Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chap 5


Link: https://guisu55870.lofter.com/post/31f7046e_1ca8f5ee7



---------------------------------




Thẩm Mộng Dao cũng đã nghĩ tới không chỉ một lần, vì cái gì mà bản thân lại đáp ứng cái người tên Viên Nhất Kỳ tiểu thí hài này, cứ như vậy cùng một người mới vừa quen biết hai ba ngày yêu đương.


Nàng trước kia không tin vào chuyện nhất kiến chung tình, thậm chí còn tràn đầy tự tin tuyên bố rằng nhất kiến chung tình chính là thấy sắc nảy lòng tham. Nhưng đến hiện tại, nàng lại biến thành người vừa gặp đã nhất kiến chung tình, nàng biết rõ ràng chính mình không phải thấy sắc nảy lòng tham cũng không có mục đích khác.


Nàng dường như chỉ là đơn thuần yêu Viên Nhất Kỳ mà thôi


Nhưng về căn bản nàng không hiểu biết gì về thân thế Viên Nhất Kỳ, nàng chỉ biết tiểu hài tử này tên Viên Nhất Kỳ cùng một số điều đơn giản, chuyện khác một chút đều không biết.


Nàng cũng từng hỏi qua gia đình Viên Nhất Kỳ, Viên Nhất Kỳ luôn rất ôn nhu mà nói về sau sẽ nói cho nàng nghe.


Thân thế bằng hữu của Viên Nhất Kỳ cũng mơ hồ giống hệt nhau, là cái người tên Tả Tịnh Viện, không lâu trước đây Viên Nhất Kỳ mang theo Tả Tịnh Viện cùng nàng gặp mặt, hình như Đường Lỵ Giai còn được cô ấy giúp đỡ qua, nói rằng rất thích Tả Tịnh Viện.


Thẩm Mộng Dao hỏi Đường Lỵ Giai có biết địa vị của Tả Tịnh Viện hay không, Đường Lỵ Giai cũng nói không biết.


" Thẩm Mộng Dao, đừng ngồi đó phát ngốc nữa, nhanh đến đây cùng nhau dọn dẹp! " Viên Nhất Kỳ từ ngoài cửa thò đầu vào.


Hôm nay là cuối tuần, mấy ngày trước Thẩm Mộng Dao đã đáp ứng với tiểu hài tử này cuối tuần sẽ bồi cô đi ra ngoài chơi, điều kiện là phải cùng nhau dọn dẹp phòng chứa đồ.


Sau khi Viên Nhất Kỳ mở cửa tiến vào phòng chứa đồ kia, Thẩm Mộng Dao nghe thấy một âm thanh đồ vặt rơi xuống rất lớn.


Xong rồi, những món đồ vô dụng cùng đồ cũ đã không sử dụng ở bên trong, chất thành đống quá cao, Viên Nhất Kỳ vừa mở cửa những món đồ đó liền rơi xuống.


Cái này không tốt lắm đi, núi đất sạt lở.


Thẩm Mộng Dao vội vàng mang dép lê vào đi tới phòng chứa đồ cứu Viên Nhất Kỳ.


Nhìn vào trong phòng chứa đồ, tuy rằng Viên Nhất Kỳ nhìn gầy gầy nãi nãi, cũng có chút đơn bạc, nhưng hiệu suất làm việc lại cực kỳ cao. Những đồ vật rơi xuống đã được cô dọn ra hơn phân nửa.


Tiểu hài tử cúi đầu bận rộn nghe được tiếng vang phía sau, lau mồ hôi trên mặt một cái quay đầu lại nhìn.


Tựa như mặt trời giữa ngày đông, tiểu hài tử ở độ tuổi này dường như lúc nào cũng giống ánh mặt trời vậy, gương mặt cùng nội tâm đều sáng chói.


Viên Nhất Kỳ đem một cái hộp vuông gần bên chân đá sang chỗ khác, dùng quần áo lau mồ hôi, có chút thẹn thùng mà cười: " Cái kia, tỷ tỷ, chị chỉ cần đứng ở bên cạnh được không.... "


Dường như sợ Thẩm Mộng Dao không đáp ứng, cô lại cuống quít giải thích nói: " Chính là ..... chị đến nói cái nào cần cái nào không cần, em làm cho. " Cuối cùng lại chân thành bổ sung thêm một câu " Rất nhanh. "


Ngốc chết đi được, muốn chị bồi thì em cứ nói thẳng ra không phải tốt hơn sao. Thẩm Mộng Dao nhìn tiểu hài tử có chút vụng về, nhịn không được duỗi tay xoa xoa đầu cô.


" Hảo. "


Cho một ít ánh mặt trời liền xán lạn. Viên Nhất Kỳ ở trước mặt cao hứng mà nhẹ nhàng ôm Thẩm Mộng Dao một chút, đầu tóc xù xù ở trên chỗ nàng dụi qua dụi lại.


Thẩm Mộng Dao cảm thấy Viên Nhất Kỳ thật sự quá ngốc nghếch, khiến người ta hoài nghi rằng có phải người khác cho cô cục kẹo cô liền đi theo người đó hay không.


Khó có thể đem cái nãi nãi khí tiểu hài tử này cùng Viên Nhất Kỳ của mấy ngày trước dùng một viên gạch muốn đập chết bốn tên tóc màu đỏ vàng lam lục gộp thành một người.


Nghĩ đến những vết thương trên lưng tiểu hài tử, Thẩm Mộng Dao càng thêm tin tưởng rằng tiểu bằng hữu này vẫn luôn đơn phương bị đánh, mấy ngày hôm trước chỉ là không đành lòng thấy Thẩm Mộng Dao bị khi dễ mới ra tay làm anh hùng cứu mỹ nhân.


Viên Nhất Kỳ bận rộn vô cùng, phòng chứa đồ nhà Thẩm Mộng Dao có rất nhiều sách, có sách giáo khoa và từ điển cũ.


" Dọn dẹp xong rồi tỷ tỷ. " Viên Nhất Kỳ từ trong phòng đi ra, thở hổn hển, mồ hôi theo gương mặt cô lăn xuống dưới.


" Vất vả rồi! Lau mồ hôi đi. " Thẩm Mộng Dao đưa đến một chiếc khăn tay.


Khí chất của Viên Nhất kỳ và tin tức tố không hợp chút nào, mùi thuốc lá thực đáng tin cậy, luôn làm người khác có cảm giác an toàn, nhưng chủ nhân tin tức tố này là tiểu bằng hữu mười sáu mười bảy tuổi trắng trẻo sạch sẽ quy quy củ củ còn thật nghe lời.


Nhưng thời điểm mới gặp Viên Nhất Kỳ, Thẩm Mộng Dao bị chính mùi vị tin tức tố này mê hoặc, chiếc áo khoác màu đen đó của Viên Nhất Kỳ khoác ở trên người nàng, trên áo còn lưu lại nhiệt độ cùng mùi thuốc lá nhàn nhạt.


Viên Nhất Kỳ lau mồ hôi, tức khắc cảm thấy trên người không dính dính nữa, có chút cẩn thận hỏi Thẩm Mộng Dao: " Tỷ tỷ..... có thể đi được rồi chứ? "


" Có thể, " Thẩm Mộng Dao lại xoa nhẹ đầu cô một chút, ôn nhu hỏi cô, " Tiểu Hắc muốn đi chơi nơi nào? "


" Tiểu..... Hắc? " Viên Nhất Kỳ có chút ngốc ngốc.


Đây là cái biệt danh ngốc nghếch gì thế, giống như kêu một tiểu cẩu vậy.


" Bởi vì chị thấy em thường ngày cùng người khác nói chuyện đều đen mặt. " Thẩm Mộng Dao " ửa ửa ửa " mà nở nụ cười.


Viên Nhất Kỳ cái gì cũng không biết, Viên Nhất Kỳ cái gì cũng không muốn biết.


Mặt Viên Nhất Kỳ lại đen xuống, đen đến mức như cái đáy nồi.


" Dẫn em đi công viên giải trí được không? Tiểu hài tử hẳn là đều thích công viên giải trí. "


Viên Nhất Kỳ nhếch môi cười toe toét, có chút xấu không biết xấu hổ nhích lại gần bên Thẩm Mộng Dao, miệng ghé vào bên tai Thẩm Mộng Dao, chậm rãi mở miệng nói: " Hảo a. "


" Viên Nhất Kỳ em đừng..... " Lỗ tai Thẩm Mộng Dao trong nháy mắt đỏ lên mắt thường cũng có thể thấy rõ.


Tên gia hỏa mặt đen này, tâm càng đen.


Viên Nhất Kỳ ra vẻ đáng thương rầm rì nói: " Đừng cái gì? "


" Em tên gia hỏa này... Còn muốn đi công viên nữa hay không! " Thẩm Mộng Dao thẹn quá hóa giận.


" Đi. "


Cái này gọi là kẻ thức thời mới là trang tuấn kiệt, đừng để đến lúc đem Thẩm Mộng Dao chọc giận rồi bị ăn đánh còn không được đi công viên.


Trên tàu điện ngầm, người rất nhiều.


Sau cả bốn lần né tránh bị người khác chen lấn, Viên Nhất Kỳ rốt cuộc gót chân đã đứng vững vàng, bởi vì cùng Thẩm Mộng Dao đứng ở cửa, tay dứt khoát mà chống trên cửa, đem Thẩm Mộng Dao che dưới thân mình, dùng lưng chặn đám người chen chúc phía sau.


Tư thế này có chút giống kabedon là như thế nào đây.


Viên Nhất Kỳ cố gắng chống tay, đầu ở trên cổ Thẩm Mộng Dao, dựa vào bên tai nàng.


Cái thân thể mười sáu mười bảy tuổi này cũng quá yếu ớt rồi, sớm biết vậy dùng hình thể khi đã thành niên.


Rốt cuộc thì cũng đã đến trạm.


Viên Nhất Kỳ nhẹ nhàng thở ra, bị Thẩm Mộng Dao kéo đi ra khỏi trạm tàu điện ngầm.


" Người quá nhiều, chen lấn muốn chết em rồi. " Viên Nhất Kỳ oán giận phát ra từ nội tâm nói.


Thẩm Mộng Dao quay đầu lại, ánh mắt ôn nhu như nước, lẳng lặng nhìn Viên Nhất Kỳ nói: " Cảm ơn em vừa rồi che chở cho chị nha, bạn gái. "


Lúc này đến phiên Viên Nhất Kỳ thẹn thùng.


Viên Nhất Kỳ chỉ cảm thấy đầu mình choáng choáng, gương mặt với hai bên tai đều bắt đầu nóng lên, đến cả đi đường còn đi không nỗi.


Nhìn Viên Nhất Kỳ cứng đờ mà đi, thậm chí kích động đến độ đi cùng tay cùng chân, Thẩm Mộng Dao không nhịn được cười.


Tới công viên giải trí, thấy vô số trò chơi trước mắt, Viên Nhất Kỳ nhìn vào mắt Thẩm Mộng Dao hỏi: " Chị muốn chơi trò gì trước? "


" Tàu lượn siêu tốc đi, " Thẩm Mộng Dao chỉ chỉ trò chơi trước mặt, " Chính là cái này. "


Ờ cái này, ở trên quỹ đạo bầu trời mà bay bay bay sẽ chơi vui sao.


Này cũng quá dọa người rồi.


Vì để duy trì hình tượng bản thân, Viên Nhất Kỳ vẫn là run run nói: " Vậy chơi cái này. "


Không thể khiến Thẩm Mộng Dao cảm thấy bản thân thực hèn nhát được.


Không thể không nói trực giác Viên Nhất Kỳ rất đúng, trò chơi xác thật rất dọa người, đặc biệt là thời điểm ngồi trên cái xe.


Sống mấy ngàn năm, thật chưa từng chịu qua tội lỗi này.


Thẩm Mộng Dao giống như chơi đến vui vẻ vô cùng, ở bên cạnh cô phát ra tiếng cười " ửa ửa ửa ửa ửa ửa ".


Viên Nhất Kỳ hèn nhát mà nắm chặt tay Thẩm Mộng Dao, với danh nghĩa rằng sợ bạn gái sợ hãi.


Trò chơi này chứ bay lên rồi đi xuống, Viên Nhất Kỳ sợ tới mức thần chí không rõ, chỉ cảm thấy đầu choáng mắt hoa.


Loại thống khổ này giằng co trong vài phút, chờ đến thời điểm kết thúc, Viên Nhất Kỳ cuối cùng hiểu rõ ý nghĩa của sinh mệnh.


Có thể tồn tại trên đời này thật sự là quá tốt đẹp huhuhu.


" Em có ổn không? " Thẩm Mộng Dao quay đầu nhìn cô.


Viên Nhất Kỳ một giây liền khôi phục, thoạt nhìn tinh lực tràn đầy: " Vẫn ổn! "


Nội tâm Viên Nhất Kỳ: Ổn con mẹ nó chứ ổn, khổ chết lão tử.


" Em muốn ăn kem không? " Thẩm Mộng Dao nhìn quầy bán kem bên kia hai mắt sáng lên.


" Ăn. "


Hai người ngồi ở trên ghé dài lẳng lặng mà gặm kem.


" Em muốn nếm một chút vị trà xanh này hông? " Thẩm Mộng Dao đưa kem của mình đến bên miệng Viên Nhất Kỳ.


Thời điểm này không ăn mới là kẻ ngu đi.


Viên Nhất Kỳ vui sướng há mồm gặm xuống một mồm to.


Thẩm Mộng Dao phát ngốc nhìn cây kem chỉ còn phân nửa.


Ăn xong kem, Viên Nhất Kỳ nhìn nhà ma bên cạnh, lại dùng ánh mắt dò hỏi nhìn về phía Thẩm Mộng Dao.


" Em...... em nếu muốn chơi liền cùng nhau đi chơi đi. " Thẩm Mộng Dao da đầu tê dại, lắp bắp nói.


Viên Nhất Kỳ nói: " Nếu chị sợ thì không đi nữa. "


" Cái gì mà nói chị sợ? Không sợ! "


Vào nhà ma, Thẩm Mộng Dao nữ sĩ vừa rồi còn nói không sợ đã núp ở phía sau Viên Nhất Kỳ, gắt gao nắm lấy góc áo cô.


Đi nhà ma cũng không tồi nhỉ. Còn có thể ở trước mặt Thẩm Mộng phô ra một chút năng lực bạn trai của mình.


" Đừng sợ. " Viên Nhất Kỳ nắm tay Thẩm Mộng Dao.


" Không không không ..... không sợ! " Âm thanh Thẩm Mộng Dao bắt đầu phát run, lại còn quật cường nói không sợ.


Mấy con quỷ nhảy ra ở trong nhà ma hình thù đều kỳ quái, quả thực chỉ vì đơn thuần muốn dọa người nên mới như vậy, ở hiện thực nào có con quỷ nào bộ dạng như này chứ.


Viên Nhất Kỳ nhìn quỷ thắt cổ trong lồng sắt, không khỏi cảm thán sức tưởng tượng của con người đúng là phong phú, đến thứ này đều có thể tưởng tượng ra được.


Thẩm Mộng Dao bên cạnh hai chân tựa hồ đã nhũn ra, cứ lề mề mà cúi đầu đi theo.


" Ai.... " Viên Nhất Kỳ bất đắc dĩ thở dài, nhanh nhẹn bế Thẩm Mộng Dao lên.


Hai chân Thẩm Mộng Dao cách mặt đất, sợ tới mức vội vàng ôm vòng lấy cổ Viên Nhất Kỳ, phục hồi lại tinh thần, bản thân đã bị Viên Nhất Kỳ bế công chúa đi được một đoạn dài.


" Thả chị xuống dưới..... " Thẩm Mộng Dao mặt đỏ rồi tới cổ, có chút thẹn thùng nói.


" Không thả. " Viên Nhất Kỳ đem sự không biết xấu hổ của mình phát huy đến cực hạn, vẻ mặt nghiêm túc nói.


" Mất mặt chết..... cũng không phải không đi được. " Thẩm Mộng Dao mặt chôn ở ngực Viên Nhất Kỳ, phát ra âm thanh rầu rĩ.


Viên Nhất Kỳ cứ như vậy luôm ôm nàng, mãi đến khi ra khỏi nhà ma mới buông.


" Sợ thì đừng cậy mạnh, cũng không mất mặt. " Viên Nhất Kỳ hài hước nhìn Thẩm Mộng Dao nói.


Thẩm Mộng Dao phẫn nộ mà dẫm lên chân cô.


Đau đến cô nhe răng trợn mắt.


Huhuhuhuhuhuhuhuhuhu tình yêu biến mất rồi.


Sau đó, thời điểm trời tối, hai người đi ngồi bánh xe quay, trải sau một đống trò chơi kích thích, hai người tâm đã khôi phục bình tĩnh.


" Viên Nhất Kỳ, " ánh đèn bên ngoài chiếu lên gương mặt Thẩm Mộng Dao, " Nghe nói lúc bánh xe quay đến đỉnh hôn môi liền vĩnh viễn sẽ không tách ra. "


Viên Nhất Kỳ khẩn trương đến cả ngón chân còn siết chặt lại


Làm sao bây giờ làm sao bây giờ, sống đến lớn như này còn chưa có hôn người khác, ngay cả kiếp trước cũng chưa hôn qua Thẩm Mộng Dao.


" Chị không cầu chúng ta có thể lâu lâu dài dài, chỉ cầu em hạnh phúc an khang, được không? " Đôi mắt Thẩm Mộng Dao sáng lấp lánh, lời nói nhẹ nhàng mà kiên định.


Bánh xe quay lên tới đỉnh.


Viên Nhất Kỳ nghe không nổi nữa, cô duỗi tay túm chặt cổ áo Thẩm Mộng Dao, hung hăng kéo lại, Thẩm Mộng Dao trọng tâm không vững ngã vào trong lòng ngực cô.


Viên Nhất Kỳ bắt lấy cổ nàng liền hôn lên, Thẩm Mộng Dao có thể là bị loạt động tác bất thình lình dọa tới, tay ấn bả vai Viên Nhất Kỳ ý muốn đẩy cô ra, Viên Nhất Kỳ ấn cái ót không cho nàng rời đi.


Thẩm Mộng Dao thật ngọt. Viên Nhất Kỳ nghĩ như vậy.


Sau khi hôn nhau, Viên Nhất Kỳ lúc này mới miễn cưỡng mà cùng Thẩm Mộng Dao tách ra.


Khóa môi thiếu niên còn chút vệt nước, lộ ra sắc khí*.

*色气 pinyin Sè qì : ý tứ thông thường là người nào đó phi thường mê người hoặc mị lực, dụ hoặc.


Người nọ lại dùng biểu cảm dụ hoặc nhất nói những lời đơn thuần và trong sáng nhất: " Như vậy chúng ta vĩnh viễn sẽ không tách ra. "


Thẩm Mộng Dao ngồi ở trên đùi cô, nhẹ nhàng ôm lấy Viên Nhất Kỳ, hướng về phía lòng ngực tiểu hài tử cọ cọ.


" Hỗn đản. "


Thẩm Mộng Dao tựa hồ là thật sự mệt, ở trên tàu điện ngầm cũng đã mơ mơ màng màng dựa vào bả vai Viên Nhất Kỳ ngủ rồi.


Viên Nhất Kỳ ôm Thẩm Mộng Dao trở về nhà, giúp nàng thay quần áo, cẩn thận đắp chăn lại.


Nhìn vẻ mặt Thẩm Mộng Dao ngủ, Viên Nhất Kỳ cong lưng, ôn nhu hôn trên trán nàng một cái.


Ngủ ngon, Thẩm Mộng Dao em yêu nhất.









Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro