83. Tuyết Trung Kính
Cơn mưa vốn đang nhỏ dần, không biết có phải vì cảm nhận được nguồn nội lực kích động trong Phong Tê cốc hay không, đột nhiên lại chuyển lớn...
Bên trong sơn cốc không có gió, từng giọt từng giọt mưa rơi xuống tựa như một chuỗi ngọc bạc, tạo thành một màn mưa, để bóng người xa xa càng trở nên mơ hồ không rõ.
Bởi vì song phương giao chiến nội lực đều rất cao, cho nên căn bản không có khả năng đứng gần quan sát.
Mọi người đứng ở sân luyện binh tâm đều hiểu rõ.
Tiểu Lương Tử đứng trên khán đài cao duỗi thẳng cổ nhìn, Yêu Yêu xòe cánh, đem nhóc con bên dưới cánh che chắn, ngăn những giọt mưa to.
Không biết có phải là cảm nhận được bầu không khí áp bách dồn dập đang bao trùm hay không, mà Yêu Yêu ngẩng đầu lên kêu một tiếng thật to thật dài... Tiếng rồng ngâm kỳ dị xuyên thẳng qua màn mưa, quanh quẩn trong sơn cốc.
Công Tôn khẩn trương nhìn song phương đang chuẩn bị khai chiến giữa sân luyện binh cách đó không xa.
Triển Chiêu, Bạch Ngọc Đường, Lâm Dạ Hỏa cùng Triệu Phổ đứng trên một mảnh đất bằng, còn Thiên Tôn thì đứng trên một vách đá cao.
Mưa to quất vào người họ, nhưng năm người này nội lực mạnh vô cùng, xung quanh thân thể hình thành một "cái lồng" vô hình che chắn. Dù đứng giữa mưa to, vạt áo năm người vẫn không dính ướt một vệt nước, tay áo như cũ bay phất phơ. Đặc biệt là Thiên Tôn đang đứng trên vách đá, bạch y bạch phát [y phục trắng, tóc trắng] giữa màn mưa, thân ảnh bị màn mưa làm cho mơ hồ, sinh ra một cảm giác trong suốt tựa băng tuyết, dường như có thể tùy thời mà theo gió bay đi.
Bốn người trẻ tuổi đứng cách đó không xa, nhìn Thiên Tôn đang đứng trên vách đá, tâm tư bất đồng.
Đối với Thiên Tôn mà nói, bốn người đều có một ít tình cảm giống nhau, lại có những suy nghĩ không giống nhau...
Giống nhau ở chỗ, bọn họ đều cực kỳ tôn kính, thậm chí là sùng bái Thiên Tôn.
Bậc thánh giả đứng trên đỉnh cao của võ lâm thiên hạ, sở hữu mọi thứ mà một bậc thánh giả nên có, hoàn mỹ vô khuyết, không chút sai lầm.
Bốn người trẻ tuổi vẫn còn nhớ rõ tình cảnh lần đầu tiên khi mình gặp y.
Triển Chiêu từ nhỏ là người giỏi quan sát, lần đầu tiên nhìn thấy Thiên Tôn, để lại cho hắn ấn tượng sâu nhất chính là ánh mắt, ánh mắt trong suốt lại lạnh giá như băng, nhìn tựa một tấm gương.
Triển Chiêu đã từng gặp qua vô số người, vì giỏi giao tiếp nên hắn luôn nhìn thẳng vào mắt người khác, thời điểm ánh mắt được giao lưu, thường có thể nhận lại những điều so với ngôn ngữ càng thêm chân thật. Nhưng ánh mắt của Thiên Tôn không có cách nào trao đổi được... Triển Chiêu từng hỏi ngoại công mình, thường xuyên cùng Thiên Tôn ở chung một chỗ, có thể nhìn ra điều gì từ ánh mắt ấy chăng.
Không ngoài dự kiến, Ân Hậu trả lời, "Ngươi nhìn xuyên qua ánh mắt hắn, vĩnh viễn chỉ có thể trông thấy chính bản thân mình, sẽ không nhìn ra được ánh mắt hắn đang hướng đến nơi nào. Từ khi còn bé hắn đã như thế rồi, không cần phải để ý."
So với mọi người, Triệu Phổ nhìn Thiên Tôn càng tôn kính nhiều hơn một phần... Vì Thiên Tôn từng cứu mạng hàng nghìn hàng vạn tướng sĩ Triệu gia quân, ký ức của hắn về Thiên Tôn, vĩnh viễn dừng lại tại đêm đen ấy, có một bóng dáng thuần trắng đứng trên thành lâu Hắc Phong thành.
Thiên Tôn đã mấy lần cứu mạng hoàng chất Triệu Trinh của hắn, nhưng y đối với hoàng tộc Triệu thị một chút cũng không liên quan, Triệu Phổ có đôi khi không rõ vì sao Thiên Tôn phải "nhiệt tình" đến vậy. Thẳng đến khi biết được một ít quá khứ của người, Triệu Phổ mới hiểu được, cục diện thái bình thịnh thế hiện giờ, là điều mà Yêu Vương năm đó luôn hướng tới, cho nên Thiên Tôn muốn giữ gìn!
Triệu Phổ trước kia vẫn cho rằng, cái gọi là anh hùng, chính là một người vì nhiều người làm đại sự. Sau khi gặp Thiên Tôn, hắn lại có một nhận thức khác, nguyên bản một người, có thể làm đại sự vì rất nhiều người, trở thành loại anh hùng mà chính mình vẫn khinh thường kia, chỉ vì một người!
Triệu Phổ lúc ấy thật hoang mang, đến tột cùng thì cái nào tốt hơn? Vì một người, hay vì người trong thiên hạ? Hắn hỏi sư phụ mình vấn đề này, Bạch Quỷ Vương cho hắn một đáp án đủ "điên" --- "Có một người, mới có người trong thiên hạ! Không có người, thiên hạ có còn người không? Vì người kia, ngươi quản người trong thiên hạ?!"
Ngoại trừ Bạch Ngọc Đường, Lâm Dạ Hỏa là người duy nhất khi còn bé từng gặp qua Thiên Tôn.
Hắn nhớ rất rõ thời điểm khi mình mười lăm tuổi, có một ngày sư phụ nói với hắn, "Tiểu Lâm Tử, hôm nay vi sư có lão bằng hữu tới thăm, ngươi phải lễ phép a!"
Cứ như vậy, Lâm Dạ Hỏa lần đầu nhìn thấy Thiên Tôn.
Bởi vì tuổi nhỏ, vóc người cũng không cao, cho nên ánh mắt đầu tiên tiểu Phụng Hoàng nhìn đến, là một vạt áo thuần trắng, ống tay áo phiêu động cùng những ngón tay trắng nõn thon dài... Lướt qua trước mắt mình, còn thấy được mái tóc dài màu bạc khẽ đong đưa.
Lâm Dạ Hỏa từ bé đã biết đẹp lúc ấy liền ngẩng đầu... Trùng hợp như thế, một trận gió vô tình thổi qua, dưới ánh mặt trời, một Thiên Tôn bạch y bạch phát phiêu phiêu dật dật, đang cúi đầu nhìn hắn.
"Đẹp đến mức không giống người."
Đây là ấn tượng đầu tiên cũng là duy nhất của thiếu niên Lâm Dạ Hỏa đối với Thiên Tôn.
Bạch Ngọc Đường đứng hơi nhích về sau so với ba người kia một chút, nhìn Thiên Tôn đứng trên vách đá.
Tình cảm của Bạch Ngọc Đường khi nhìn Thiên Tôn so với bất cứ ai cũng càng thêm sâu sắc, dù sao, người này vì chờ mình sinh ra, liền chờ một trăm năm. Khi vừa mới biết nói, người ta gọi phụ gọi mẫu, còn hắn gọi sư phụ, khi vừa mới biết đi, hắn đã bắt đầu cầm tay sư phụ, từng bước từng bước đi sau người... Phụ mẫu ngoại trừ cho hắn tên gọi cùng những vật ngoài thân, hắn có được tất cả mọi thứ ngày hôm nay, đều do Thiên Tôn dạy bảo. Không ai hiểu rõ sự cường đại của Thiên Tôn hơn hắn, do vậy cũng không ai so với hắn càng khát khao muốn được thắng một lần... Cho dù không thể thắng, hắn cũng muốn kiến thức một chút cảnh giới võ công sâu không thấy đáy của sư phụ mình.
Bạch Ngọc Đường không biết thời điểm lần đầu tiên mình gặp mặt Thiên Tôn... Hẳn là khi còn đang quấn tã, Thiên Tôn mỗi ngày đều đến để nhìn hắn.
Trong trí nhớ của hắn, hơn một nửa đều là sư phụ, chỉ có hắn từng nhìn qua hỉ, nộ của vị thánh giả này. Thế nhân không hiểu được tư vị có một người sư phụ như thế là loại cảm giác gì, còn Bạch Ngọc Đường từ rất sớm đã cảm nhận được các loại ghen ghét khi có một người sư phụ như thế đó.
Còn nhớ rõ một đệ tử phái Thiên Sơn từng lấy hắn ra trêu chọc, "Muốn hỏi một người được thần minh che chở sẽ có cảm giác gì, đại khái cũng chỉ có ngươi!"
Hắn giống như tia ràng buộc cuối cùng giữa Thiên Tôn và thế gian này, mỗi một bước đi tới, thế nhân chỉ nghĩ hắn là thiên chi kiêu tử, chỉ có bản thân hắn biết, hắn phải trả giá bao nhiêu gian khổ để đi tốt mỗi một bước chân, chỉ để sư phụ có thể vì hắn mà tự hào!
Xa xa... Những người chăm chú đứng xem song phương luận võ đều bị bầu không khí này cuốn hút, đặc biệt là những người luyện võ, nhịn không được có chút run rẩy.
Bình tĩnh nhất, ngoại trừ Ân Hậu chỉ có phụ tử nhà Công Tôn.
Công Tôn ánh mắt từ trên người Thiên Tôn chuyển sang bốn người trẻ tuổi.
Nói đến thật thú vị, Ma Vương ẩn cư nơi thâm sơn, Thánh Tăng không màng chuyện thế sự, Quỷ Vương điên cuồng mà tà mị, Chí Tôn đóng băng mọi quá khứ... Bốn lão nhân "dị thường" lại dạy dỗ ra bốn hậu bối rất đỗi bình thường.
Công Tôn đang xuất thần, Tiểu Tứ Tử trong ngực đột nhiên ngẩng mặt lên, nhẹ nhàng đẩy Giả Ảnh đang che ô giúp họ sang bên cạnh, "Tuyết rơi rồi..."
Mọi người đang nín thở chờ xem trận đấu đều giật mình mãnh liệt, vừa nâng mắt, một màn kỳ cảnh hiện ra trước mắt họ.
Màn mưa mới vừa rồi trút xuống nay bỗng nhiên dừng lại.
Mưa trong chớp mắt ngưng, tựa như thế gian trong chớp mắt hết thảy đều ngừng.
Mọi người ở đây một khắc còn đang nghi hoặc vì cái gì đột nhiên "yên ắng" thế, màn mưa đã như cát bị gió thổi bay đi, rồi bỗng nhiên nhẹ lại... Hóa thành màu trắng phất phơ tan biến.
Cùng lúc đó, gió nổi... Cuồn cuộn những bông tuyết bay đầy trời, thiên địa đều đóng băng.
"Oa a!"
Đám người Liệt Tâm Dương ngay cả mưa cũng chưa từng thấy qua lúc này phải kinh hô thành tiếng, bị cảnh sắc màu bạc mênh mông vô bờ ngay trước mắt làm rung động, không tự giác được vươn hai tay, thể nghiệm cảm xúc băng tuyết hòa vào lòng bàn tay rồi tan chảy.
Trên đài phía xa, Yêu Yêu run run cánh, Tiểu Lương Tử ngồi bên cạnh nó mở to đôi mắt đen láy, gắt gao nhìn chằm chằm những bóng người bên trong tuyết loạn, ánh mắt sáng ngời...
Công Tôn bọn họ chợt nghe Ân Hậu đứng bên cạnh bảo, "Đến rồi!"
Theo tiếng Ân Hậu vừa dứt, "Rầm"... Hướng gió biến đổi.
Trâu Lương cùng Túc Thanh đứng đằng trước phải lui về phía sau mấy bước...
Một cỗ nội lực thật cường đại.
"Nội lực của ai vậy?" Túc Thanh nhịn không được hỏi.
Trâu Lương nhíu mày, "Bốn người bọn họ."
Ánh mắt của Ân Hậu cũng sáng lên vài phần --- bốn tên tiểu tử này, bất tri bất giác nội lực đã tăng cao như thế!
Trong trí nhớ của ông, thân ảnh Triển Chiêu nộn nộn bé bé một bộ dáng cố gắng học công phu, giống như vừa mới hôm qua, chớp mắt thôi bọn nhỏ đã lớn nhanh như vậy...
Công Tôn cùng Tiểu Tứ Tử được nội lực của Ân Hậu che chở, trừ bỏ nhìn thấy cảnh mưa tuyết quay cuồng ở bên ngoài, cũng không cảm nhận được cái gì là nội lực hay không nội lực.
Tiểu Tứ Tử tò mò hỏi Ân Hậu, "Ân Ân."
Ân Hậu quay sang nhìn Tiểu Tứ Tử.
Tiểu Tứ Tử ngẩng mặt, "Thời điểm mọi người bằng tuổi Miêu Miêu bọn họ bây giờ, so với bọn họ lợi hại hơn sao?"
Ân Hậu hơi cười cười, vươn tay, đón lấy Tiểu Tứ Tử đang được Công Tôn ôm trong ngực.
Công Tôn đem Tiểu Tứ Tử đưa cho Ân Hậu, nhìn nét cười thản nhiên trên gương mặt Ân Hậu, lại nghĩ đến lời Ân Hậu vừa mới nói --- người trong thiên hạ...
Nếu Ân Hậu muốn báo thù người trong thiên hạ như lời đã nói, vậy vì sao lại có một ngoại tôn xem việc cứu vớt sinh linh làm trách nhiệm của mình?
Cánh tay của Ân Hậu, dĩ nhiên bất đồng với Công Tôn.
Tiểu Tứ Tử an an ổn ổn ngồi trên cánh tay Ân Hậu, tựa vào đầu vai Ân Hậu, hai cánh tay nho nhỏ ôm lấy cổ Ân Hậu, xuyên qua vạt áo rộng, Tiểu Tứ Tử có thể nhìn thấy, bắt đầu từ cổ đi xuống dưới đều rải đầy những vết sẹo dữ tợn vô cùng.
Là con của thần y, Tiểu Tứ Tử có thể thông qua hình dáng của vết sẹo phỏng đoán được số lượng mũi khâu, chỉ tính từ xương quai xanh, bả vai kéo dài đến một mảng nhỏ trước ngực, bé đã đếm được hơn một trăm mũi... Những vết sẹo có mới có cũ.
Cũng vì là con của thần y, Tiểu Tứ Tử có thể thông qua màu sắc khác nhau của vết sẹo phỏng đoán được thời gian hình thành, những vết sẹo này đều rất cũ, rất cũ rồi... Nói cách khác, thời điểm Ân Hậu bị thương là khi người tuổi còn rất trẻ, rất trẻ...
Phía trước, Túc Thanh và Trâu Lương đều quay đầu nhìn lại... Bọn họ cũng hiếu kỳ vấn đề vừa hỏi của Tiểu Tứ Tử, một trăm năm trước, võ công cùng nội lực của Ân Hậu bọn họ có phải hay không cũng ngang ngửa bốn người này?
Ân Hậu còn chưa trả lời, chợt nghe phía sau truyền đến một thanh âm, "A di đà Phật, bọn họ ở độ tuổi này chỉ vừa mới bắt đầu, chúng ta tại thời điểm ấy, hết thảy mọi sự đều kết thúc."
Mọi người sửng sốt, nghe thấy thanh âm hùng hậu có chút quen thuộc, đồng thời quay đầu nhìn...
Chỉ thấy một hòa thượng béo mặt mũi hiền lành đang đứng ngay phía sau lưng họ.
"Đại sư!" Túc Thanh kinh hỉ.
Ân Hậu cũng phiêu mắt liếc về phía sau, chỉ thấy Vô Sa hòa thượng không biết đến khi nào, cười hề hề nhìn bọn họ, trong tay còn cầm một bao giấy dầu đưa cho Tiểu Tứ Tử, "Đường Quả thước cao, thổ sản đó."
Tiểu Tứ Tử cười tủm tỉm đón lấy, mở ra đem đường quả chia cho mọi người.
Vô Sa đại sư hướng về phía xa xa nhìn, "Tới vừa kịp lúc, phải không?"
Câu "Phải không" này của Đại Hòa Thượng, cũng không giống hỏi người bên cạnh, cũng không phải hỏi Ân Hậu, mà là hỏi người còn phía sau.
Ân Hậu nhíu mày.
Những người khác nhìn ra phía sau Vô Sa đại sư, chỉ thấy một hắc y nhân đang chậm rì rì đi tới --- Yêu Trường Thiên!
Mọi người cùng hít một hơi lãnh khí --- bốn vị sư phụ đều tề tựu đông đủ!
Yêu Trường Thiên vừa mới đứng lại, Tiểu Lương Tử ở trên khán đài liền nhảy xuống.
Tiểu Lương Tử bất chấp tất cả mọi người, bay đến trước mặt ông hưng phấn gọi, "Sư công!"
Yêu Trường Thiên nhướng mày, vươn tay xoa đầu Tiểu Lương Tử, "Ngoan!"
Vô Sa cùng Ân Hậu dùng một ánh mắt không biết nói gì nhìn Yêu Trường Thiên, thế nhưng lại có ngày nghe được chữ "Ngoan" phát ra từ miệng hắn.
Bất quá lại nói, Yêu Trường Thiên đích thực phi thường phi thường vừa ý đồ tôn Tiểu Lương Tử này của mình, đồ tôn hắn có vài phần tà khí trong tính cách, lại còn cực kỳ sùng bái sư công. Chẳng quan tâm thế nhân nói Yêu Trường Thiên là yêu hay là quỷ, dù sao trong mắt Tiểu Lương Tử, vị sư công này vẫn khí phách vô cùng!
"Các ngươi sao lại đến đây?" Ân Hậu khó hiểu, Vô Sa nếu như đến đón Triệu Trinh còn có thể hiểu được, Yêu Trường Thiên lần trước vừa rời đi, không phải nói theo Lục Thiên Hàn về Cực Bắc sao, thế nào lại vòng một quãng đường dài chạy đến đây?
Vô Sa đại sư nói, "Nga, lúc trước ở Khai Phong gặp được một người, nhớ đến chút chuyện cho nên ghé sang đây."
Ân Hậu khó hiểu.
"Ta nhìn thấy một tiểu quỷ cầm song la bàn tính thời tiết." Vô Sa cười, "Liền nhớ đến lúc xưa dường như Yêu Vương từng nhắc qua, lần này Hỏa Luyện thành đổ trận mưa to, vừa vặn các ngươi cũng ở cùng một chỗ, cho nên chạy qua xem."
Ân Hậu nghĩ nghĩ, lại nhìn Yêu Trường Thiên.
Yêu Trường Thiên bĩu môi, "Tảng băng lớn ở Băng Nguyên đảo nứt rồi."
Vô Sa cùng Ân Hậu giật mình, "Cái gì?!"
"Nứt chỉ bằng cái khe thôi, bất quá động tĩnh lớn y như bị sét đánh." Yêu Trường Thiên xoa xoa cằm, bộ dáng rất bất mãn, "Đêm nó bị nứt ra, Phong nha đầu nhà lão Lục liền nửa đêm nằm ác mộng, kêu giống như trời sập đến nơi rồi, nói cái gì trăm năm mới gặp, chữ Thủy phía Tây, chữ Hỏa đại hung... Lục Thiên Hàn bấm ngón tay, lại vẽ một vòng tròn trên bản đồ, nói là phụ cận Hỏa Luyện thành gặp chuyện không may, sau đó đem ta đuổi ra cửa."
Ân Hậu nhíu mày --- trùng hợp như thế? Trăm năm mới gặp một lần mưa to, lại trùng hợp có một chữ "Thủy" cùng một chữ "Hỏa"? Bốn người bọn họ lại cùng ở Hỏa Luyện thành, năm đó Yêu Vương một chữ đều không lưu lại, đây là đoán chắc được hay là như thế nào?
Đang nghĩ tới đây, phía trước đột nhiên hàn quang chợt lóe... Sau đó "Keng" một tiếng... Chỉ thấy Lâm Dạ Hỏa cùng Triển Chiêu song song rút kiếm ra khỏi vỏ.
Hai đạo kiếm quang hướng về phía vách đá Thiên Tôn đang đứng bay sang.
Vô Sa đại sư sờ cái cằm mập mạp, "Ách! Khí thế cũng khá lắm!"
Yêu Trường Thiên bĩu môi, "Đấu pháp của tiểu hài tử."
Công Tôn quay đầu hỏi ba người, "Có thể thắng sao?"
Trên gương mặt bất đồng của Ân Hậu, Yêu Trường Thiên cùng Vô Sa đại sư xuất hiện ba cái biểu tình tương tự, một bên khóe miệng hơi cong lên, tựa tiếu phi tiếu, khẽ hắng giọng "Nga" một tiếng.
Công Tôn nghiêng đầu, "Dùng ám chiêu cũng không thắng được ạ?"
"A di đà Phật." Vô Sa đại sư vội niệm Phật, "Trời mưa xuống làm sao có thể thắng..."
"Trời mưa xuống làm sao nha?" Tiểu Lương Tử khó hiểu hỏi.
"Trời mưa xuống thì không ai có thể thắng được Thiên Tôn." Vô Sa đại sư lắc lắc đầu, "Dù dùng chiêu gì cũng không thể."
"Vì sao?" Túc Thanh cùng Trâu Lương không hiểu.
"Chỉ cần đổ một trận mưa to thì tên kia chính là bách chiến bách thắng!" Yêu Trường Thiên ngáp một cái, "Bất quá có thể học hỏi một chút... Mấy đứa nhỏ này hẳn là chưa từng thấy qua đi?"
Vô Sa đại sư gật đầu, "Ân, để Tiểu Lâm Tử học hỏi một chút cũng tốt, để cho nó biết cái gì gọi là thiên ngoại hữu thiên..."
["thiên ngoại hữu thiên, nhân ngoại hữu nhân" - trên trời còn có trời, trên người còn có người, hiểu như nghĩa của câu vỏ quýt dày có móng tay nhọn.]
"Thiên ngoại hữu thiên?" Yêu Trường Thiên cười lạnh, "Hắn đã là Thiên Tôn rồi, còn có cái thiên gì hơn được hắn?"
"Là chiêu gì ạ?" Tiểu Lương Tử mở to đôi mắt nhìn ba người, "Chỉ có trời mưa xuống mới sử dụng được sao?"
"Ân." Ân Hậu thuận tay đem Tiểu Tứ Tử giao cho Vô Sa đại sư đang vươn tay muốn ôm ôm bé, nhẹ nhàng sờ đầu Tiểu Lương Tử, nói, "Yêu Vương dạy ta Ma Vương Thiểm, công phu này cả đời Lão Quỷ cũng không học được, đồng dạng, Yêu Vương cũng dạy cho hắn một loại công phu mà cả đời ta đều không học được."
"Công phu gì a?" Mọi người trăm miệng một lời hỏi, đã sớm muốn biết rồi!
Ân Hậu nhìn kiếm quang chiếu tới từ đằng xa, thân ảnh Thiên Tôn cũng từ một người tách làm đôi, trả lời, "Tuyết Trung Kính."
[Tuyết Trung Kính - Gương trong tuyết.]
"A!"
Lúc này, Tử Ảnh kêu lên, "Thiên Tôn bị kiếm quang chém trúng..."
Chỉ là lời Tử Ảnh nói còn chưa dứt, liền thấy thân ảnh Thiên Tôn một tách thành hai bỗng nhiên tản ra... Sau đó cuốn vào trong gió tuyết rồi tiêu tán.
"Không... Không thấy?!" Tiểu Lương Tử cảm thấy máu trong cơ thể sôi lên, người đâu rồi?
Lúc này, không chỉ tràng người đang quan sát bị mê man, trong vòng luận võ bốn người cũng trợn tròn con mắt.
Triển Chiêu cùng Lâm Dạ Hỏa mắt thấy Thiên Tôn hóa thành băng tuyết theo gió mà tan đi, chợt nói không nên lời.
Cửu Vương gia nhướng mày, "Thật hay giả đây..."
Bạch Ngọc Đường cũng nhíu mày --- hắn đã từng nghe ngoại công nói qua về chiêu này...
Đúng lúc ấy, thanh âm của Thiên Tôn truyền đến, thanh âm phiêu phiêu mờ ảo, tựa như phát ra từ bốn phía...
Mọi người nghiêng tai lắng nghe, thanh âm kia nói, "Cẩn thận!"
Lâm Dạ Hỏa cùng Triển Chiêu chỉ thấy đạo kiếm quang mãnh liệt kia đang quay trở lại.
Hai người thân ảnh chợt lóe.
Phía sau Triệu Phổ cùng Bạch Ngọc Đường đồng thời nâng đao... Chỉ chém vào không trung nhưng khối núi đá cách đó không xa phía sau họ lại "Oành" một tiếng, bị chém làm hai nửa.
Hai người liếc mắt nhìn nhau một cái --- tình huống gì a?
"Bọn họ đang làm gì vậy?" Túc Thanh cùng Trâu Lương chỉ thấy bốn người đứng giữa gió tuyết mờ mịt nhìn quanh, còn nâng đao chém loạn, khó hiểu mà quay đầu hỏi nhóm Ân Hậu.
"Bọn họ đang đối chiến cùng một địch nhân vĩnh viễn không bao giờ đánh bại." Ân Hậu bất đắc dĩ trả lời.
"Nhưng mà không thấy được Thiên Tôn ở nơi nào a!" Tiểu Lương Tử dụi dụi mắt.
Yêu Trường Thiên đem nhóc con xách lên, "Tiểu ngốc tử, người vĩnh viễn không thể đánh bại cũng không phải là Thiên Tôn."
"Vậy là ai ạ?" Tiểu Lương Tử không hiểu.
"A di đà Phật." Vô Sa đại sư vươn tay vỗ đầu Tiểu Lương Tử, "Là chính bản thân mình!"
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro