Chương 9
Viên Tùng Lâm nằm viện.
Thẩm Mộng Dao nhận được tin nhắn như vậy, tâm tình đều vô cùng phức tạp, nàng biết nàng không nên đi, nàng đã ly hôn với Viên Nhất Kỳ, liền nên vạch ra ranh giới rõ ràng, nên cắt đứt sạch sành sanh mọi thứ với người Viên gia, sự sống cái chết của người Viên gia, không có quan hệ gì đến nàng.
Nhưng nàng không vượt qua được lằn ranh kia, trước kia cha mẹ nàng mất, là Viên Tùng Lâm đem nàng từ dưới quê lên đây, bỏ tiền cho nàng đi đến trường, cho nàng sinh hoạt đầy đủ không có buồn phiền về hoàn cảnh, mà ngày đó Viên Tùng Lâm đều cho nàng đãi ngộ giống như Viên Nhất Kỳ, thậm chí sau khi biết được nàng yêu thích Viên Nhất Kỳ còn làm cho các nàng kết hôn với nhau, lập xuống cái thỏa thuận kia cũng chỉ để bảo vệ lợi ích của nàng, nếu nói ở Viên gia ai là người muốn moi móc tim phổi ra đưa cho nàng, tận tâm đối xử với nàng, thì vị trí của Viên Tùng Lâm chắc chắn đứng nhất, hiện tại hắn lại nằm viện, Thẩm Mộng Dao như thế nào cũng đều muốn đi một chuyến qua bên kia.
"Thật sự đi sao? Ngươi không sợ lão già kia muốn các ngươi phục hôn sao?"
Vương Dịch bưng ly rượu lên nhâm nhi:
"Ta nói với ngươi nha, ngươi thật vất vả mới đưa ra được ý định ly hôn, bởi vậy đừng có lập lại vòng tròn."
Thẩm Mộng Dao nghiêng đầu nhìn vào mắt nàng:
"Ta không thể phục hôn."
Coi như nếu nàng đồng ý đi, Viên Nhất Kỳ cũng sẽ không đồng ý, người kia chờ mãi mới chờ được đến lúc để chính miệng nàng nói ra lời ly hôn, làm sao có khả năng chịu phục hôn?
Lúc trước khi kết hôn thì Viên Nhất Kỳ liền khăng khăng không muốn, hiện tại Tôn Trân Ny cũng trở về nước, hai người kia nói không chừng đều tâm đầu ý hợp, muốn phục hôn? Chỉ là trò cười.
Vương Dịch nhìn nàng như vậy liền vỗ vỗ bả vai nàng:
"Đứng nói ta quá cay nghiệt nha, mấy năm nay cuộc sống ngươi trải qua như thế nào, trong lòng ngươi, chính ngươi là người rõ ràng nhất, Viên lão gia có thể đối xử tốt với ngươi, thế nhưng người sống cùng với ngươi không phải là hắn, vì lẽ đó..."
"Được rồi."
Thẩm Mộng Dao cắt ngang lời nàng nói: "Càng phải nói đến, Viên Nhất Kỳ cũng không thể cùng ta phục hôn."
Vương Dịch cứng lưỡi, ngừng vài giây: "Tại sao?"
Thẩm Mộng Dao mang túi xách lên, mặc áo khoác vào, cũng không quay đầu lại nói: "Ngươi không biết sao, Tôn Trân Ny về nước rồi?"
Vương Dịch há hốc miệng, nàng thật sự không biết, thừa dịp sau khi Thẩm Mộng Dao rời đi, nàng tìm điện thoại, search tới tin tức mới nhất về chuyện bát quái của giới giải trí, tiêu đề khổng lồ nói: # Tôn Trân Ny mới vừa cầm được người tí hon màu vàng liền về nước phát triển #, # Tôn Trân Ny về nước #.
Phía dưới phần tin tức đều bị fan xâm chiếm, đều có đa dạng bình luận, dồn dập đối với tin tức Tôn Trân Ny về nước đều nhiệt tình hoan nghênh, Vương Dịch tùy tiện nhấn vào một cái, mở ra chỉ thấy được. [ a a a a a a con gái của ta đã về nước! Ta rốt cuộc cũng đợi được ngày này! ]. [ Ba năm! Ba năm! Ta rốt cục cũng đã đợi được Trân Trân về nước, có trời mới biết ba năm nay ta đã chờ đợi bao lâu! ]. [ Chúc mừng Trân Trân nhà ta bắt được tượng người tí hon màu vàng, thu hoạch lớn vinh dự về nước, chờ ngươi ở trong nước phát triển! ]. [ Trân Trân, bọn ta sẽ vì ngươi điên cuồng! ]. [Ngươi trở về, chắc chắn sẽ trở thành Hậu!]. [ Con gái của ta thật sự chỗ nào cũng đẹp, ba trăm sáu mươi độ, không có góc chết! ]
Vương Dịch lướt qua một lần liền nhìn thấy phía dưới phần tin tức, là một tấm ảnh chụp ở sân bây, trong hình là Tôn Trân Ny bị vệ sĩ chen chúc xung quanh, bên cạnh còn có một nữ nhân mặc áo gió, đeo kính đen, cúi đầu, tóc dài buộc ở sau tai, Vương Dịch nhìn một chút liền nhận ra, đây là Viên Nhất Kỳ!
Hiện tại, nàng đã biết rốt cuộc tại sai Thẩm Mộng Dao lại đột nhiên nghĩ thông suốt, là có ý gì rồi.
Này, Viên Nhất Kỳ kia, ngươi đi chết đi! Còn quang minh chính đại dưỡng nhân tình!
Vương Dịch cực kì đau lòng, nàng lập tức gửi cho Thẩm Mộng Dao một cái tin nhắn: Bảo bối a, có khó chịu không? Khó chịu thì nhào vào ngực ta khóc đi! Ngực ta rất lớn, rất thoải mái!
Thẩm Mộng Dao đang ngồi trong xe thì nhìn thấy tin nhắn của nàng, mép môi Thẩm Mộng Dao giật giật nhẹ, gửi đi ba đấu chấm hỏi lớn:???
Vương Dịch lập tức trả lời: Viên Nhất Kỳ thật không phải là người! Bao dưỡng tình nhân mà còn kiêu căng!
Thẩm Mộng Dao đột nhiên im lặng, rất nhanh gửi đi tin nhắn: Nàng không có bao dưỡng tình nhân.
Chí ít trong lúc kết hôn, là không có, Thẩm Mộng Dao đều biết cái người tên Viên Nhất Kỳ, rất cố chấp, có lối sống của chính mình, nàng sẽ không làm những chuyện quá trớn trong khi kết hôn, chỉ là sau khi ly hôn thì Thẩm Mộng Dao không biết nàng có bao dưỡng hay không, nghĩ đến buổi cơm trưa Tôn Trân Ny cùng nàng biểu cảm thân mật, Thẩm Mộng Dao nghĩ đến rồi gửi đi: Chỉ là ngươi nói rất đúng, Viên Nhất Kỳ thật sự không phải là người!
Hai người cúi đầu nhắn tin một hồi, tài xe hô lên:
"Tiểu thư, đã đến bệnh viện rồi."
Thẩm Mộng Dao ngẩng đầu, sau khi xuống xe thì quét mã trả tiền, nàng đứng trước cổng bệnh viện hít một hơi thật sâu, do dự mấy phút sau đó gọi điện cho Viên Hàm.
"Tiểu Hảm, các ngươi ở đâu?"
Thẩm Mộng Dao giẫm giày cao gót đi vào, người trong bệnh viện rất nhiều, nàng mang khẩu trang đi vào, đem áo khoác kéo lên trên, cũng đã bắt đầu vào mùa đông, nàng ăn mặc kín mít cũng không có ai chú ý tới.
Viên Hàm khóc sướt mướt nói:
"Tại cấp cứu, vẫn còn ở trong phòng cấp cứu a."
Thẩm Mộng Dao nghe vậy tâm hơi rung lên một chút, nàng đoán được Viên Tùng Lâm phải vào bệnh viện chắc chắn phải bị gì đó, nhưng không ngờ tới lại phải làm phẫu thuật.
Lúc trước Viên Tùng Lâm vì muốn hòa hoãn mối quan hệ của nàng với Viên Nhất Kỳ, ba ngày, năm ngày thỉnh thoảng lại ốm, làm cho các nàng cùng nhau đi hỏi thăm. Nhưng mỗi lần đi hỏi thăm, sau khi hai người từ bệnh viện bước ra thì mỗi người một ngã, Viên Nhất Kỳ đi công ty, còn nàng thì về biệt thự, chưa từng cùng nhau trở về nhà.
Sau đó Viên Nhất Kỳ biết được hắn giả bệnh, liền không muốn đi qua nữa, mỗi lần nàng đều một mình đi rồi lại về, đều cô đơn một mình, bây giờ hồi tưởng lại đoạn thời gian kia, Thẩm Mộng Dao hận không thể đem mặt mình làm xi măng cùng gạch lót đường, vì một người không yêu mình, ngay cả tôn nghiêm của chính bản thân cũng đều không cần.
Vương Dịch mắng nàng cũng không sai, chỉ là một người tên Viên Nhất Kỳ, có cần thiết phải làm vậy không?
Thẩm Mộng Dao còn thở dài, nàng tiến vào cấp cứu thì nhìn thấy ở bên ngoài có vài người vệ sĩ đứng xung quanh, những vệ sĩ này đều là người của Viên Tùng Lâm, cũng quen biết nàng, sau khi nhìn thấy nàng thì cung kính chào hỏi, cho nàng đi vào, Thẩm Mộng Dao còn chưa nhìn thấy bản hiệu phòng cấp cứu thì đã nghe được âm thanh nức nở của Viêm Hàm: "Chị dâu."
Chị dâu.
Dưới hoàn cảnh này, Thẩm Mộng Dao cũng không kịp chỉnh lại đến cách gọi của Viên Hàm, nàng vội hỏi:
"Xảy ra chuyện gì vậy?"
Viên Hàm cắn môi, ánh mắt nhìn về phía một nữ nhân khác, Thẩm Mộng Dao theo ánh mắt của nàng liền nhìn sang, nhìn thấy Viên Nhất Kỳ chắp hai tay ra sau lưng, đứng ở trước phòng phẩu thuật, nàng chỉ thấy được bóng lưng tinh tế của Viên Nhất Kỳ, eo nhỏ vai hẹp, sống lưng nàng thẳng tắp, rõ ràng chiều cao không có khác với nàng bao nhiêu, nhưng cho nàng cái cảm giác Viên Nhất Kỳ cao hơn mình rất nhiều, đây là một loại khí thế từ trên cao nhìn xuống, dòm ngó mọi người.
Thầm Mộng Dao hỏi: "Gia gia biết chuyện chúng ta ly hôn?"
Viên Hàm cúi đầu, nước mắt ở khóe mắt vẫn còn đọng lại, rơi xuống sàn đá cẩm thạch, tạo ra giọt nước, nàng thấp giọng nói:
"Hắn biết rồi, là ta không tốt, ta không nên nói cho hắn biết, nếu như ta không nói, gia gia sẽ không biết, cũng sẽ không trách phạt chị ta, càng sẽ không tức đến mức nằm viện."
Tâm tình Viên Hàm xuống thấp, tiếng nói nặng nề, Thẩm Mộng Dao vỗ vỗ bả vai nàng động viên nói:
"Không sao đâu, ta tin tưởng gia gia sẽ không có chuyện gì. Chuyện ly hôn của ta và chị ngươi cũng sẽ không giấu nổi hắn, nói với hắn sớm một chút cũng tốt."
Viên Hàm ngửa đầu:
"Gia gia thật sự sẽ không có chuyện gì đúng không?"
Khóa mắt của Thẩm Mộng Dao cũng chơm chớm nước mắt, cái nốt ruồi đen bởi vì đôi mắt càng ngày càng đỏ lên làm cho người ta cảm thấy muốn yêu thương, Viên Nhất Kỳ nghiêng đầu liền nhìn thấy cảnh này, nàng nghĩ đến tối hôm nọ, dáng vẻ của Thẩm Mộng Dao ở dưới thân nàng cũng giống như vậy, khóe mắt ửng hồng, cái nốt ruồi nhỏ cất giấu quyến rũ, không lý do gì không làm cho người ta yêu thương, cho dù đau đến mức độ nào, nàng vẫn cắn răng không nói tiếng nào, chỉ dùng con mắt long lanh ánh nước nhìn mình, tâm của Viên Nhất Kỳ liền mềm nhũn. Nàng bước lên hai bước hướng về Viên Hàm, vẫn chưa đến gần đã nghe được tiếng khóc thút thít của Viên Hàm, nàng nhíu mày, mở miệng nói:
"Đừng khóc nữa, vừa rồi bác sĩ đã nói không có gì đáng lo."
"Bác sĩ đã ra ngoài rồi sao?"
Viên Hàm vừa ở ngoài hành lang đón Thẩm Mộng Dao, không thấy được bác sĩ:
"Hắn nói thế nào?"
Viên Nhất Kỳ nhìn Thẩm Mộng Dao trả lời Viên Hàm: "Bác sĩ nói không thể bị kích thích thêm lần nữa, phải cố gắng tịnh dưỡng."
Viên Hàm vuốt ngực một cái:
"Cũng tốt rồi, không có chuyện lớn xảy ra."
Nàng vừa dứt lời thì cửa phòng phẩu thuật bị đẩy ra, Viên Tùng Lâm đang ngủ ở trên giường bệnh bị đẩy đi, Viên Nhất Kỳ cùng Viên Hàm lập tức vội vã chạy lại, mỗi người đứng ở một bên, Viên Hàm không nhịn được gọi:
"Gia gia."
Một bác sĩ ăn mặc áo blouse đứng trước cửa phòng phẩu thuật nói:
"Viên tổng, mời đi tới bên này."
Viên Nhất Kỳ nói với Viên Hàm:
"Trước tiên đưa gia gia trở về phòng bệnh đi, lát nữa ta sẽ qua."
Viên Hàm vội vàng gật đầu:
"Được."
Viên Nhất Kỳ đi theo bác sĩ tới văn phòng, Thẩm Mộng Dao đứng vào vị trí của nàng, giúp y tá đẩy Viên Tùng Lâm đến phòng bệnh.
Phòng bệnh riêng biệt, nơi này đều sở hữu các trang thiết bị mới nhất, bệnh viện này cũng có cổ phần Viên gia, vì lẽ đó ở đây có phòng bệnh riêng biệt của Viên gia, số lần Thẩm Mộng Dao đến đây không ít, dù sao khoảng một tháng lão gia tử đều giả bệnh tới hai, ba lần, chỉ là không giống như hôm nay, đều nghiêm trọng tới mức phải làm phẫu thuật.
Các y tá đẩy Viên Tùng Lâm tới phòng bệnh xong thì chào hỏi Viên Hàm, Thẩm Mộng Dao, nói qua cần phải chú ý những gì gì liền rời đi, Viên Hàm đứng cạnh đầu giường, nàng vừa chuẩn bị ngồi xuống thì chuông điện thoại liền reo lên, Viên Hàm xem điện thoại nói:
"Là mẹ a, ta ra ngoài nhận điện thoại."
Thẩm Mộng Dao gật đầu: "Được."
Cửa phòng bệnh nhẹ nhàng khép lại, Thẩm Mộng Dao đứng trước giường bệnh nhìn Viên Tùng Lâm, khí sắc không phải rất tốt, mặt trắng bệch, tuổi tác đã cao, trên trán xuất hiện rất nhiều nếp nhăn, khe ngang dọc có đủ, Thẩm Mộng Dak nhớ tới lúc mới vừa vào Viên gia, nàng ăn không ngon, ngủ lúc nào cũng sẽ gặp ác mộng. Sau đó Viên Tùng Lâm mỗi buổi tối sẽ không ngủ mà ngồi kể chuyện xưa cho nàng, nàng ngày đấy cũng sắp tới tuổi trưởng thành nhưng Viên Tùng Lâm vẫn coi nàng như là một đứa trẻ mà dỗ dành, sau đó thân thể hắn chịu không nổi liền đem nhiệm vụ này giao cho Viên Nhất Kỳ, nghĩ đến cái người Viên Nhất Kỳ kia không có vẻ mặt gì cùng thanh âm lạnh như băng kể chuyện cổ tích cho nàng nghe, Thẩm Mộng Dao liền muốn cười lớn.
Khi đó thật sự rất vui vẻ, vui vẻ đến mức nàng sinh ra ảo giác, cho rằng có thể cùng Viên Nhất Kỳ giống như vậy sống hết cuộc đời.
Cửa phòng bệnh bị người đẩy ra, Thẩm Mộng Dao cho rằng Viên Hàm sau khi nói chuyện điện thoại xong thì trở về, nàng quay đầu, nhìn thấy Viên Nhất Kỳ đứng ở cửa, bên người nàng không giống như trước đây, lúc nào cũng mang theo thư ký cùng vệ sĩ, hiện tại côi cút cô đơn đứng một mình ở đấy, Thẩm Mộng Dao thu hồi tầm mắt lại, trầm mắt nói:
"Cùng bác sĩ nói chuyện như thế nào?"
Viên Nhất Kỳ đi vào, nhìn Thẩm Mộng Dao nói:
"Nói, tâm tình nhất thời kích động, cần nghỉ ngơi."
Thẩm Mộng Dao nhìn Viên Tùng Lâm sắc mặt tái nhợt, liếc mắt hỏi:
"Là do chuyện ly hôn của chúng ta sao?"
"Ừm." Trầm thấp tiếng nói vang lên bên người của Thẩm Mộng Dao, Viên Nhất Kỳ đặt hai tay ở sau lưng, tiếp tục nói: " Thẩm Mộng Dao."
"Ngươi hiện tại đã không còn là người của Viên gia, ta hi vọng ngươi sẽ không hỏi qua sự tình của Viên gia, nên thông báo tin tức gì với họ, ta sẽ đích thân thông báo, không cần ngươi vẽ rắn thêm chân, cho nhà ta thêm chuyện phiền phức."
Nàng dừng lại một chút rồi nói tiếp:
"Vẫn là ngươi cho rằng, nói cho gia gia biết chuyện chúng ta ly hôn, khiến hắn bắt buộc ta phục hôn với ngươi?"
"Ý đồ của ngươi có phải như vậy? Nói cho ngươi biết, ngươi đừng có vọng tưởng!"
Thẩm Mộng Dao nghe nàng nói xong thì khuôn mặt so với người đang nằm trên giường là Viên Tùng Lâm còn trắng hơn, nàng nghiêng đầu nhìn Viên Nhất Kỳ nghiêng mặt có chút anh khí, ngũ quan nhìn một cách đơn giản không phải là không có mềm mại, nhưng ngũ quan kia chính là lưỡi dao vô cùng sắc bén, đặc biệt là cặp môi kia, lời nói ra từ miệng cực kỳ không có tình cảm, tâm Thẩm Mộng Dao đau nhói, nàng hít thở hai cái thật sâu, gân mạch ở cổ đều nhô ra, tay nàng xiết chặt dây túi xách bên hông nói:
"Viên tổng, làm người không thể quá tự luyến bản thân mình, ngươi yên tâm đi, ta dù chết cũng sẽ không phục hôn cùng ngươi."
Thẩm Mộng Dao đúng mực, nhìn thẳng vào mắt Viên Nhất Kỳ, bắt lấy ánh mắt kinh ngạc của nàng, Thẩm Mộng Dao khẽ mở môi đỏ nói:
"Hai ta đã ly hôn, chính là đường ai nấy đi, đều là người xa lạ, ta thích giao tiếp với loại bạn bè gì, thích tiếp xúc với ai, muốn làm gì, muốn gặp ai, không phải cũng cần có sự đồng ý của ngươi chứ?"
"Chính là dù hai ta không có ly hôn đi chăng nữa, ngươi cũng không có tư cách gì hỏi ta mấy chuyện đấy?"
"Ta có ý đồ gì sao, ý đồ cái rắm của ngươi!"
Viên Nhất Kỳ nhìn nàng, hai mắt cùng hai chân mày đều nhíu chặt lại, trong ký ức của nàng người kia luôn luôn ôn nhuyễn nhu thuận, đối với lời nói của nàng đều răm rắp nghe theo. Thẩm Mộng Dao lúc nào lại trở nên như vậy, mồm miệng linh hoạt lại sắc bén?
Một Thẩm Mộng Dao như vậy, làm cho nàng cảm thấy rất xa lạ.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro