chạm thẳng vào điểm nhạy cảm nhất của câu. Mỗi lần anh thúc vào, quy đầu sẽ đẩy mạnh vào chỗ nhạy cảm kia, thật sự kích thích đến phát điên.

Bỗng anh rút ra hết toàn bộ, cảm nhận được nơi đó trống trãi, Hyukjae có chút hụt hẫng nhổm dậy mà nhìn. Liền thấy tên thối tha đó rút ra hết, rồi lại có ý định đem toàn bộ chỗ đó thúc vào một lần. Cậu hoảng loạn định trốn chạy, nhưng cơ thể bị dần đã mệt, lại thêm cả người lờ đờ vì khoái cảm quá nhiều, nên chậm trễ, bị anh thúc thẳng vào trong liền trợn mắt há miệng rên lên, cả người mất hết sức lực ngã lại về giường....

Cứ vậy một lúc, Hyukjae cảm thấy hít thở không thông, đỉnh dầu ngứa ngáy, phía dưới co giật liên hồi, bên trong anh thúc càng dữ dội hơn, rồi một dòng tinh dịch nóng ấm tràn ra. Cậu có thể cảm nhận rõ ràng cự vật anh dần mềm xuống, nhưng tinh dịch anh vô cùng nhiều, nhiều đến mức cuộn trào một vòng bên trong cậu, rồi lắp đầy, còn một phần kia không nơi chứa liền thi nhau chảy hết ra ngoài....

....

-"A... Ưm~~~. Đủ rồi... đủ... tha cho em... ưm... ha~~" Hyukjae ở phía dưới không ngừng van xin anh dừng lại. Cậu thật sự không chịu nổi nữa, anh là trâu sao. Trước đây chỉ yêu đương bình thường, cậu chưa từng nghĩ về phương diện này của anh lại mạnh và dài như vậy đâu...

Đêm còn dài, Hyukjae không biết bản thân có qua nổi hôm nay không...

Cuối cùng, Hyukjae chịu đựng đủ sự dày vò đầy khoái cảm của anh tới mức kiệt sức. Cậu thả người buông lỏng hai tay đang ôm chặt bắp tay cứng rắng ấy. Thả mình hứng chịu từng đợt thúc đẩy mạnh mẽ của người yêu...

Sau một hồi lâu, nhịp thúc của anh ngày một tăng dần, nhanh đến mức trong cơn mê man cậu phải tỉnh táo trở lại. Cảm nhận được xúc cảm chân thật nhất, từng cú thúc kết nối cậu và anh cùng với nhau.

Bỗng cậu cảm giác phân thân của anh co giật mạnh mẽ, chẳng kịp định thần đã nhận ra lỗ nhỏ của mình lần nữa uống cạn tinh dịch của anh, dòng nước ấm nóng lấp đầy từng vách tràn nhồn nhột.

Cậu mơ màng ôm lấy anh, mệt mỏi dụi đầu vào bờ ngực vững vàng. Cảm nhận toàn bộ hơi ấm cùng sự bảo bọc mà anh mang lại. Hơn bao giờ hết, giờ đây cậu biết chính mình thật sự hạnh phúc, hưởng thụ những điều tuyệt vời nhất mà anh chỉ dành riêng cho cậu.

-"Donghae... Lee Donghae!" Dù thân thể mệt mỏi rã rời, dù cổ họng khản đặc đau rát. Cậu vẫn dùng hết sức lực để gọi anh.

-"Hửm?" Đợi cho giọng nói trầm ấm của anh đáp lại, cậu càng rút sâu đầu nhỏ vào bờ ngực anh, hạnh phúc, chút nhõng nhẽo, chút nỉ non:

-"Em yêu anh! Em yêu Donghae của em!"

Donghae hạnh phúc bật cười, anh siết lấy thân thể mềm mại. Dịu dàng hôn lên chiếc gáy trắng tinh.

-"Cảm ơn em đã yêu anh! Anh yêu em!" Nói rồi anh lại hôn lên bờ môi mọng đỏ. -"Sau này đừng bao giờ nghĩ rằng, em không xứng với anh, cũng đừng nghĩ rằng em không xứng được anh yêu thương. Lee Hyukjae! Em nghe cho rõ đây, đời này anh chỉ thương em, yêu em. Không phải là em thì sẽ không là ai khác. Vì em xứng đáng, vì ngoài em ra không còn ai xứng với tình yêu của anh cả!"

Hoàn.

(Chiều cỡ vậy được chưa mụi người?? )

*Còn một part nhỏ về Siwon đấy.
*Chap này hơi dài nhỡ, mong mn đọc sẽ k bỏ lỡ đoạn nào :(((

Và sau bao ngày tháng bận rộn, mệt nhọc thì tui cũng đã hoàn thành đc một bộ nữa rồi. Cám ơn mọi  người nhé, dù lượt đọc đã giảm và lèo tèo đến đáng thương huhu.

Tạm biệt mọi người! Hẹn gặp lại sớm ❤️

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro