CHAP 2: Đồng ý
Nhà người chị họ kia là một trường hợp đặc biệt, cô không muốn trực tiếp đưa đứa trẻ đến bệnh viện trị liệu và uống thuốc, cô hy vọng trước hết để cho đứa trẻ tiếp xúc với một chút can thiệp về huấn luyện hành vi tâm lí. Vì để cô tiếp nhận trường hợp này phía người nhà bệnh nhân đã đồng ý sẽ không can thiệp vào việc trị liệu của cố vấn tâm lí, cũng sẽ kiên nhẫn chờ đợi, cho dù cuối cùng không có hiệu quả cũng sẽ không trách cô, lúc ấy Thẩm Mộng Dao mới dùng hết một năm chữa trị cho đứa trẻ.
Buổi tối về nhà Thẩm Mộng Dao một đường tự hỏi mới hiểu được một chút tin tức, mẹ Viên trả thù lao cho cô cực kì phong phú, cực kì mê người. Nhưng cô phải trị liệu cho đối tượng đã thành niên, hơn nữa còn bé hơn mình ba tuổi, tự bế thời gian dài đã có ảnh hưởng lớn đến sự phát triển, muốn chữa khỏi cho một người đã trưởng thành còn khó hơn nhiều so với chữa cho một đứa trẻ. Huống hồ mẹ Viên còn hy vọng cô có thể trực tiếp ở lại nhà họ Viên để thuận tiện tiến hành huấn luyện trị liệu trong thời gian dài. Điều này với một cô gái trưởng thành độc lập mà nói cũng không phải một quyết định dễ dàng.
Đợi Thẩm Mộng Dao trở về phòng thuê của mình cuối cùng đã quyết định nhận trường hợp này. Nhìn căn nhà nhỏ hẹp cũ kĩ trước mắt, cô thật sự có chút vô lực. Cuộc sống ở một thành phố lớn mỗi ngày đều chi tiêu không ít. Trong nhà tuy cũng tính là khá giả nhưng cô lại có lòng tự trọng cao, không muốn xin tiền trong nhà. Một cô gái vừa tốt nghiệp một năm, nhà cố vấn chưa có kinh nghiệm muốn nhận được trường hợp tương đối khó, tiếp nhận một trường hợp lâu dài lại càng thêm khó khăn, bây giờ thật vất vả mới có trường hợp mới, nếu mình bắt bẻ từ chối, sợ là tiếp theo không biết đến khi nào mới tìm được trường hợp khác.
Trường hợp của nhà họ Viên tuy rằng khó giải quyết nhưng mẹ Viên cũng đã hứa hẹn cho dù trị liệu không hiệu quả cũng không sao. Nếu trị liệu thành công về sau sẽ có tiền thưởng càng nhiều, cho dù không cần tiền thưởng của mẹ Viên chỉ tính riêng phí cố vấn đã đủ để cuộc sống của cô tăng lên một bậc.
Lập tức quyết định, sáng sớm hôm sau Thẩm Mộng Dao gọi điện thoại cho mẹ Viên. Trong điện thoại mẹ Viên cũng cực kì vui vẻ, lập tức nói muốn phái người đi đón cô, bị Thẩm Mộng Dao uyển chuyển từ chối. Nói là cô còn có chút chuyện muốn xử lý, đại khái là chờ mấy ngày sau mình sẽ tự dọn đến Viên gia.
Thẩm Mộng Dao đúng là có một số việc muốn xử lý, đầu tiên là phải nói rõ với bên kia một chút, sắp tới ít nhất một năm không cần nhận trường hợp nào cho cô. Mặt khác cũng phải trả lại phòng thuê, dù sao cũng ở Viên gia hơn một năm nếu vẫn tiếp tục thuê nhà sẽ tốn một khoản tiền lớn. Một ít đồ vật trong phòng không dùng đến cũng phải tạm thời gửi sang nhà bạn thân Châu Thi Vũ.
Lúc đầu khi Châu Thi Vũ nghe nói cô muốn đến nhà khách hàng ở còn dùng mọi cách khuyên can, đúng là cũng không biết tình huống của người nhà kia như thế nào, nếu bọn họ hại người thì làm sao bây giờ, lại nói quy tắc của cố vấn tâm lý là không cho người cố vấn tiếp xúc thân cận với khách hàng. Thẩm Mộng Dao còn đang sửa sang lại đồ vật, nghe cô ở một bên lải nhải không thể không dừng lại giải thích.
"Trong nhà họ rất có tiền, công ty nổi tiếng trong thành phố chính là của người ta, hơn nữa đây cũng là từ một khách hàng cũ của tớ giới thiệu. Mặt khác chuẩn theo quy tắc đúng là có quy định người cố vấn không thể lén tiếp xúc với khách hàng, nhưng mà tớ cũng không phải là người cố vấn mà là làm huấn luyện hành vi. Tớ tiếp xúc với em ấy thời gian dài thật sự sẽ có lợi cho việc tớ quan sát nghiên cứu hành vi của em ấy, cũng có thể đưa ra phương pháp huấn luyện cho em ấy ."
"Thẩm Mộng Dao... A! Cậu chữa bệnh cho con gái nhà đó hả? Là cái người kéo đàn violon?"
"Kéo đàn violon? Cái này tớ cũng không biết, ngày đó cũng chưa hiểu cụ thể. Nhưng đúng là tớ chữa bệnh cho con gái họ, tên là Viên Nhất Kỳ."
"Đúng rồi! Đúng rồi, Viên Nhất Kỳ chính nghệ sĩ đàn violon, tớ xem em ấy kéo đàn trên mạng đặc biệt soái. Đúng là lúc em ấy không kéo đàn có vẻ có chút ngốc..."
"Người ta bị bệnh tự kỷ, không phải ngốc. Chỉ là trước mắt còn không biết trí lực của em ấy phát triển có chướng ngại không, nếu có thì sẽ càng phiền toái." Nói xong cô cũng không hề để ý tới Châu Thi Vũ lải nhải, chỉ lo tiếp tục sửa sang lại đồ vật dưới tay.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro