Chủ tiệm, cho thêm ít đường
Link
https://bddbrylin.lofter.com/post/1ff59a42_1cc092d9b
________________
"Thích người khi rõ ràng là đang tức giận nhưng giả vờ không quan tâm,
Thích người khi cùng nhau trò chuyện từ ánh trăng ban đêm cho tới mặt trời mọc,
Chậm rãi tới gần người lén lút nhớ tới người,
Hiện tại người có phải hay không đã có chút động tâm. "
-- [ Người có phải hay không có chút động tâm ] Julia Wu
Viên Nhất Kỳ mở một tiệm cà phê, bán cà phê cùng nước ép trái cây, thỉnh thoảng cô muốn uống trà sữa thì sẽ bán một chút. Mỗi ngày mở cửa tiệm buôn bán đều dựa vào việc thức dậy lúc mấy giờ, buổi tối đúng 6 giờ sẽ đóng cửa.
Mặt tiền cửa hàng không lớn, có đặt một tủ đầy sách, mỗi ngày đều bật đèn vàng ấm ấp.
Có người khách hỏi Viên Nhất Kỳ tại sao lại không mở cửa vào sáng, cô chỉ trả lời là bản thân chỉ muốn lười biếng mà đi ngủ. Cũng có người hỏi cô tại sao lại đóng cửa sớm như vậy, cô cười nói " Tôi không thiếu tiền. "
Những lúc không có khách, Viên Nhất Kỳ đều ngồi ở một góc trên sofa chơi game, cô nuôi một bé mèo có hoa văn báo nằm bên cửa sổ ngủ, giống hệt chủ nhân của nó lười biếng.
Thẩm Mộng Dao mặc áo khoác màu be, mang theo khí lạnh đi vào tiệm cà phê, máy sưởi làm mắt kính có một lớp sương.
Lục lạc treo ở trên cửa vang lên.
Viên Nhất Kỳ thoáng nhìn về phía cửa, bình tĩnh từ từ mà đứng dậy, tầm mắt còn nhìn chằm chằm màn hình điện thoại.
Thẩm Mộng Dao âm thầm đánh giá phong cách trang trí của cửa tiệm, nữ hài mặc áo len thản nhiên hỏi như thể đang nói chuyện với bản thân.
" Muốn gọi gì? "
Thẩm Mộng Dao đẩy đẩy mắt kính, chọn một ly nước cam nóng.
Viên Nhất Kỳ lúc này mới buông điện thoại xuống, mang găng tay vào gọt vỏ quả cam, ném vào máy ép nước, lọc sau đó bỏ vào lò vi sóng làm nóng.
Lò vi sóng ong ong mà làm việc, Thẩm Mộng Dao quan sát đến sự xinh đẹp của chủ tiệm. Mặc áo len rộng rãi, mảnh khảnh lại cao ráo, mái tóc vàng có chút rối.
Rất đáng yêu, nhưng có chút cao lãnh.
Lò vi sóng ting lên một tiếng, Viên Nhất Kỳ bỏ thêm một muỗng mật ong vào ly nước cam, khuấy đều.
" Từ từ mà dùng. "
Thẩm Mộng Dao nói cảm ơn, ngồi ở vị trí mở máy tính lên, bưng ly nước uống một ngụm.
Thật ngọt, như là vị mà tiểu hài tử thích.
Viên Nhất Kỳ nhìn nàng chiếm lấy sofa mà mình bình thường luôn ngồi bĩu môi một cái, đành ngồi ở quầy pha chế tiếp tục chơi game.
Hôm nay khách không nhiều lắm, Viên Nhất Kỳ đứng lên vận động một chút ngồi lâu quá nên chân đều tê hết rồi, ngồi ghế dựa quả nhiên không thoải mái bằng ngồi ghế sofa, cô suy nghĩ có nên mua thêm cái sofa đặt bên cạnh hay không.
Cái người gọi nước cam nóng vẫn chưa rời đi, mèo của mình không biết từ khi nào chạy qua, ngoan ngoãn dựa vào người khách kia.
Viên Nhất Kỳ đối với bé mèo nhà mình cảm thấy bất mãn vô cùng, quyết định cắt bớt đồ ăn trong tuần này của bé mèo.
Đã gần 6 giờ, Viên Nhất Kỳ nhìn chằm chằm vị khách vẫn chưa có ý định rời đi kia, vô tình đi qua đi lại sửa sang giá sách, người kia mặt tươi cười mà xem phim truyền hình.
Viên Nhất Kỳ đang căn nhắc làm sao để uyển chuyển đuổi nàng đi, Thẩm Mộng Dao giống như cảm giác được ánh mắt đang nhìn chăm chú vào mình liền quay đầu lại nhìn.
Một trận xấu hổ, Viên Nhất Kỳ xoa xoa tóc mở miệng, " Tôi sắp đóng cửa rồi. "
Thẩm Mộng Dao nhìn thời gian, " A ..... Sớm như vậy đã đóng cửa a. "
" Ừm. "
Thẩm Mộng Dao đem máy tính đóng lại đứng lên, " Vậy ngày mai mấy giờ cô mở cửa? "
" Không biết. "
Viên Nhất Kỳ một tay bế bé mèo trên sofa lên, một tay cầm ly nước cam đi rửa sạch.
" Cô không phải chủ tiệm sao? "
" Đúng vậy. " Viên Nhất Kỳ nhìn đến ánh mắt nghi hoặc của đối phương, "Tỉnh ngủ liền tới đây mở cửa, không cố định giờ. "
Cô nhìn Thẩm Mộng Dao cười rộ lên, nụ cười này thật trong sáng, đôi mắt không tự chủ được mà híp lại, lộ ra hàm răng trắng tinh.
Tâm tình của cô cũng như vậy mà tốt lên, chủ động mở miệng nói tạm biệt với nàng.
Thẩm Mộng Dao đáp cô, " Ngày mai gặp. "
Mùa đông bắt đầu nhiệt độ càng ngày càng thấp, Viên Nhất Kỳ cũng bắt đầu ngủ nướng.
Sau ngày hôm đó Thẩm Mộng Dao mỗi ngày đều đi đến tiệm cà phê, gọi một ly nước ép trái cây nóng hoặc một ly cà phê ngồi ở góc trên sofa xem phim truyền hình, xem đến đoạn buồn cười sẽ cầm lòng để không cười ra tiếng.
Bé mèo mà Viên Nhất Kỳ nuôi thật sự thích Thẩm Mộng Dao, nhìn thấy nàng liền tự giác dính lấy, Viên Nhất Kỳ gọi nó cũng không thèm để ý tới.
Làm khách quen của tiệm cà phê, Thẩm Mộng Dao tất nhiên sẽ thêm wechat cùng số điện thoại của Viên Nhất Kỳ, đôi lúc cùng nhau chơi game tâm sự.
Thẩm Mộng Dao nói mình chính là một tiểu thuyết gia, viết tiểu thuyết tình yêu. Viên Nhất Kỳ tỏ vẻ hoài nghi, bởi vì cô chưa từng gặp qua Thẩm Mộng Dao dùng máy tính viết bất cứ thứ gì, mỗi ngày đều xem phim thần tượng. Thẩm Mộng Dao trả lời nàng chỉ là không có cảm hứng.
Thẩm Mộng Dao thích mỗi ngày đều lười biếng nằm trên sofa, mỗi ngày đều chơi game, đem cà phê của chủ tiệm biến thành trà sữa.
Thẩm Mộng Dao thích Viên Nhất Kỳ người mạnh miệng nhưng mềm lòng lại dễ thẹn thùng.
Lượn một vòng trên app đặt đồ ăn vẫn chưa tìm được thứ muốn ăn, Viên Nhất Kỳ tùy tiện chọn một phần McDonald.
Hôm nay tiệm cà phê mở cửa có chút muộn, khi Viên Nhất Kỳ đến thì đã thấy Thẩm Mộng Dao đã dựa vào cửa đợi, chóp mũi lạnh đến đỏ, tay luồn vào túi áo khoác.
Viên Nhất Kỳ chạy đến mở cửa, đem máy sưởi bật cao lên hai độ làm trong tiệm nhanh ấm áp lên.
Viên Nhất Kỳ đun nóng một ly sữa bò, góc gần giá sách thêm một cái sofa, bởi vì Thẩm Mộng Dao luôn thích chiếm vị trí của cô.
Viên Nhất Kỳ đem sữa bò đặt trên bàn đẩy qua cho Thẩm Mộng Dao, mang thêm một cái bánh sừng trâu nhân chocolate.
Thẩm Mộng Dao híp mắt cười, sữa bò thật ngọt, bánh sừng trâu thật ngọt, Viên Nhất Kỳ chơi thắng game cũng thật ngọt.
Những đồ uống của cửa tiệm này cùng với chủ tiệm đều ngọt ngào như nhau.
Nàng dường như cũng đã quen thuộc với hương vị ngọt ngào này.
Trung tâm thành phố có một tiệm trà sữa rất nổi, vòng bạn bè đều đăng những tấm ảnh trà sữa ở tiệm mới đó, vì tò mò nên Thẩm Mộng Dao cũng đi, xếp hàng gần 1 tiếng đồng hồ mới mua được.
Nhân viên cửa hàng thập phần keo kiệt chỉ cho một lớp sữa mỏng, kỳ thật thì vị cũng bình thường, nhưng được cái giá mắc. Thẩm Mộng Dao bị gió thổi lạnh đến run bần bật, tức giận ở vòng bạn bè bóc phốt.
Ngày hôm sau buổi chiều đến tiệm cà phê, Viên Nhất Kỳ đang ghé vào quầy pha chế mà ngủ.
Trong tiệm thật ấm áp, có thể nhìn ra được hôm nay rời giường rất sớm.
Thẩm Mộng Dao vừa ngồi xuống đối diện, Viên Nhất Kỳ liền tỉnh lại, ngẩn ngơ mà nhìn thoáng qua nàng đang cười cười.
Viên Nhất Kỳ xoa xoa đôi mắt đang buồn ngủ, khôi phục lại sức sống, liền đem trà sữa ấm trong nồi rót ra ly, cho thêm lớp sữa thật dày, giống như đưa bảo vật cho Thẩm Mộng Dao.
Thẩm Mộng Dao có chút kinh ngạc nhận lấy ly trà sữa, một ngụm trà sữa âm ấm uống vào bụng, cả người đều ấm lên.
Độ ngọt vừa phải, hương sữa nồng đậm, so với cái tiệm trà sữa ở trung tâm thành phố đang nổi kia thì trà sữa do Viên Nhất Kỳ làm ngon hơn một vạn lần.
Viên Nhất Kỳ mặt đầy mong chờ nhìn phản ứng của Thẩm Mộng Dao.
Thẩm Mộng Dao cười đến không thấy mắt, vết sữa còn dính bên miệng, tăng thêm một chút buồn cười.
Tóm lại là vị hẳn không tồi, không uổng công cô thử cả buổi sáng mới có được vị vừa ý.
" Uống ngon không? " Viên Nhất Kỳ hỏi.
Nếu dám nói không ngon về sau sẽ không bao giờ làm cho uống nữa.
" Siêu cấp ngon! Ngon vô địch luôn! "
Thẩm Mộng Dao vội vàng uống một ngụm lớn chứng minh.
" Em tại sao không uống? "
Viên Nhất Kỳ dời mắt khỏi màn hình điện thoại nhìn Thẩm Mộng Dao, " Em không thích uống đồ nóng. "
" Cho nên em là đặc biệt làm nó cho chị? " Ngữ khí mang theo một chút kiêu ngạo.
Viên Nhất Kỳ cúi đầu không trả lời, tiếp tục chơi game.
Thẩm Mộng Dao nhìn thấy lỗ tai đỏ bừng của cô, chủ tiệm thẹn thùng là ngọt nhất, ngọt hơn cả một muỗng mứt trái cây.
Thẩm Mộng Dao muốn Viên Nhất Kỳ bồi nàng chơi game, Viên Nhất Kỳ tạo cho nàng một tài khoản, hai người dựa trên sofa.
Thẩm Mộng Dao chơi thật sự dở, Viên Nhất Kỳ luôn cười nhạo nàng, nhưng sẽ luôn lao lên cứu Thẩm Mộng Dao khi nàng sắp bị đánh chết, sẽ đưa cho nàng những con quái vật và đầu người, sẽ cùng nàng sử dụng skin đôi, sẽ tặng hoa cho nàng mỗi ngày.
Viên Nhất Kỳ thích vị khách ôn nhu xinh đẹp này, thích vị tiểu thuyết gia luôn không có cảm hứng, cười rộ lên chỉ thấy răng mà không thấy mắt đâu.
Viên Nhất Kỳ thích Thẩm Mộng Dao.
Vẫn như cũ 6 giờ mỗi ngày đóng cửa, vẫn như cũ khách thưa thớt, tiệm cà phê đèn vàng ấm áp lại thêm ái muội hơn so với trước kia.
Chiếc sofa lại lẻ loi một cái, ngày đông, hai người chen chúc ngồi cùng nhau thật ấm áp.
Thẩm Mộng Dao hoài nghi Viên Nhất Kỳ thích mình, hơn nữa thử hỏi qua vấn đề này, Viên Nhất Kỳ luôn là thái độ lảng tránh làm nàng vô cùng buồn bực.
Ngồi ở sofa nhà Viên Nhất Kỳ, Thẩm Mộng Dao đột nhiên mở miệng.
" Viên Nhất Kỳ chị muốn uống rượu. "
Viên Nhất Kỳ mang tại nghe chơi game không nghe rõ, " A? "
" Chị muốn uống rượu, em bồi chị uống đi. "
Cái yêu cầu khó hiểu này làm Viên Nhất Kỳ trầm tư, đây là muốn kích thích cảm hứng sáng tác? Bình thường cũng không thấy nàng chuyên tâm cho sự nghiệp a, chẳng lẽ là thất tình?
Ta có tình địch?
Đột nhiên có cảm giác nguy hiểm, Viên Nhất Kỳ lên kế hoạch đi thăm dò thân phận tình địch khi Thẩm Mộng Dao say.
Từ trong ngăn tủ lấy ra một thùng bia, Viên Nhất Kỳ trịnh trọng ngồi đối diện Thẩm Mộng Dao.
" Có thể uống. "
" Em uống trước. " Thẩm Mộng Dao mở liên tiếp năm lon bia.
Viên Nhất Kỳ nhìn chằm chằm động tác của nàng không nói chuyện.
" Chúng ta chơi trò chơi, chị hỏi em một vấn đề, em có thể lựa chợn trả lời hoặc là uống sạch một lon bia. " Thẩm Mộng Dao bổ sung, " Chị hỏi trước năm vấn đề, sau đó đổi lại em hỏi chị."
Viên Nhất Kỳ tự hỏi bản thân với tửu lượng kém cỏi có thể hay không chống cự đến lúc chuốc say Thẩm Mộng Dao, từ chối lại có vẻ bản thân không được.
Mãnh 1 không thể nói không được.
" Được, vậy chị hỏi đi. "
" Vấn đề thứ nhất, " Thẩm Mộng dao khóe miệng hơi nhếch lên, " Em có phải thích chị hay không? "
Viên Nhất Kỳ thiếu chút nữa bị sặc nước miếng, vươn tay run run rẩy rẩy cầm lấy lon bia.
" Vấn đề thứ hai, em thích chị sao? "
Viên Nhất Kỳ sửng sốt, tự hỏi cái này cùng với vấn đề thứ nhất có khác biệt không.
Có sao?
Thẩm Mộng Dao đánh gãy cô, " Mau uống. "
???
Được thôi, dù sao không dám trả lời vấn đề này.
" Vấn đề thứ ba, em vì cái gì không trả lời vấn đề thứ nhất? "
Viên Nhất Kỳ cầm lon bia, uống đến một nửa liền dừng.
Cô uống no bụng rồi, đầu bắt đầu choáng váng.
Cô hoài nghi Thẩm Mộng Dao đang dụ cô.
Thẩm Mộng Dao nhìn Viên Nhất Kỳ nằm trên bàn, gương mặt đã đỏ bừng, nàng biết mình sắp thành công rồi.
" Bỏ đi, nếu uống không nổi đổi lại em hỏi chị đi. "
Viên Nhất Kỳ lắc lắc cái đầu đang choáng, tầm mắt một mảng mơ hồ. Viên Nhất Kỳ híp mắt mơ màng sắp ngủ, cô đã không còn cách này suy nghĩ nữa.
" Thẩm Mộng Dao, chị thích em đúng không? "
" Đúng vậy. "
Thẩm Mộng Dao cười đắc ý, " Vậy nên em làm bạn gái chị đi. "
Viên Nhất Kỳ không nhớ rõ buổi tối ngày hôm đó đã xảy ra chuyện gì, chỉ biết ngày hôm sau buổi sáng tỉnh lại Thẩm Mộng Dao đã nằm trong lòng ngực co, trong gương trên người cô tất cả đều dấu hôn, phía dưới cũng phi thường kỳ lạ.
Ta chẳng lẽ không phải đại mãnh 1 sao?
Thẩm Mộng Dao thừa nhận việc nàng chuốc say Viên Nhất Kỳ, nàng biết Viên Nhất Kỳ say thì không có cách nào làm cho nàng được
Chủ động hôn lên môi chủ tiệm một cái.
Chỉ là làm hoa thôi mà? Thẩm Mộng Dao rất sẵn lòng.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro