116. Âm Bản
Triển Chiêu bọn họ dưới mặt đất Thúy Ngọc Ban gặp được một quái vật người không ra người, sau một cước đá bay liền phát hiện quái vật kia cơ bản không có sức chiến đấu gì đáng kể, quả thật ngay cả đứng vững cũng khó khăn.
Sau khi nghe được động tĩnh mọi người lập tức rời đi, ẩn nấp sau bụi cây thì phát hiện vị Vạn sư phụ kia chạy đến, nâng quái vật dậy gọi là "Nhi tử".
Lâm Dạ Hỏa le lưỡi, cảm thấy quá sức quỷ dị!
Trâu Lương thấp giọng hỏi Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường, "Hai ngươi có cần quay lại hay không? Cẩn thận kẻo bị phát hiện!"
Lúc này, Vạn sư phụ đang giúp "Nhi tử" của hắn vào sơn động, Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường vội vàng trở về trước một bước.
...
Thúy Ngọc Ban lúc này tình hình vẫn còn rất hỗn loạn, con voi chấn kinh kia bị vây lại trong một góc tường nhưng không chịu ngoan ngoãn trở về lồng, đem cái vòi hất ban chủ Thúy Ngọc Ban đang cố gắng tiến lại gần bắt nó ra ngoài.
Hồng Tề Thiên vốn chờ bên ngoài lều, nhìn Vạn sư phụ vội vã trở lại hắn vô cùng sốt ruột, Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường đi vào cả nửa ngày sao còn chưa ra?!
Vạn sư phụ dường như nhớ ra thứ gì đó liền vội vã trở về lều, hắn cũng không kịp chú ý đến Hồng Tề Thiên mà trực tiếp vọt vào bên trong.
Hồng Tề Thiên đang sốt ruột nhìn xung quanh lều, chỉ thấy bên cạnh một thân ảnh hồng sắc chợt lóe, Triển Chiêu đã trở lại.
Hồng Tề Thiên thở phào nhẹ nhõm, đồng thời cũng buồn bực, khó hiểu mà nhìn Triển Chiêu --- người này là từ nơi nào trở về a?
Triển Chiêu hí mắt khoát tay với hắn, ý bảo --- một lát về sẽ nói chi tiết sau!
Cùng lúc đó, Bạch Ngọc Đường cũng thừa dịp hỗn loạn mà trở lại, đứng bên cạnh Bàng Dục cùng Bao Duyên xem náo nhiệt.
Ban chủ gánh hát lau mồ hôi vội vàng nhận lỗi, nói đã để mọi người chê cười rồi.
Bàng Dục còn giả vờ tỏ ra sợ hãi, "Con voi này sao lại không nghe lời vậy a? Cũng đừng để đến lúc cử hành thọ lễ cho lão gia tử lại gây náo loạn thêm một trận, đến lúc đó đừng đem nó theo ha!"
Ban chủ vội vàng gật đầu đáp ứng.
Bạch Ngọc Đường nhìn Bàng Dục gật gật đầu, Bàng Dục cùng Bao Duyên đoán được hắn đã điều tra ra manh mối gì, không muốn ở lại lâu liền nói với ban chủ gánh hát vài câu rồi cáo từ rời đi.
Triển Chiêu cùng Hồng Tề Thiên vẫn chờ ở bên ngoài gánh hát.
Lại qua một lúc sau, Vạn sư phụ trở ra.
Triển Chiêu chú ý sau ót hắn ướt đẫm mồ hôi, y phục trên người cũng lộn xộn, vừa nghĩ tới dáng vẻ của "Nhi tử" hắn vừa rồi, Triển hộ vệ nhịn không được nhíu mày --- đến tột cùng thứ kia có phải là người hay không đây? Tính sai a, biết thế đã sớm mang Công Tôn đi một chuyến!
Vạn sư phụ ra ngoài liền thấy hai người này vẫn còn chờ ở đây, liền nói, "Hai ngươi cũng nhìn thấy rồi đấy, chúng ta sống ở đây rất hỗn loạn, các ngươi vẫn nên trụ lại trong thành đi!"
Triển Chiêu cùng Hồng Tề Thiên đi theo Vạn sư phụ trao đổi xong xuôi, ba ngày sau bắt đầu học công phu.
Triển Chiêu tỏ ý muốn bắt đầu học từ ngày mai, nhưng Vạn sư phụ dường như mang tâm sự nặng nề, hắn chỉ nói trong hai ngày này có chuyện quan trọng thật sự không còn thời gian rảnh, sớm nhất cũng phải ba ngày sau mới được.
Sau khi cáo từ vị Vạn sư phụ vẫn còn đang cằn nhằn kia, Triển Chiêu cùng Hồng Tề Thiên rời khỏi Thúy Ngọc Ban.
Sau khi rời khỏi liền vào thành, dọc đường, Triển Chiêu đem toàn bộ sự tình kể qua một lượt cho Hồng Tề Thiên.
Hồng Tề Thiên kinh ngạc, "Quái vật?"
Triển Chiêu tỉ mỉ miêu tả lại diện mạo của quái vật kia một cách thật cẩn thận, Hồng Tề Thiên đột nhiên bắt đầu thất thần, lẩm bẩm lầu bầu, "Quả nhiên không phải là nằm mơ?"
Triển Chiêu nghe được, khó hiểu mà hỏi hắn, "Nằm mơ cái gì?"
Hồng Tề Thiên đáp, "Có lẽ ta từng gặp qua quái vật kia rồi!"
Lúc này đến phiên Triển Chiêu phải giật mình, "Ngươi nhìn thấy ở đâu?"
Hồng Tề Thiên nhíu mày, "Khi ta còn bé!"
Triển Chiêu mở to hai mắt, "Ngươi chắc chứ? Vật kia nhìn qua không giống bộ dáng sống lâu đâu, từ khi ngươi còn bé trông thấy đến bây giờ chẳng phải đã sống hơn hai mươi năm rồi sao?"
"Ta cũng không xác định được có phải cùng một con hay không." Hồng Tề Thiên buông tay, "Thẳng đến vừa rồi ta vẫn luôn cho rằng những gì khi còn bé trông thấy chẳng qua chỉ là nằm mộng!"
Lúc này, Triển Chiêu nhìn một cái liền trông thấy bọn Bạch Ngọc Đường bước vào một tửu lâu phía trước, vội vàng kéo Hồng Tề Thiên, "Ngọc Đường ở bên kia! Giữ lại lát nữa nói luôn một thể!"
Hồng Tề Thiên theo Triển Chiêu đi lên tầng hai của tửu lâu, tiến vào một nhã gian rồi đóng cửa.
Trong nhã gian, Bạch Ngọc Đường đang ngồi cùng bọn Bao Duyên, Lâm Dạ Hỏa cùng Trâu Lương cũng đã đến.
Hỏa Phụng thật sinh động mà miêu tả lại diện mạo quái vật kia cho Bao Duyên cùng Bàng Dục, vừa nghe được hai người lập tức sửng sốt.
"Quấn đầy băng vải... Không phải vì bị thương tương đối nghiêm trọng chứ?" Tiểu Bao Duyên không tận mắt nhìn thấy, trước giờ vẫn không tin thần thần quỷ quỷ.
"Đầu to như quả dưa gang vầy nè!" Lâm Dạ Hỏa vung tay với Bao Duyên.
Bàng Dục khoanh tay vẻ mặt ghét bỏ, "Ai nha! Không phải còn bắt giam nhiều động vật lắm sao, còn cả thi thể gì ngâm trong bình lọ nữa, quá thất đức mà! Phải đem bọn họ bắt lại mới được!"
"Bắt người phải có chứng cứ a." Triển Chiêu bước lại ngồi xuống, "Hắn giam là động vật chứ không phải người, nếu chỉ vì mấy cái bình bình lọ lọ ngâm thi thể kia mà bắt về Công Tôn thể nào cũng đề nghị ngồi xổm dài dài trong nhà tù a?"
Mọi người ngẫm nghĩ, cũng có lý.
Triển Chiêu để Hồng Tề Thiên đem sự tình khi còn bé gặp qua quái vật kể lại tỉ mỉ kỹ càng một phen.
Hồng Tề Thiên vì khi còn bé từng trúng độc sinh bệnh mà có rất nhiều chuyện không nhớ được rõ ràng.
Mà hắn ngẫu nhiên sẽ nằm thấy ác mộng, trong mộng, có một quái vật hình người thật lớn, bề ngoài quái vật kia cùng những gì bọn Triển Chiêu miêu tả giống hệt nhau.
Cho tới nay, Hồng Tề Thiên vẫn nghĩ rằng đó là ác mộng, nhưng mới vừa rồi bị Triển Chiêu nhắc tỉnh, hắn ngược lại nghĩ đến một ít chuyện cũ đã phủ đầy bụi kia, cảnh tượng tựa như mộng ảo cũng chậm rãi hiện lên rõ dần.
"Năm đó thời điểm Tông Tổ đến thôn chúng ta cũng giống như gánh hát, đều ở tại trong lều." Hồng Tề Thiên nhớ lại, "Phụ thân ta vẫn luôn nghi ngờ Tông Tổ, nhưng Tông Tổ này khá thần bí, lều bọn họ sống lúc nào cũng có thủ vệ canh nghiêm ngặt, người ngoài không thể tiến vào. Có một chiều đổ một trận mưa to, ta thừa dịp hỗn loạn trộm lẻn vào một căn lều rất lớn, muốn nhìn một chút xem nơi này rốt cuộc cất giấu bí mật gì. Hôm đó là buổi tối, trong lều có đốt đèn, sau khi ta lẻn vào thì ngửi được một cỗ mùi tanh tưởi, sau đó trông thấy một bóng người đang chuyển động đằng sau tấm bình phong... Chẳng bao lâu sau, vật kia bước ra ngoài. Đó chính là tên quái vật cao lớn hình người, có diện mạo giống hệt như các ngươi miêu tả, trên người quấn thật nhiều băng vải, tứ chi vặn vẹo, mình nhỏ đầu to, là hình người nhưng không giống con người, lúc ấy ta vô cùng sợ hãi nên xoay người bỏ chạy."
Triển Chiêu bọn họ nghiêm túc lắng nghe, cảm thấy ngạc nhiên không thôi.
"Hiện tại nghĩ lại..." Hồng Tề Thiên nói, "Xung quanh bên trong căn lều đó quả thật có mấy cái giá treo cùng đám bình bình lọ lọ kia, trên bàn cũng có nhiều bản vẽ, trên nóc xà ngang còn treo mấy sợi dây xích dài bằng sắt."
Mọi người càng nghe càng cảm thấy khả nghi, hay là năm đó đám người Tông Tổ chuyên lừa gạt khắp nơi năm đó cùng Thúy Ngọc Ban có quan hệ?
"Vạn sư phụ kia bộ dáng cũng không phải rất già." Lâm Dạ Hỏa hỏi, "Hai mươi năm trước đã có nhi tử lớn vậy sao?"
"Thứ kia có thể sống hai mươi năm?" Trâu Lương cau mày, "Vừa rồi một cước kia gần như đã đá thành nát bét còn gì?"
"Có một biện pháp!" Triển Chiêu nghĩ nghĩ, mở miệng nói, "Tìm một cơ hội mang Công Tôn vào, để hắn nhìn xem quái vật kia tột cùng có phải là con người hay không! Còn mấy động vật tinh thần uể oải cùng đám bình bình lọ lọ kia dùng làm gì nữa!"
Tất cả mọi người gật đầu, này quả thật là một ý kiến hay!
"Đúng rồi." Triển Chiêu lại nhớ đến chuyện gì, "Mấy ngày gần đây có nên theo dõi sát Vạn sư phụ hay không? Hắn vẫn luôn nhấn mạnh mấy ngày này có việc rất bận rộn."
Bạch Ngọc Đường quay lại, nhìn thoáng qua Giao Giao phía sau.
Triển Chiêu cũng nhìn Giao Giao... Muốn theo dõi Vạn sư phụ để Giao Giao vào sơn động đợi là tốt nhất.
Chỉ thấy Giao Giao vẻ mặt mang ủy khuất, hiển nhiên không muốn vào chút nào.
[Con mèo với con chuột toàn bắt nạt trẻ nhỏ Giao Giao không, nta đang tuổi nhớn cần phải được ở nhà chơi với Tiểu Tứ Tử mới đúng >>v<<]
"Lại nói..." Lâm Dạ Hỏa tò mò hỏi Bạch Ngọc Đường, "Đứa nhỏ kia nhà ngươi được nuôi lớn như vậy! Mang theo bên người không đụng trúng khung cửa a?"
Bạch Ngọc Đường ngược lại bị Lâm Dạ Hỏa hỏi cho sửng sốt, quay đầu nhìn nhìn, cách đợt luận võ trước cùng Thiên Tôn đã qua một đoạn thời gian, bất tri bất giác Giao Giao lại thay đổi trở về, vẻ mặt cùng tính cách vẫn trước sau như một giống hệt tiểu hài tử.
Bạch Ngọc Đường nghĩ nghĩ, quay sang nhìn Triển Chiêu.
Triển Chiêu mở to đôi mắt đá mèo --- sợ bẩn sợ phiền toái! Rõ ràng là giống ngươi hơn một chút!
[Con trai 2 em mà cứ đá qua đá lại là sao =))]
Nghĩ tới nghĩ lui, mọi người vẫn quyết định trước tiên trở lại Hắc Phong thành, tìm bọn Triệu Phổ thương lượng đối sách thêm một chút.
...
Trước khi trời sập tối mọi người đã trở lại Hắc Phong thành, lúc này, quân doanh Triệu gia quân so với thời điểm bọn họ vừa xuất phát yên tĩnh hơn không ít.
Triển Chiêu nhìn thoáng qua thao trường, phát hiện bãi đất trống vây người đã được dở bỏ, trong lòng liền vui vẻ.
Lâm Dạ Hỏa cũng hỏi, "Có phải mấy người bị chứng mất hồn được chữa khỏi rồi không?"
Trâu Lương nhìn nhìn thao trường đã được thu dọn sạch sẽ đâu vào đấy, thản nhiên đến một câu, "Cũng không chừng đều chết hết rồi."
Lâm Dạ Hỏa cùng Triển Chiêu bắn ánh mắt sang liếc hắn.
Tả tướng quân bất đắc dĩ, "Thật sự vẫn có khả năng này..."
"Ai... Đều do khi còn bé dạy dỗ không tốt a, tính tình mới khó ưa như vậy đó."
Lúc này, phía sau mọi người có tiếng nói truyền đến.
Đám người Triển Chiêu vừa quay đầu lại đã thấy Hữu tướng quân Long Kiều Quảng đang đứng tại nơi đó.
Quảng gia bĩu môi nhìn quân trướng mới vừa dựng ở cách đó không xa, "Người đều khôi phục cả rồi, có điều mất máu quá nhiều nên cần tịnh dưỡng."
"Chữa khỏi bằng cách nào thế?!" Bọn Triển Chiêu kinh ngạc, vừa nhìn căn lều vừa hỏi.
Long Kiều Quảng cười ha hả, "Ân Hậu cứu tỉnh."
"Ngoại công?" Triển Chiêu càng giật mình.
Lắm Lời vươn tay bịt bịt lỗ tai, "Ân Hậu bảo người trong quân doanh toàn bộ nhắm mắt bịt chặt lỗ tai, sau đó chạy đến lồng sắt dùng một chiêu Ma Vương Thiểm, mấy thư sinh kia té xỉu hết. Vốn dĩ Công Tôn sợ mấy thư sinh kia không ngừng đi lại sẽ mệt chết hoặc là đụng vào nhau đến chết nên mới nảy ra suy nghĩ nhờ Ân Hậu làm bọn họ ngất đi, không ngờ sau khi tỉnh dậy một người rồi lại một người thần trí đều thanh tỉnh trở lại!"
Triển Chiêu nghe xong ngẫm nghĩ, "Nói như vậy, những thư sinh kia là trúng âm thuật sao?"
"Thiên Tôn cũng nói thế." Long Kiều Quảng xốc mành lều lên.
Triển Chiêu vừa bước vào trong đã thấy, này được chứ, trong căn lều đặt mấy chục cái giường bệnh, mấy thư sinh kia từng người từng người một mang vẻ đau ốm bệnh tật nằm ở đó.
Công Tôn cùng Tiểu Tứ Tử mang theo một đám quân y đang giúp bọn họ uống thuốc, tuy rằng suy yếu, hơn nữa toàn thân đều phải quấn băng nhưng vẻ mặt trên người bọn họ đã thay đổi.
Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường nhịn không được gật đầu --- đây mới là dáng vẻ nên có của con người.
"Đã về rồi?"
Phía sau truyền đến thanh âm của Triệu Phổ.
Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường quay đầu lại.
Cửu vương gia tựa vào một cây cột ngay ngoài lều, chào hỏi mọi người.
"Tra được chút manh mối." Triển Chiêu mở miệng.
Triệu Phổ cười, "Vừa khéo, những thư sinh kia sau khi tỉnh lại cũng cung cấp một chút manh mối."
"Manh mối gì?" Bạch Ngọc Đường thấy Triệu Phổ vừa nói chuyện vừa đưa mắt nhìn mình, dường như cùng mình có liên quan liền nhịn không được mở miệng hỏi.
Triệu Phổ thò vào ống tay áo lục lọi, lấy ra một đồng tiền, chính là đồng tiền hình vuông lỗ tròn - manh mối duy nhất để Lục Thiên Hàn truy tìm hung thủ kia.
Triển Chiêu cũng lấy từ trong tay áo chính mình ra một đồng tiền khác, khó hiểu nhìn Triệu Phổ --- sao lại có nhiều hơn một đồng?
"Vừa rồi lúc ta đang tra án, Tiểu Lương Tử chạy đi tìm công tượng muốn dựa theo miêu tả làm thêm một đồng."
"Tra án?" Mọi người không rõ lắm.
Triệu Phổ nhướng mày, bước vào trong lều, Triển Chiêu bọn họ cũng theo vào.
Cửu Vương gia đến trước mặt một thư sinh, đem đồng tiền cho thư sinh kia nhìn thử, hỏi, "Có phải giống như vậy không?"
Thư sinh kia ngẩng đầu nhìn thoáng qua, có chút kích động, chỉ vào đồng tiền kia rồi nói, "Đúng vậy! Giống hệt thế này!"
Sau khi hắn nói xong, bên kia mấy thư sinh khác cũng trông thấy, cùng nhau lên tiếng, "Đúng! Chính là đồng tiền này!"
Bên này đám thư sinh còn đang kích động, Công Tôn đã vội vàng chạy tới ra lệnh cho bọn họ nằm xuống, không được lộn xộn!
Tiểu Tứ Tử lôi kéo tay Tiểu Lương Tử đứng cạnh bên Triệu Phổ, hai tiểu hài nhi cười tủm tỉm nhìn Bạch Ngọc Đường.
Triển Chiêu cùng Lâm Dạ Hỏa đều cảm thấy buồn bực --- hai đứa nhỏ này làm sao vậy?
Bạch Ngọc Đường lại vội hỏi Triệu Phổ, "Có ý gì? Bọn họ nhìn thấy đồng tiền này?"
Triệu Phổ gật đầu, "Mấy thư sinh này đều bị bắt ở những địa phương tương đối vắng vẻ, bọn họ nghe được một âm thanh quái lạ sau đó bất tri bất giác mà té xỉu, trước khi hôn mê bọn họ trông thấy một bóng người màu đen, người nọ là nam hay nữ, bộ dáng trông thế nào đều không nhìn rõ, chỉ thấy bên hông người nọ đeo một đồng tiền giống như vậy."
Bạch Ngọc Đường nhãn thần sáng lên, "Kẻ tấn công bọn họ có phải hay không là hung thủ năm đó... Ngươi có nói với ngoại công ta chưa?"
Triệu Phổ cười lắc đầu, "Ngược lại chưa nói."
Triển Chiêu cảm thấy Triệu Phổ tâm tình dường như rất tốt, có chút buồn bực nhìn hắn, "Ngươi có phải còn tìm được thứ gì tốt hay không?"
Cửu Vương gia nhướng nhướng mày, vươn tay kéo Tiểu Lương Tử lại đây, hai tay vỗ vỗ bả vai nhóc rồi nói với Bạch Ngọc Đường, "Lúc này ngươi phải hảo hảo cảm ơn tiểu tử này!"
Tiểu Tứ Tử ở một bên gật đầu phụ họa, "Tiểu Lương Tử rất có năng lực nha!"
Tiểu Lương Tử ngại ngùng.
Bạch Ngọc Đường nhìn nhìn Tiểu Lương Tử rồi lại nhìn Triệu Phổ, nghi hoặc.
Cửu Vương gia nói với Bạch Ngọc Đường, "Tiểu Lương Tử điều tra được đồng tiền này là thứ gì!"
"Thật sao?"
Mọi người "Soạt" một cái xoay mặt nhìn Tiểu Lương Tử.
Tiểu Lương Tử cười hì hì gãi đầu, "May mắn mà thôi!"
Lâm Dạ Hỏa chống nạnh trêu chọc nhóc, "Ngươi cũng thần kỳ a! Mấy lão gia tử tra xét lâu như vậy cũng chưa tìm ra manh mối, ngươi thế nhưng mới có vài ngày đã tra được?!"
Tiểu Lương Tử vươn tay, từ trong túi lấy ra hai đồ vật khác nhau đưa cho Bạch Ngọc Đường cùng bọn Triển Chiêu nhìn, mở miệng nói, "Đồng tiền này a, gọi là Âm Bản!"
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro