Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chap 6: Giết...

-Tao không phải đã nói với bọn mày là không nên đụng vào người bên Phong thiếu hay sao ?

BỐP...!!!-Tiếng vả vào mặt.

-Em... em ... không biết tụi nó là bên Phong thiếu ... đại ca giúp em với...-Tên đàn em cầu xin

-Hừ ! Mày không biết hậu quả của những thằng từng động vào tên đó à ? 

-Em...nào biết !! - Hắn sợ hãi

-Những thằng từng làm hắn nhìn không thuận mắt đầu đã bị làm cho bốc hơi khỏi thế giới này đó biết chưa hả ...? - Tên đại ca giọng run run

Tên đàn em tay chân liền bủn rủn sau khi nghe câu nói đó ... liền quỳ lạy van xin khóc lóc  nhưng tên đại ca chỉ biết che tay lên mặt mà nói :

-Mày ... thôi thì về nhà tạm biệt ba mẹ, vợ con đi ...tao không làm gì được rồi...

-Em van anh , em van anh mà ...!!!-Hắn gào khóc.

Một tên từ bên ngoài hớt hãi chạy vào phía trong đổ mồ hôi hột nói từng chữ 

-Đại ca... Phong ...Phong thiếu...đến ...rồi !

-Cái gì !!! - Cả căn phòng đột nhiên khi nghe câu đó liền im phăng phắc.

-Để tao ... ra ..ngoài đó mời ...-Tên đại ca chưa dứt lời thì 1 giọng hét vang cưc to chen ngang

-Khỏi !!!

-Tao tự biết vào !!! - Giọng của Phong thiếu.

Tay chân của toàn bộ người trong phòng đều đổ mồ hôi, lạnh xương sống .

Phong thiếu bước vào trước vẻ mặt run sợ của bọn họ phía sau anh dẫn thêm 10 người đeo kính và dĩ nhiên không thể thiếu bên cạnh anh đó là "cậu" 

----------------------

Quay lại 15' trước.

-Này anh tính đưa tôi đi đâu thế ? - cậu hỏi 

-Đến 1 nơi mà sau này sẽ làm cho em không bao giờ dám phạm lỗi  với anh nữa ! - Anh cười gian xảo.

Chiếc xe dừng trước 1 căn nhà kho gần biển đã tróc sơn và bạc màu.

-Xuống xe nào thỏ con ! - Tay anh dịu dàng chìa ra đỡ cậu khỏi xe.

-Rốt cuộc anh dẫn tôi đến đây làm gì thế ?- Trong đầu cậu chứa đầy nghi hoặc.

Phía bên ngoài có 20 tên đàn em khuôn mặt dữ tợn khi nhìn thấy anh thì đột nhiên hóa mèo con cúi đầu lễ phép chào làm cậu bị 1 phen hoảng sợ.

-------------------------------

Tên đàn em kia vẫn còn đang quỳ thì bị Phong thiếu đá 1 phát lăn ra giữa sàn đau đớn

- Áh aa...!!

-Mày là kẻ giết người của tao ? - Mắt anh nổi gân máu 

Cậu quan sát anh, tay cậu giờ đây run không khác gì tên đó, lần đầu cậu thấy anh hung dữ như thế.

Anh nắm tóc tên đó kéo dậy, nước mắt của hắn trào ra như suối không thể kìm lại mà cầu xin

-Mày ngon nhỉ ? Gan mày có vẻ tốt quá rồi chăng ? Thế thì nên hiến cho những kẻ đang thoi thóp trong bệnh viện để tích lũy công đức rồi ! 

-Van anh, xin anh tha cho tôi ... xin tha cho tôi ... tôi không biết bọn họ là người của...

Hắn chưa kịp nói xong thì đột nhiên cảm thấy có gì đó nhọn đang chích vào da của mình. Hắn liếc nhìn xuống thì thấy đó là 1 con dao găm cực kì sắc. Lúc nào hắn càng gào lên to hơn 

-Xin anh đấy ... đừng giết tôi mà... tôi còn người thân tại gia tôi ...

Mũi dao từ từ đi vào cơ thể của hắn làm hắn gào lên vì đau đớn tay cào loạn xạ nhưng đều đã bị anh khống chế , ánh mắt của anh giờ đây chứa toàn sát khí không còn là 1 con người nữa. Khung cảnh thảm khốc này bị mọi người trong phong chứng kiến chỉ biết quay đầu đi nơi khác mà cúi đầu xuống không dám nhìn bao gồm cả tên đại ca của hắn. Cậu hoảng hốt trước cảnh giết người qua man rợ này nên chịu không nổi đã chạy ra ngoài. Tên kia dần hết la hét và dần lịm đi, anh buông tay ra khỏi dao đứng dậy lấy khăn tay ra lau máu trên bàn tay dính máu rồi ra lệnh.

-Dọn dẹp cho gọn rồi báo cáo lại ! Còn những tên ở đây nghe cho kĩ, tao cảnh cáo như thế này là rất nhẹ nhàng rồi đấy, đừng để tao phải nghe 1 tin gì thế này nữa.

Anh cười nham hiểm rồi bước ra ngoài cánh cửa thì thấy cậu đang ngồi khụy xuống lấy tay đang run cẩm cập bụm miệng như sắp hét thật to mà phải kìm nén lại.

-Sao hả ? Cảnh tượng hùng vỹ lắm phải không - Anh ghé sát lại cậu thì thầm bên tai

Cậu nghe thấy liền quay sang nhìn thấy anh đang sát bên khiến cậu ngã nhoài lập tức đứng dậy chạy thoát thân. Anh không nói gì cũng từ từ đứng dậy nghiêng đầu sang 1 bên, hai tay buông thỏng xuống.

-Ái chà !! Thỏ con lại không ngoan rồi !!! - Miệng anh cười thất thần.

Cậu cố gắng chạy thật nhanh, thật nhanh, nhanh đến nổi để anh không bao giờ anh có thể bắt được cậu. Rồi cậu chọn 1 nơi trong con hẻm ít người rồi ngồi co ro lại 1 góc.

-Giết !...Giết người... rồi !! -Tâm trạng cậu giờ đây hoảng loạn không còn bình tĩnh được nữa.

Những kí ức khi xưa ùa về, tiếng sét đánh giữa đêm, căn phòng đầy máu đỏ, thi thể của ba mẹ cậu đang trước mắt, cậu bé với chiếc áo học sinh thấm máu. Đó là cậu lúc nhỏ, ba mẹ cậu đã bị 1 tên sát nhân giết chết mà không thương tiếc, cũng may cậu đã thoát nạn vì mẹ cậu đã giấu cậu vào 1 chiếc tủ quần áo. Khi cậu bên trong tủ nghe tiếng hét thất thanh phía dưới nhà và tiếng súng nổ. Hai mươi phút qua đi rồi ba mươi phút, tiếng động giờ đây được thay bằng 1 không gian tĩnh lặng. Cậu bước ra gọi ba mẹ mình nhưng không ai trả lời, đi vào căn phòng khách cậu giờ đây chỉ còn thấy hai thi thể đang nằm dưới sàn, cậu quỵ xuống ôm lấy họ, máu từ thân thể hai người hòa quyện vào màu áo trắng của cậu.  Đau đớn tột cùng cậu chỉ biết gọi 

-"Mẹ...ba...hai người đang chơi trò gì thế ? Cho con chơi cùng với ...cho con chơi cùng...với..."-Cậu nói 1 mình 

-"Hai người.... sao không... trả lời con ?"-Giọng cậu run liên hồi

-"Hai người... xấu lắm nha...!!! Không cho con chơi..."-Nước mắt cậu trào ra 

-A...Ah.....ah......-Tiếng hét thất thanh của 1 cậu bé vang cả 1 khu xóm nhỏ.

END CHAP 6



Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro