Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

82. Khiêu chiến


Mọi người rời khỏi Phong Tê cốc, trên đường trở về hoàng thành Hỏa Luyện thành mưa vẫn không ngừng rơi... Cũng không có dấu hiệu nào nhỏ lại.

Trên đường trở về, Triển Chiêu, Bạch Ngọc Đường, Triệu Phổ cùng Lâm Dạ Hỏa bốn người đi song song ở hàng cuối cùng.

Bốn người họ cũng không hề trao đổi, đều cúi đầu vừa đi vừa chìm đắm trong suy nghĩ của riêng mình, ngẫu nhiên sẽ ngẩng mặt lên trao đổi một ánh mắt lẫn nhau, biểu tình tương đối nghiêm túc.

Công Tôn đi đằng trước ôm Tiểu Tứ Tử, hỏi Giả Ảnh đang thay họ bung tán ô, "Bọn họ làm cái gì a?"

Giả Ảnh bất đắc dĩ cười cười, "Đại khái là... Thương lượng cách nào khi sư diệt tổ linh tinh chẳng hạn?"

"Bọn họ thật sự muốn liên thủ đấu với Thiên Tôn?" Trâu Lương có chút kinh ngạc, "Hay là Ân Hậu?"

"Vô luận là ai..." Túc Thanh tỏ vẻ hoài nghi, "Có thể thắng sao?"

Công Tôn không am hiểu võ công, trái lại hỏi, "Bọn họ bốn người liên thủ, lại thêm cả Giao Giao, lẽ nào không thể đánh lại một mình Thiên Tôn hoặc Ân Hậu? Bốn đại tiểu tử hai mươi tuổi đầu vây đánh một lão nhân trăm tuổi a! Quả thực táng tận thiên lương!"

Mọi người nhìn Công Tôn dở khóc dở cười.

Tiểu Tứ Tử bị Công Tôn ôm, một tay chống cằm, tựa vào vai Công Tôn nhìn bốn người phía sau, "Ân~" một tiếng.

Công Tôn nhìn bé, "Con cảm thấy thế nào? Có hi vọng sao?"

Tiểu Tứ Tử ngoẹo đầu nghĩ nghĩ, "Có thể thử một chút nha."

Công Tôn ngược lại ngoài ý muốn, "Con biết chuyện gì đang xảy ra?"

Tiểu Tứ Tử nháy mắt mấy cái, "Miêu Miêu, Bạch Bạch, Cửu Cửu còn có Tiểu Lâm Tử muốn cùng nhau liên thủ khiêu chiến Tôn Tôn và Ân Ân đúng không ạ?"

"Xác thực mà nói là bốn đánh một." Giả Ảnh nói, "Bốn đánh hai tuyệt đối là không thể, bốn đánh một ngược lại không chừng có thể..."

Tiểu Lương Tử kích động theo sau, "Có trò hay xem rồi! Rốt cuộc ta cũng đợi được ngày này nha! So với lần trước Hỏa Kê đấu với sư phụ ta còn phấn khích hơn nhiều!"

Mắt thấy cửa lớn hoàng thành đã ngay phía trước.

Rốt cuộc, Triệu Phổ mở miệng hỏi, "Thử, hay không thử?"

Ba người kia đều gật đầu, "Muốn thử a!"

"Thử ai đây?" Triển Chiêu hỏi, "Thiên Tôn hay ngoại công ta?"

Lâm Dạ Hỏa nhăn nhăn mũi, "Cái kia... Ân Hậu thì thôi đi..."

"Vì sao?" Ba người kia đồng thời hỏi.

"Hơi hơi sợ!" Hỏa Phụng vỗ vỗ ngực.

Bạch Ngọc Đường có chút phiền muộn, "Ngươi sợ Ân Hậu mà không sợ sư phụ ta?"

Lâm Dạ Hỏa buông một tay, "Ân Hậu dùng một chiêu Ma Vương Thiểm không phải chúng ta đều gục cả sao? Còn đánh cái rắm a?"

Bạch Ngọc Đường lắc đầu, "Trời đổ mưa rồi... Đối phó với Ma Vương Thiểm không phải là vấn đề."

Triệu Phổ ngẩng mặt lên nghĩ nghĩ, "Chính xác... có thể tạo ra tường băng chống đỡ Ma Vương Thiểm?"

Triển Chiêu xua tay, "Ma Vương Thiểm sẽ tổn thương đến người vô tội, ngoại công ta không dùng đâu."

"Không phải nói Thiên Tôn cũng có một chiêu giống như Ma Vương Thiểm sao? Là công phu chỉ có ông ấy có, cả Ân Hậu cũng không học được?" Lâm Dạ Hỏa nhắc nhở.

"Ngược lại ta cảm thấy đấu với Ân Hậu khả năng chống đỡ sẽ khá hơn một chút." Triệu Phổ mở miệng.

"Tại sao?" Ba tên kia tò mò.

Triệu Phổ chỉ chỉ Triển Chiêu, "Ngoại công ngươi không nỡ đánh ngươi a." Nói xong lại chỉ chỉ Bạch Ngọc Đường, "Cứ cảm thấy Thiên Tôn rất muốn đánh ngươi đi."

Bạch Ngọc Đường đỡ trán, "Các ngươi nghĩ lại cho kỹ, trời đổ mưa rồi muốn thắng sư phụ ta là khó vô cùng!"

"Chính xác." Triển Chiêu cũng khó xử, "Hơn nữa chúng ta đánh như thế nào? Có dùng binh khí hay không?"

Triệu Phổ tỏ vẻ, "Vẫn là không dùng binh khí đi."

Bạch Ngọc Đường cũng gật đầu.

Đi tới cửa hoàng thành, Lâm Dạ Hỏa nói, "Vậy các ngươi hạ quyết tâm chưa? Rốt cuộc là chọn ai?"

Triển Chiêu nhìn Bạch Ngọc Đường, Bạch Ngọc Đường dường như cũng không chắc chắn.

"Hay là rút thăm đi?"

Lúc này, Tiểu Lương Tử không biết chui ra từ chỗ nào cười hì hì đề nghị.

Triệu Phổ nhìn vẻ mặt hưng phấn của đồ đệ, "Rút thăm..."

Tiểu Lương Tử lấy ra một viên đường, nắm trong tay, chắp tay sau mông lắc qua lắc lại một trận rồi duỗi tay ra trước mặt mọi người, nhìn hai nắm tay nhỏ bĩu bĩu môi, "Đường ở tay bên nào nha? Đoán trúng chính là Thiên Tôn, đoán không trúng thì là Ân Hậu!"

Triệu Phổ nhìn Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường.

Lâm Dạ Hỏa vuốt cằm, "Tay trái đi..."

Bạch Ngọc Đường cùng Triển Chiêu gật đầu.

Triệu Phổ cũng chỉ chỉ tay trái Tiểu Lương Tử.

Tiểu Lương Tử mở tay ra... Bên trong là một viên đường tròn vo.

"Vậy là Thiên Tôn rồi!" Tiểu Lương Tử hét to.

Mọi người nhìn chằm chằm khối đường kia ngẩn người, chợt nghe phía sau có người hỏi, "Thiên Tôn thế nào?"

...

Mọi người cả kinh, quay đầu lại.

Lúc này, bọn họ đang đứng dưới mái hiên trước cửa hoàng thành, chỉ thấy Thiên Tôn cùng Ân Hậu che ô, đứng phía sau bọn họ.

Cả bốn người giật mình, đồng thời lui một bước.

Ân Hậu cùng Thiên Tôn đều buồn bực --- thế này là thế nào?

"Đang làm cái gì?" Ân Hậu hỏi.

"Ách..." Bốn người họ nhìn nhau chần chờ.

Phía trước, Trâu Lương cùng Túc Thanh đang xem náo nhiệt không ngại nhỏ giọng cùng nhau than thở.

"Duỗi đầu là một đao, rụt đầu cũng là một đao."

"Lúng túng cái gì, không phải vừa nãy còn nói rất hay sao."

Thiên Tôn cùng Ân Hậu nghe nửa hiểu nửa không, nghi hoặc liếc mắt nhìn nhau một cái.

"Ách..."

"Đói bụng thì đi ăn cơm a!" Thiên Tôn cảm thấy mấy đứa nhỏ này lại bắt đầu ngốc rồi.

Mọi người há miệng thở dốc, lúc này cũng không "Ách" thêm nữa mà Triển Chiêu, Triệu Phổ cùng Lâm Dạ Hỏa đều nhìn Bạch Ngọc Đường.

Ngũ gia nhìn nhìn Giao Giao bên cạnh.

"Rốt cuộc làm sao vậy?" Ân Hậu hỏi.

Bạch Ngọc Đường đang nghĩ phải mở miệng thế nào đây, Thiên Tôn liền cảm thấy có người kéo kéo tay áo mình.

Cúi đầu nhìn, chỉ thấy Tiểu Tứ Tử ngẩng mặt, kéo kéo tay áo Thiên Tôn nói, "Tôn Tôn, vừa rồi bọn cháu gặp một lão quái nhân, ông ấy nói muốn nuôi Giao Giao lớn phải đi luận võ cùng cao thủ."

Công Tôn sờ cằm --- ai nha, Tiểu Tứ Tử khó có lúc giải thích thật rõ ràng.

"Cho nên muốn luận võ với người nha." Tiểu Tứ Tử không quên thêm một câu, "Rút thăm quyết định."

Thiên Tôn "Ha hả" hai tiếng, mỉm cười nhìn đồ đệ nhà mình, "Luận võ với vi sư a... Ngươi đều đã thua hai ngàn ba trăm hai mươi mốt lần rồi không nhớ rõ sao?"

Bạch Ngọc Đường cảm thấy óc "Ong" lên một tiếng --- lúc này trí nhớ của người có kém đâu!

Mọi người đồng tình mà nhìn Bạch Ngọc Đường --- thế nhưng đã thua hơn hai ngàn lần...

Triển Chiêu cũng buồn bực, tiến đến bên cạnh Bạch Ngọc Đường hỏi, "Ngươi khiêu chiến bao nhiêu lần?"

Bạch Ngọc Đường không nói gì.

"Bốn tuổi đến mười tuổi gần như mỗi ngày đều khiêu chiến a!"Thiên Tôn ôm cánh tay bát quái cùng Triệu Phổ và Lâm Dạ Hỏa, "Ngọc Đường nhà ta khi còn bé mới không phải mặt than! Hơn nữa còn là siêu cấp dễ khiêu khích!"

Ân Hậu thở dài, "Ngươi vậy mà có thể chạy đi khiêu khích tiểu hài nhi dưới mười tuổi!"

Thiên Tôn liếc mắt nhìn hắn, "Ngươi trước kia không phải cũng chọc cho mèo nhà ngươi sinh khí suốt sao!"

Triển Chiêu híp mắt gật đầu, tỏ vẻ đồng ý.

Ân Hậu sờ sờ cằm nhìn chỗ khác.

Thiên Tôn đi sang, vươn tay đặt lên bả vai Bạch Ngọc Đường, "Ngươi cộng thêm tiểu tử không ai nhìn thấy kia của nhà ngươi muốn khiêu chiến vi sư hãy còn sớm lắm."

"Nếu con cũng tham gia?" Triển Chiêu đi qua hỏi.

Thiên Tôn trừng mắt nhìn.

Ân Hậu nhìn nhìn mọi người, "Nga" một tiếng.

Thiên Tôn dùng một ngón tay nhẹ vỗ cằm, quét một vòng qua mọi người, tựa hồ hiểu rõ, chậm rì rì cười, "Không bằng... các ngươi cùng nhau tiến lên thử xem?"

Mọi người "soạt" một tiếng, xoay mặt nhìn Thiên Tôn, "Chính mình nói ra..."

"Thật sự đồng thời lên?" Lâm Dạ Hỏa hỏi.

Thiên Tôn cười, "Ân, bốn người các ngươi, thêm tiểu quỷ kia nữa, cùng lên."

"Nếu bảo cùng lên... " Trâu Lương hỏi, "Có phần thắng sao?"

"Phần thắng?" Ân Hậu ngược lại bị chọc cười, "Chỉ cần có thể trụ qua một trăm chiêu, liền coi như các ngươi thắng!"

Mọi người cả kinh.

Tiểu Lương Tử há càng to miệng.

"Một trăm chiêu?" Triển Chiêu nhìn Ân Hậu, "Bốn người chúng con thêm cả Giao Giao a, ngoại công người nói nghiêm túc?"

Ân Hậu vươn tay vỗ nhẹ vai Triển Chiêu, "Cơ hội khó mà có được, thử xuất toàn lực xem nào."

Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường nhìn nhau một cái, lại cùng nhìn Thiên Tôn.

Thiên Tôn trong nụ cười tươi quả nhiên đi kèm theo khiêu khích, rút bàn tay đặt trên vai đồ đệ, nhẹ nhàng sờ sờ đầu hắn, "Nhớ rõ đem theo binh khí, thua cũng không được khóc nhè a!"

Túc Thanh cùng Trâu Lương đều hít một ngụm khí lạnh --- hảo kiêu ngạo!

Lúc này, cũng không biết có phải do cơn mưa quá lớn hay không, mọi người chung quy cảm thấy, trong mắt bốn người kia lóe lên chút ánh sáng khác thường...

Triển Chiêu rốt cuộc hiểu được vì sao Bạch Ngọc Đường khi còn bé lại khiêu chiến Thiên Tôn nhiều lần như vậy... Ngữ điệu kia thật sự thiếu đánh mà!

...

Thời điểm chạng vạng tối, cơn mưa dần chuyển nhỏ.

Bên ngoài Hỏa Luyện thành, phụ cận Phong Tê cốc là một mảnh đất trống.

Mảnh đất trống này ngày thường binh mã Hỏa Luyện thành thường xuyên dùng để thao luyện, mặt đất bằng phẳng, bốn phía có núi từng dãy bao quanh, tương đối yên lặng, ở nơi này có gây ra động tĩnh gì lớn cũng không làm  nhiễu loạn dân chúng.

Bên kia bãi săn, những người vây xem cùng nau tụ lại một chỗ, Liệt Tâm Dương không phải người giang hồ cũng chẳng phải người Trung Nguyên, nên không biết Âu Hậu cùng Thiên Tôn có bao nhiêu lợi hại, hắn cũng không biết Triển Chiêu, Bạch Ngọc Đường, nhưng hắn biết rõ Triệu Phổ cùng Lâm Dạ Hỏa là người thế nào a! Nếu Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường đều đồng dạng lợi hại như Triệu Phổ cùng Lâm Dạ Hỏa... Vậy bốn người này hợp lại, toàn lực ứng phó, chỉ để đấu với một người?! Còn nói là chỉ cần bọn họ trụ được một trăm chiêu liền thắng? Đây là tình huống thế nào a?

Tiểu Lương Tử đã sớm leo lên đỉnh tháp nhìn ra xa, chọn một vị trí thật tốt, cùng Yêu Yêu đồng thời theo dõi cuộc chiến.

Phía dưới, Công Tôn ôm Tiểu Tứ Tử đứng bên cạnh Âu Hậu cũng đồng dạng muốn xem náo nhiệt.

Công Tôn đối với võ công không am hiểu, y vốn là lang trung, bình thường cũng không thích người luyện võ động một chút liền luận võ... Nhưng lần này, thật sự khơi gợi cho y lòng hiếu kỳ.

Công Tôn hỏi Ân Hậu, "Ân Hậu, bọn họ bốn người thêm một, thật sự tiếp không nổi Thiên Tôn một trăm chiêu sao ạ?"

Ân Hậu nhìn về phía bốn người trẻ tuổi đang đứng ở đằng xa, trên mặt lộ ra mỉm cười, "Ha hả, khó nói."

"Nhưng mà, không phải Tiểu Lâm Tử có thể cùng Sa Sa đánh suốt mấy ngày mấy đêm sao ạ?" Tiểu Tứ Tử hỏi, "Ân Ân cùng Miêu Miêu không phải cũng đánh được cả một buổi chiều?"

"Có điều chưa từng nghe qua Triệu Phổ cùng Yêu tiền bối đánh được bao lâu..." Công Tôn hỏi, "Là có quan hệ đến võ công khác nhau của các vị tiền bối sao?"

Ân Hậu lắc đầu, "Đại Hòa Thượng hướng đến chuẩn mực, toàn cùng đồ đệ nhà hắn đùa giỡn thôi, Chiêu cùng ta so chiêu chủ yếu vẫn là ta dạy nó... Yêu Trường Thiên cùng Thiên Tôn tính cách lại hơi đặc biệt, bất quá cũng sẽ không thực sự đánh đồ đệ nhà mình."

"Nhưng lấy nhiều đánh ít thế này, có phải hay không không tốt lắm?" Công Tôn có chút lo lắng, "Dù sao Thiên Tôn cũng lớn tuổi như vậy..."

"Nhưng mà." Tiểu Tứ Tử chỉ vào Thiên Tôn đang đứng trên một khối đá xa xa, "Tôn Tôn dường như rất vui vẻ."

Công Tôn hơi sửng sốt.

Ân Hậu nở nụ cười, "Hắn đương nhiên vui vẻ, đều đã nhiều năm chưa được hoạt động gân cốt rồi."

"Hoạt động gân cốt?" Tất cả mọi người hỏi Ân Hậu.

Ân Hậu dường như nhớ lại một ít chuyện cũ, "Thời điểm chúng ta còn trẻ, vẫn chưa lớn như bọn chúng lúc này đâu, cũng là lúc thiên hạ đại loạn."

Công Tôn gật đầu.

"Chúng ta đi theo Yêu Vương một đường đánh tới... Bất kể là giang hồ, hay chiến trường..." Ân Hậu lẩm bẩm, "Lão Quỷ cho tới bây giờ còn chưa từng thua qua, ngay cả cơ hội thụ thương còn không có."

"Vì sao ạ?" Công Tôn khó hiểu, rõ ràng Ân Hậu cùng Thiên Tôn võ công đều cao như nhau, nhưng trên người Ân Hậu vết thương nhiều vô số.

"Bởi vì hắn không có nhược điểm, không có động cơ, cũng không có tình cảm." Ân Hậu thản nhiên nói, "Mỗi người học công phu, đều có một lý do."

Công Tôn cùng Tiểu Tứ Tử gật đầu.

"Nói đơn giản một chút, bất kể là thích tranh đấu tàn nhẫn, hay tranh quyền đoạt lợi... Con người luôn có một lý do để khiến mình trở nên cường đại hơn." Ân Hậu nói, "Nhưng Lão Quỷ kia không có."

Công Tôn ngược lại bị Ân Hậu khơi gợi lòng hiếu kỳ, hỏi ông, "Ân Hậu người thì sao ạ? Người vì cái vì mà học công phu?"

"Vì báo thù a." Ân Hậu hơi nhướng mày.

"Báo thù?" Công Tôn giật mình, "Tìm ai báo thù?"

Ân Hậu thu hồi tầm mắt, nhìn về phía trước, không nhanh không chậm nói, "Người trong thiên hạ."

Công Tôn cho là mình nghe nhầm, mở to đôi mắt nhìn Ân Hậu.

Ân Hậu tựa hồ phát hiện tầm mắt của hắn, quay sang nhìn.

Lúc này, vài ảnh vệ đứng bên cạnh Công Tôn không hiểu tại sao, nhích sang bên cạnh một bước.

Tử Ảnh còn đụng đụng Giả Ảnh một chút.

Giả Ảnh cũng kinh hãi --- Ân Hậu chỉ lơ đãng liếc mắt nhìn một cái, hắn liền cảm thấy toàn thân trên dưới đều rét run, ánh mắt hảo đáng sợ, hẳn là vừa mới nhớ tới điều gì đó...

Không khí tựa hồ đọng lại trong nháy mắt!

Đúng lúc này, Tiểu Tứ Tử còn đang ở trong ngực Công Tôn đột nhiên vươn tay, nhẹ nhàng chọt một cái vào mũi Ân Hậu, "Không thể nha, sẽ dọa người sợ đó."

Ân Hậu sửng sốt.

Công Tôn nhanh chóng bắt lấy tay Tiểu Tứ Tử, "Ai nha, không thể thiếu lễ phép!"

Ân Hậu nhẹ nhàng sờ sờ mũi mình.

Đám ảnh vệ cũng thở phào nhẹ nhõm --- cái cảm giác lông tóc đều dựng đứng đã biến mất, vừa rồi Ân Hậu hẳn là không cố ý, có lẽ là...

Ân Hậu lắc lắc đầu, Tiểu Tứ Tử có đôi khi không cẩn thận làm ra vài động tác khiến y cảm thấy vô cùng quen thuộc... Trước kia, vào những lúc lệ khí trên người mình quá nặng, Yêu Vương cũng sẽ chọt chọt một chút vào mũi hắn như thế.

Ân Hậu liếc sang nhìn Tiểu Tứ Tử, lại bị Công Tôn đang ôm Tiểu Tứ Tử di dời lực chú ý.

Chỉ thấy Công Tôn còn đang mở to hai mắt nhìn mình, tầm mắt vẫn chưa từng dời đi.

Ân Hậu khẽ nhíu mày, hỏi Công Tôn, "Ngươi không sợ sao?"

Công Tôn nghiêng đầu một cái, dường như không rõ ý tứ của Ân Hậu.

Ân Hậu sau khi nhìn chằm chằm Công Tôn thật lâu, thu hồi tầm mắt, cũng không nói lời nào, chính là cuối đầu, dường như suy nghĩ điều gì đến xuất thần.

Tử Ảnh vứt cho Giả Ảnh một ánh mắt ra hiệu --- Công Tôn giống như không biết sợ là gì a! Vừa rồi Ân Hậu nhìn như vậy, đừng nói hắn một thân không biết công phu, quân nhân thông thường đều bị hù dọa cho đến ngất.

Giả Ảnh gật gật đầu, đúng là vậy... Bình thường người có võ công tốt một chút mắt đều sáng như đuốc, không nói đến loại người tương đối hòa khí như Triển Chiêu cùng Lâm Dạ Hỏa, cỡ như Triệu Phổ, Bạch Ngọc Đường hai người này vốn dĩ không dễ ở chung, người bình thường cũng không dám nhìn thẳng vào mắt họ.

Nhưng lúc Công Tôn vừa mới thấy Triệu Phổ đã dám đi theo hắn mặt đối mặt, vốn dĩ chỉ cảm thấy y là thư sinh ngốc, nhưng bây giờ ngẫm lại, vị tiên sinh tay trói gà không chặt này quả là loại người... To gan lớn mật a!

"Bắt đầu!"

Lúc này, chợt nghe Trâu Lương nói một tiếng.

Mọi người theo bản năng ngẩng đầu nhìn...

Phía xa, đã là phong vân biến sắc...




Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro