88 - 94
88.
Viên Nhất Kỳ gần đây có chút không bình thường, sau khi bị Viên Nhất Kỳ kéo từ phòng ngủ đến phòng tập lần thứ 25, Hứa Dương Ngọc Trác nghĩ như vậy.
"Được rồi, Viên Nhất Kỳ, chúng ta nghỉ ngơi một chút đi, loại luyện tập không ngừng nghỉ này thực sự rất có hại cho đầu gối của chúng ta."
Nhìn thấy Viên Nhất Kỳ vẫn không chịu nghỉ ngơi, Hứa Dương Ngọc Trác từ trong túi lấy ra một tờ giấy tinh xảo cùng một phong thư đỏ.
"Em viết những kỳ vọng cho tân niên trước đi, A Hân đang rất sốt ruột."
Viên Nhất Kỳ dừng lại, đi đến bên cạnh Hứa Dương Ngọc Trác, đặt mông ngồi xuống đất, cầm lấy giấy viết thư, ngừng một chút, cầm bút cúi đầu viết xuống, sau khi viết xong còn cẩn thận đem giấy nhét vào trong phong thư, nhấn nếp gấp phong xuống.
"Không cho chị nhìn lén."
Viên Nhất Kỳ đưa phong thư cho Hứa Dương, chuyển vị trí, xoay người, cả thân đều dựa lên người Hứa Dương.
"Em cả người đều đầy mồ hôi a! Viên Nhất Kỳ, em tránh ra!"
Hứa Dương nhíu mày ghét bỏ, nhưng không đẩy Viên Nhất Kỳ ra, Viên Nhất Kỳ càng dụi thân người mình vào người Hứa Dương mạnh thêm, Hứa Dương nâng tay trực tiếp đánh vào đùi Viên Nhất Kỳ.
89.
Viên Nhất Kỳ ôm chỗ bị Hứa Dương đánh trúng kêu rên một tiếng, Hứa Dương nhận ra có gì đó không đúng, chặn lại Viên Nhất Kỳ đang muốn trốn, trực tiếp kéo ống quần của em qua khỏi đầu rồi.
Hứa Dương Ngọc Trác hít một hơi lạnh, mức độ bầm tím này không thua gì nàng khi cùng tiểu phân đội đến Hàn Quốc. Hứa Dương vươn tay muốn nhẹ nhàng chạm vào một chút, trước khi đụng đến liền dừng lại, thu hồi tay, cẩn thận kéo ống quần của Viên Nhất Kỳ xuống.
"Ở đây chờ chị."
Hứa Dương cho Viên Nhất Kỳ một câu nói xong rời đi, Viên Nhất Kỳ đứng dậy nhìn ra ngoài cửa, chỉ nhìn thấy bóng dáng Dương tỷ đang đi xa, Viên Nhất Kỳ co người lại, lấy điện thoại ra nhìn.
Mới 11 giờ, vẫn còn có thể thêm một lần nữa.
Bật loa lên, mức độ lưu loát của động tác sau nhiều lần luyện tập đã rất cao, Viên Nhất Kỳ âm thầm cao hứng, khi xoay nhanh người, đầu gối đột nhiên đau nhức, Viên Nhất Kỳ không thể giữ được thăng bằng trực tiếp ngã xuống.
Không xong rồi.
Vào thời khắc cuối cùng trước khi nhắm mắt lại, Viên Nhất Kỳ nghĩ như vậy.
90.
Tỉnh lại nhìn thấy chính bản thân, Viên Nhất Kỳ 17 tuổi cũng không quá kinh ngạc, mở chăn ra, nhún vai.
"Thực xin lỗi."
"Tôi lại làm loạn rồi."
Nhìn vẻ mặt thất vọng của chính bản thân trước mắt, Viên Nhất Kỳ có chút đau lòng, đi đến vỗ vỗ bả vai của bản thân 17 tuổi.
"Đã tốt hơn rồi, xin lỗi cái gì chứ."
Viên Nhất Kỳ cầm chiếc ấm trên bàn lên, muốn rót nước cho Viên Nhất Kỳ 17 tuổi.
"Nhưng mối quan hệ của chúng tôi gần đây đã dịu đi không ít."
Động tác rót nước của Viên Nhất Kỳ lập tức dừng lại, nước trong ly trực tiếp tràn ra ngoài, Viên Nhất Kỳ 17 tuổi vội vàng lấy khăn giấy lau đi vết nước trên bàn. Viên Nhất Kỳ đặt ấm xuống, cũng lấy khăn giấy lau, cánh tay không biết sao lại đụng trúng ly thuỷ tinh, khi ly thuỷ tinh rơi xuống đất, vỡ tan, doạ hai người sợ đến mức né ra một chút.
"Cậu có vẻ không được vui."
Viên Nhất Kỳ 17 tuổi nghiêng người nhìn mặt người đối diện, Viên Nhất Kỳ quay lưng lại, đi đến cửa lấy chổi, quét gom đi những mảnh vỡ thuỷ tinh.
"Tôi chỉ cảm thấy không cần phải hoà hảo."
91.
Viên Nhất Kỳ nghĩ bản thân 17 tuổi cũng sẽ như vừa mới gặp nhau sẽ kích động đến muốn đánh nhau, thậm chí còn cầm chặt cây chổi trong tay, kết quả người kia chỉ ném khăn giấy trên tay xuống bàn, đặt mông ngồi xuống giường.
"Tôi thật sự không hiểu, rõ ràng cậu còn thích chị ấy, sao lại có thái độ như vậy?"
"Tôi......."
Viên Nhất Kỳ 17 tuổi xua tay, "Đừng nói nữa, cậu nói gì tôi cũng không tin, tôi nhỏ hơn cậu, nhưng tôi không phải kẻ ngốc."
Nhìn thấy người trước mặt thật sự không giải thích, lại bắt đầu quét sàn, Viên Nhất Kỳ 17 tuổi ngồi thẳng lưng.
"Cậu nên nói cho tôi biết đến cuối cùng là đã xảy ra cái gì"
Viên Nhất Kỳ đổ thuỷ tinh vào trong sọt rác, để chổi sang một bên, lấy khăn giấy ướt trên bàn lau lau tay.
"Không phải cậu cũng biết rồi sao? Chúng tôi chia tay."
"Cậu biết tôi không phải đang nói điều này." Viên Nhất Kỳ 17 tuổi nhíu nhíu mày.
"Tôi muốn nghe điều mà chỉ hai người biết."
"Tôi biết cậu nhất định phải có nguyên nhân để chọn làm như vậy, cho nên tôi không hỏi tại sao."
Viên Nhất Kỳ 17 tuổi xuống giường, đứng đối diện với bản thân, lúc này mới giật mình nhận ra người trước mặt thật sự cao hơn bản thân rất nhiều.
"Nhưng tôi có quyền được biết ngày đó đến cuối cùng là đã xảy ra chuyện gì, tôi có quyền có được đoạn ký ức đó."
"Vì tôi chính là cậu a."
Viên Nhất Kỳ quay đầu đi tránh khỏi tầm mắt của em, sau khi im lặng một lúc lâu mới chỉ vào thuỷ tinh vừa được đổ vào trong sọt rác.
"Ngày đó, cũng giống như nó vậy."
92.
Viên Nhất Kỳ bị Hứa Dương Ngọc Trác kéo đến cửa phòng 336. Cuộc điện thoại vừa rồi cùng Thẩm Mộng Dao đều là cãi nhau đến long trời lỡ đất, Viên Nhất Kỳ cũng không muốn xin lỗi trước, cũng cảm thấy tất cả những điều này mình không sai nửa phần, chỉ là khi Viên Nhất Kỳ đứng trước 336, nhìn cửa phòng được đóng chặt, Từ Y Nhân, Thích Dư Châu, Trương Hân vây quanh cửa gọi tên Thẩm Mộng Dao, Viên Nhất Kỳ có chút bối rối.
"Sao mọi người đều ở ngoài vậy?"
Từ Y Nhân theo thanh âm quay đầu lại, hai, ba bước chạy đến trước mặt Viên Nhất Kỳ, nhìn chằm chằm vào mặt Viên Nhất Kỳ.
"Em nói gì với em ấy!"
Viên Nhất Kỳ nhìn Từ Y Nhân trước mặt vì phẫn nộ và lo lắng mà vẻ mặt có chút khó khăn, theo bản năng lùi về sau từng bước. Từ Y Nhân nắm tay áo Viên Nhất Kỳ kéo Viên Nhất Kỳ đến trước cửa, "Em ấy gọi điện cho em xong, đập vỡ điện thoại rồi đuổi tụi chị ra ngoài đây."
Viên Nhất Kỳ nhẹ nhàng tránh khỏi tay Từ Y Nhân, bên trong 336 lờ mờ truyền đến tiếng ném đồ vật, Viên Nhất Kỳ vươn tay lấy thẻ phòng sau bảng tên của Thẩm Mộng Dao nhưng lại không thấy chiếc thẻ vốn luôn nằm ở nơi đó.
"Đã sớm không còn ở đó, chị ấy giữ nó rồi." Thích Dư Châu đứng sau Viên Nhất Kỳ nói.
"Của em thì ở trong phòng không có đem ra ngoài, A Hân, Nana đâu rồi? Mượn thẻ vạn năng của chị ấy thôi." Viên Nhất Kỳ lấy điện thoại ra chuẩn bị gọi Vạn Lệ Na.
"Đừng gọi." Trương Hân giữ tay Viên Nhất Kỳ lại, "Nana đi huấn luyện, Lý Nghệ Đồng vẫn chưa trở lại, phòng của họ không có ai cả."
"Keng!" Trong phòng vang lên tiếng thuỷ tinh vỡ, sau đó xung quanh đột nhiên yên tĩnh, vài người bên ngoài thậm chí có thể nghe thấy tiếng hít thở của nhau rất rõ ràng.
"Xem ra sắp phải đổi khoá phòng rồi." Viên Nhất Kỳ cắn chặt môi, nhỏ giọng nói thầm một câu, nhấc chân đá về phía cửa phòng.
Khoá cửa vừa bị đá văng, Viên Nhất Kỳ đẩy cửa bước vào, Từ Y Nhân theo sát phía sau cũng muốn đi vào, Trương Hân giữ chặt Từ Y Nhân, nâng tay đóng cửa 336 lại.
"Để hai em ấy hảo hảo nói chuyện đi."
93.
Một mảnh hỗn độn, Viên Nhất Kỳ tránh đi rồi vào phòng, Thẩm Mộng Dao kinh ngạc nhìn em, dưới chân đều là những mảnh thuỷ tinh nhỏ.
Viên Nhất Kỳ đã chuẩn bị sẵn cho trận cãi nhau nhưng còn chưa nói ra đã bị một màu đỏ nổi bật trên đùi Thẩm Mộng Dao thu hút.
"Chị làm gì vậy!" Viên Nhất Kỳ kéo Thẩm Mộng Dao đến bên giường ngồi xuống, lấy hòm thuốc từ trong tủ ra, ngồi xuống cẩn thận xử lý miệng vết thương của Thẩm Mộng Dao.
"Không phải đã nói là không được thương tổn bản thân sao?" Tăm bông trên tay Viên Nhất Kỳ thoáng dùng thêm chút lực.
"Tê." Thẩm Mộng Dao hít một hơi sâu, trong thanh âm dày đặc giọng mũi, "Chị không có, chị không có, chỉ là lúc làm vỡ ly không cẩn thận bị trầy thôi."
Viên Nhất Kỳ không nói gì, chỉ cau mày từng bước xử lý miệng vết thương, Thẩm Mộng Dao run lên, không biết là đau, hay là khóc.
"Tiểu.......... Tiểu Hắc."
"Ừm?"
"Chị xin lỗi."
94.
Viên Nhất Kỳ im lặng, thắt một chiếc nơ bướm xinh đẹp trên đùi Thẩm Mộng Dao, đứng lên muốn đi cất hòm thuốc lại bị ôm lấy từ phía sau.
"Tiểu Hắc, em đừng giận, được không?"
Vẫn đang là mùa hè, Viên Nhất Kỳ chỉ mặc một chiếc áo phông, Viên Nhất Kỳ chỉ cảm thấy sau lưng đột nhiên bị gì đó làm ướt, quần áo dán lên trên da em, lạnh buốt. Tiếng nức nở của Thẩm Mộng Dao đánh vào trong tim Viên Nhất Kỳ, một lần hai lần, từng chút tiến vào nơi sâu thẳm nhất, Viên Nhất Kỳ cảm thấy bản thân đang bị dòng nước ấm áp này nuốt chửng.
Không được rồi.
Khi Thẩm Mộng Dao khóc, Viên Nhất Kỳ không thể kìm lòng được.
Viên Nhất Kỳ muốn xoay người sang chỗ khác lau nước mắt cho Thẩm Mộng Dao, bên tai lại truyền đến thanh âm rất nhỏ của Thẩm Mộng Dao.
"Chị sẽ rời nhóm."
"Tiểu Hắc, em đừng rời bỏ chị."
——————————————————————
Có hơi phiền nhưng không biết có bạn nào có thể chụp lại tin nhắn trong Pocket của Tả Tả cho mình không 😔 mình bỗng cảm thấy hôm nay Tả Tả sẽ lại một đêm khó ngủ mà sáng mai mình còn có tiết trên trường đến trưa mới về không thức cùng Tả Tả được 😔 nếu được thì mình xin cảm ơn .
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro