Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

CHAP 29: PHÒNG THAY ĐỒ [2]

Bàn tay khô ráo theo cái đùi bóng loáng một đường hướng lên trêи, cường ngạnh nhét vào giữa hai chân.

Quần chữ Đinh (丁) mỏng manh giàn giụa ái dịch, bàn tay to mới dán lên hoa phụ, chất lỏng đã tràn đầy tẩm ướt tay Viên Nhất Kỳ.

Ngón tay mới vừa rồi còn kéo khúc [Lương Chúc] tuyệt đẹp lúc này đã sa vào châm ngòi ở nơi riêng tư của người con gái. Qυầи ɭót vốn mỏng manh nay bị lăn lộn đến gần như toàn bộ xoắn vào kẽ ʍôиɠ và môi huyệt, vuốt ve nhụy hoa mẫn cảm của Thẩm Mộng Dao.

"A~..." Cho dù Thẩm Mộng Dao đã cắn chặt môi, nhưng vẫn như cũ không có cách nào ngăn lại trong miệng tràn ra tiếng rêи rỉ yêu kiều.

Váy đen đã sớm bị lôi kéo đến dưới eo, áo ngực không biết khi nào cũng lẻ loi treo ở khuỷu tay, chỉ còn lại duy nhất qυầи ɭót vẫn thủ vững ở nơi công tác. Chỉ là nhục côn cứng rắn đã sớm đem nó ném qua một bên không thèm để ý tới, làm trò trước mặt nó, tiến thẳng vào chỗ sâu nhất, ở bên trong tùy ý va chạm nghiền nát, một bộ dạng Ngô vương ngang ngược đã đến mau mau đầu hàng.

Trong phòng thay quần áo có một mặt gương, bây giờ vừa lúc phản chiếu hình ảnh ɖâʍ loạn của hai người.

Thẩm Mộng Dao nghiêng đầu về một bên nhìn thấy hai иɦũ ɦσα đong đưa bất lực của mình và hai quả anh đào lấp lánh ướŧ áŧ. Cái đùi bị người con gái đỡ lên, còn mơ hồ có thể thấy được một cây cự vật thô dài dữ tợn đang ở nơi đó ra vào.

Khi rút ra đập vào ánh mắt nàng, lại nhanh chóng biến mất. Ngay cả khi Thẩm Mộng Dao không nhìn thấy tình cảnh trong gương vẫn có thể tưởng tượng được khi cự vật tiến vào trong hoa huyệt chật hẹp.

Huyệt động mảnh mai kia nhất định đã bị căng hết mức, chắc phải phí nhiều tâm tư mới có thể đem vật cứng thô dài kia tiến vào. Cự vật đang gắng gượng nhất định là dùng rất nhiều sức và tốc độ cực nhanh, mới có thể đem mình nhét vào đường đi chật hẹp.

Trong gương, người con gái như cũng phát hiện có người nhìn trộm, tầm mắt va chạm với người con gái.

"Có phải chị đang nhìn...em và chị phù hợp như thế nào không?"

Trong ánh mắt Viên Nhất Kỳ mang ý cười nửa nghiêng đầu ở bên tai Thẩm Mộng Dao thấp giọng dò hỏi.

Thẩm Mộng Dao nghe vậy rũ mi rũ mắt, nửa ngượng ngùng nửa bực bội nói:

"Cái gì cũng không nhìn thấy.... A...."

Trong nháy mắt nàng nói xong Viên Nhất Kỳ đột nhiên tăng thêm lực đạo, ở chỗ sâu trong hoa tâm đâm một phen, khiến Thẩm Mộng Dao cả kinh thét chói tai ra tiếng.

"Nếu chị không nhìn thấy vậy chúng ta đổi tư thế đi."

Trong giọng nói của Viên Nhất Kỳ toàn là dụ hoặc, còn chưa chờ Thẩm Mộng Dao phục hồi lại tinh thần, Viên Nhất Kỳ đã ôm nàng đổi tư thế, để nàng nửa cong eo chống trước gương.

Trong gương người có vẻ bề ngoài thập phần khá giống con gái đang cúi đầu nhìn người trong lòng mình, khuôn mặt phiếm xuân sắc, mắt ngập nước, giống như xấu hổ, cho dù là nữ nhân kia rất lạnh lùng cũng phải trìu mến vài phần, huống chi nàng còn là người duy nhất em nhớ mong trong lòng.

Tim Viên Nhất Kỳ nóng lên, ɖu͙ƈ vọng trong mắt bốc cháy, không đợi Thẩm Mộng Dao chuẩn bị tốt em đã đỡ eo nhỏ trước mặt bắt đầu va chạm mãnh liệt.

Ban đầu Thẩm Mộng Dao còn có thể giữ chút thần trí quan sát hình ảnh hai người hoan ái trong gương, nhưng chỉ một lát sau đã trầm luân dưới sự tấn công của người phía sau, chỉ có thể cùng em lâm vào bể ȶìиɦ ɖu͙ƈ.

"Két..." Cửa phòng hóa trang đột nhiên bị đẩy ra.

Cũng chỉ một thoáng Thẩm Mộng Dao đã phản ứng lại, một tay khẩn trương che miệng để ngừa trong phòng phát ra âm thanh khiến người khác chú ý.

Viên Nhất Kỳ từ lúc bắt đầu cắm vào vẫn luôn nhìn nàng chằm chằm, em thưởng thức gương mặt chìm trong ɖu͙ƈ vọng của Thẩm Mộng Dao. Thấy nàng đột nhiên mở to hai mắt chặn miệng, cũng đoán được có thể là trong phòng có người vào, bởi vậy em thả chậm tốc độ va chạm của mình.
Chỉ là ɖu͙ƈ vọng sưng đau giống như bị nghiện, không đụng vào còn đỡ một khi đã đụng vào sẽ không còn lí trí kiên định để từ bỏ giữa đường.

Mặc kệ Thẩm Mộng Dao trừng mắt nhướng mày, Viên Nhất Kỳ vẫn giống như không nhìn thấy, em ở phía sau thong thả lại sâu nặng thọc vào rút ra.

"Ơ... Người đâu rồi?...Viên Nhất Kỳ tỷ... chị ở đâu?"  âm thanh của Flora vang lên trong phòng.

"Quái lạ, vừa rồi tôi còn nhìn thấy hai người họ tiến vào đây, chẳng lẽ đã đi rồi?" Một giọng nam xa lạ sau đó vang lên.

"Được rồi, cảm ơn anh."

Flora vốn dĩ trong lúc Viên Nhất Kỳ vừa diễn tấu xong đã muốn lập tức chạy tới khen ngợi một phen, chỉ là ngại với ba mẹ Viên còn ngồi bên cạnh, cô cũng có chút ngượng ngùng. Chờ đến sau khi vị nghệ sĩ tiếp theo biểu diễn xong cô thật sự nhịn không được muốn nhanh chóng nhìn thấy Viên Nhất Kỳ, cho nên lấy danh nghĩa đi WC để chạy tới sau sân khấu, nhưng theo sự chỉ dẫn của nhân viên công tác kia, phòng hóa trang này rõ ràng không có người. Chẳng lẽ là đã ra xe rồi?

Flora không tìm thấy người trong lòng thất vọng, nhưng buổi biểu diễn còn chưa kết thúc, cô cũng chỉ lấy lí do đi WC để ra ngoài nên đành quay lại thính phòng trước.
Nghe được tiếng cửa gỗ một lần nữa bị đóng lại, sau khi xác nhận trong phòng không còn ai, cuối cùng Thẩm Mộng Dao mới thả tay xuống, nhẹ nhàng thở ra.

Chỉ là nàng đã quá chủ quan quên mất ở phía sau còn một người đang đứng như hổ rình mồi.

Viên Nhất Kỳ thấy nàng buông tay ra không khẩn trương như vừa rồi nữa thì biết người ở bên ngoài đã rời đi, đương nhiên là muốn tiếp tục nghiệp lớn vừa rồi chưa hoàn thành.

Vốn dĩ cô đã sắp tới giới hạn bắn tinh nhưng sau khi trải qua đợt làm lạnh vừa rồi, hiện tại ý chí chiến đấu lại một lần nữa bốc cháy, côn ŧɦịŧ bừng bừng phấn chấn đứng sừng sững giữa hai chân, chuẩn bị khám phá một ranh giới mới.
"Ưʍ... A....."

Phía sau bắt đầu dần dần đánh sâu kịch liệt, đâm chọc đến khi Thẩm Mộng Dao kéo rêи rỉ không ngừng.

Thật ra vừa rồi khi Viên Nhất Kỳ ở phía sau thong thả thọc vào rút ra, nàng cũng đã ɖu͙ƈ hỏa khó nhịn, chỗ sâu trong hoa huyệt ngứa ngáy thật lâu không đỡ. Có đôi khi chậm một chút ngược lại so nhanh một chút lại càng dày vò, điều này làm cho Thẩm Mộng Dao càng thêm trầm mê khát vọng với việc đánh sâu vào như bây giờ, hoa huyệt ướŧ áŧ ấm áp tự động hút chặt ngậm lấy nhục côn.

"Hừ... A.... Nhanh một chút.... A.... Không phải....Chị không phải muốn cái này nhanh..... Ưʍ... Là.... Nhanh kết thúc..... A.... nhạc hội.... Ưʍ... Sắp kết thúc... A....."

Thẩm Mộng Dao một lòng còn lo lắng nhạc hội, sợ đến lúc đó phòng hóa trang sẽ đông người, hơn nữa sau khi kết thúc ba mẹ Viên sẽ trở lại gara ngầm, bọn họ còn phải trở lại xe trước ba mẹ Viên. Nhưng nàng thúc giục Viên Nhất Kỳ nhanh một chút, là bảo em nhanh bắn ra để sớm trở về, không ngờ được Viên Nhất Kỳ lại hiểu sai ý nàng, động tác thọc vào rút ra ở phía sau ngược lại trở nên càng nhanh. Cho nên sau khi Thẩm Mộng Dao nói xong chỉ còn lại sức thở gấp đứt quãng không thôi.
Cuối cùng vẫn là Thẩm Mộng Dao chủ động hứa hẹn nói đêm nay về nhà sẽ cho em làm một lần, Viên Nhất Kỳ mới bằng lòng bắn tinh, đem tất cả tϊиɦ ɖϊƈh͙ rót vào chỗ sâu trong hoa huyệt.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro