Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 5

Linh hồn của Viên Nhất Kỳ cuối cùng cũng chỉ còn thiếu một chút.

Tiểu nãi cẩu Viên Nhất Kỳ là một đứa trẻ rất dịu dàng.

Giống như Viên Nhất Kỳ của 2021, ôn hòa nhưng vẫn luôn có chút lễ phép xa cách.

Trong số ba Viên Nhất Kỳ, Viên Nhất Kỳ một đầu trà đen này đặc biệt nhu thuận, nói chuyện với Thẩm Mộng Dao đều luôn là bộ dáng cẩn thận lấy lòng.

Nơi đầu tiên hai người tìm tới là công ty thần tượng, quy mô thoạt nhìn có vẻ rất nhỏ, cũng không biết là công ty tồi tàn nhỏ bé này làm thế nào lừa được người vào, rồi toàn bộ dựa vào lúc đứa nhỏ không ở lại được liền thu tiền vi phạm hợp đồng mới có thể miễn cưỡng tồn tại.

Trong phòng luyện vũ đạo, gương vỡ cùng lan can đầy tro bụi đều là dấu vết của thời gian.

Viên Nhất Kỳ dựa vào gương ngồi xuống, bắt đầu rơi vào hồi tưởng.

"Ngày ấy nhà em nghèo, em ở trên đường liền bị người của công ty nhỏ này lừa, mẹ em nghe thấy có thể kiếm tiền liền đưa em vào đây. Thế rồi, công ty sau đó cũng không trụ được bao lâu nữa, liền có một ông chủ lớn đến. Sếp của chúng tôi dường như ôm mối thù với cô ấy, công ty là do cô ấy đánh sụp, cô ấy đến đấy cũng chỉ vì muốn làm nhục sếp của chúng em."

"Ngày đó em ngồi trong căn phòng này, nhìn mọi người lần lượt thu dọn hành lý, bọn họ đều rời đi cả, có người quay trở lại trường học, cũng có người đi tìm công ty khác. Khi đó em ở chỗ này, nhìn thấy Thẩm Mộng Dao đi qua, mà chị ấy khi đó cũng chỉ lạnh lùng liếc qua em."

"Sau đó em liền bị Thẩm Mộng Dao mang đi, chị ấy nói muốn ký hợp đồng bao dưỡng với em. Có đại kim chủ che chở, sự nghiệp của em quả thật đã một bước thăng thiên, tài nguyên không ngừng. Nhưng chị ấy là ai cơ chứ... Là kim chủ của em, là ân nhân của em, chị ấy muốn em hay không cũng là do chị ấy quyết định, chị ấy có thể bao dưỡng cả vạn người, em cũng chỉ là một trong số đó mà thôi..."

Quả nhiên không phải nơi này, Thẩm Mộng Dao đại khái đã hiểu được quy luật của hệ thống. Thứ này nào để cho mình dễ dàng tìm ra như vậy, nó nhất định sẽ còn giày vò thêm vài lần nữa.



Chỉ là không ngờ rằng dấu vết của tiểu nãi cẩu Viên Nhất Kỳ lại được tìm thấy nhanh như vậy: tại một phòng khám tư nhân, là một gói thuốc chữa bệnh dạ dày bình thường.

Cuối cùng cũng có thể tìm lại Viên Nhất Kỳ của mình sao? Khóe miệng của Thẩm Mộng Dao vặn vẹo nhếch lên một nụ cười.

"Chị, vì sao chị lại dẫn em đi?" Khi đó Viên Nhất Kỳ còn chưa trưởng thành, con ngươi như nai tơ lóe lên ánh nước.

Thẩm Mộng Dao chỉ khẽ nhếch môi mỏng lên, lạnh lùng nói: "Đừng hỏi nhiều, em chỉ là một đối tượng bao dưỡng của tôi mà thôi, trên hợp đồng đã viết rồi, em nhớ cho rõ. Tuân thủ quy tắc, tốt nhất là đừng nghĩ đến chuyện chạy trốn, thứ không nên hỏi cũng đừng hỏi. "

Chung quy vẫn là chỉ là một thiếu niên mười bảy tuổi, đối mặt với kim chủ thận trọng trưởng thành, căn bản không có năng lực phản kháng.




"Thẩm Mộng Dao, chị là đang trêu đùa tình cảm của em sao?" Viên Nhất Kỳ năm mười tám tuổi, khuôn mặt đã có chút sắc bén của người trưởng thành, trong cơn hoan ái, em nằm trên người Thẩm Mộng Dao, có chút mất mát hỏi.

Kim chủ sắc mặt ửng hồng gian nan đẩy em ra, lông mày nguy hiểm nhướng lên, trên mặt hiện chút chán ghét cùng khinh thường: "Thân phận của em là gì chính em cũng không rõ sao? Chúng ta là quan hệ bạn giường. Em hiểu không?"

Chán nản trong mắt Viên Nhất Kỳ dùng mắt thường cũng có thể thấy rõ.

Thẩm Mộng Dao nhanh chóng đứng dậy mặc quần áo, dùng giọng điệu cường ngạnh ra lệnh: "Đi đi."

Viên Nhất Kỳ há miệng, nhưng cuối cùng cũng không phát ra được thanh âm nào, mặc quần áo xong liền rời khỏi nhà Thẩm Mộng Dao, rón rén đóng cửa lại, cùng với gió lạnh thấu xương của mùa đông Thượng Hải buồn bực đi về phía trước.

Bởi vì cả ngày không ăn gì, từng đợt đau quặn bắt đầu cuộn trào trong dạ dày, Viên Nhất Kỳ ôm bụng tựa vào cột điện, cảm giác buồn nôn từng đợt dâng lên, cuối cùng cũng không phun ra được gì, chỉ có thể đem dịch vị nóng bỏng trên đầu lưỡi trộn lẫn ủy khuất nuốt xuống.

Tin nhắn của Thẩm Mộng Dao từ trong khung chat bật ra, Viên Nhất Kỳ luống cuống mở ra xem.

Thẩm tổng: Lần này là cảnh cáo, nếu còn có lần sau, chúng ta lập tức hủy bỏ hợp đồng.

Dường như còn có thể nghe được ngữ khí lạnh như băng của người kia khi nói chuyện.

Viên Nhất Kỳ tự giễu nở nụ cười. Bỏ đi, mình đang chờ mong cái quái gì vậy chứ.

Loạng choạng bước vào một hiệu thuốc bên đường, Viên Nhất Kỳ tự mua cho mình một gói thuốc giảm đau, thuận tiện lấy thêm một tệ nước khoáng nuốt xuống.

"Đau dạ dày thì nên ăn chút đồ lót dạ đã, chỉ uống thuốc giảm đau như vậy sẽ càng làm tổn thương dạ dày. Thế này trị bệnh không tận gốc", chủ cửa hàng nói với em.

"Cảm ơn..." Viên Nhất Kỳ nói một tiếng cảm ơn, đứng dậy về nhà.

Em phải làm gì mới có thể khiến chị đau lòng em một chút đây, kim chủ lạnh lùng của em ơi.




Khung cảnh lại lần nữa đảo điên.

Trong tiệc rượu xa hoa, Thẩm Mộng Dao nâng ly rượu cùng một người nói chuyện vui vẻ, khóe miệng khéo léo nhếch lên nụ cười, bên cạnh là một người đàn ông anh tuấn, tay nhẹ nhàng khoác lên eo nàng.

Bàn tay đang cầm ly của Viên Nhất Kỳ dùng sức đến trắng bệch, đuôi mắt cũng có chút phiếm hồng.

Bỗng có một đại tiểu thư thoạt nhìn rất cao quý tới bên cạnh, ngón tay thon dài khẽ vuốt ve âu phục của Viên Nhất Kỳ, ánh mắt cong lên nói: "Tôi đã xem phim của cô rồi, diễn rất tốt."

Viên Nhất Kỳ lễ phép khẽ cúi đầu cảm ơn, bất động thanh sắc lui về phía sau, duy trì khoảng cách thích hợp.

"Cô có muốn đến công ty của ba tôi không? Tài nguyên của gia đình chúng tôi trong giới cũng xem là số một số hai rồi. "

Viên Nhất Kỳ thoáng nhìn Thẩm Mộng Dao ở xa xa, nàng đang cùng người khác uống rượu, mặt đậm ý cười.

"Cái này thì không được rồi, cám ơn ý tốt của tiểu thư."

"Được thôi", vị tiểu thư kia làm ra vẻ đáng tiếc nhún vai, lấy điện thoại di động ra nói, "vậy thêm phương thức liên lạc được chứ?"

Viên Nhất Kỳ gật gật đầu, lấy điện thoại ra quét mã QR của đối phương.

Người đàn ông xa xa kia cười trêu chọc Thẩm Mộng Dao, nói: "Có vẻ Thẩm tổng rất thích tiểu minh tinh kia nhỉ, tiệc rượu này cũng mang theo cô ấy tới. "

Thẩm Mộng Dao thần sắc trầm xuống, thoạt nhìn như không thèm để ý tới, nói: "Một tiểu nãi cẩu được bao dưỡng mà thôi."

Viên Nhất Kỳ đi về phía này vừa vặn nghe thấy cuộc đối thoại của hai người, khóe miệng thoáng rũ xuống, cô đơn xoay người rời đi.




Buổi tối, Thẩm Mộng Dao ngồi trên sofa làm đề án, Viên Nhất Kỳ ngồi bên cạnh nàng.

Giống như đã ấp ủ thật lâu, Viên Nhất Kỳ hít sâu một hơi, lấy hết dũng khí nói: "Thẩm tổng, em không muốn làm nữa..."

Thẩm Mộng Dao dường như không quá để ý, ngữ khí nhàn nhạt, ánh mắt không rời khỏi màn hình máy tính: "Tôi đưa em thêm tiền."

"Không phải là vấn đề tiền bạc." Viên Nhất Kỳ nắm chặt hai tay, dường như còn nghe được tiếng rắc rắc rất nhỏ, "Là em không muốn làm nữa, hay là.. chị tìm một người nhỏ tuổi nghe lời hơn đi..."

Thẩm Mộng Dao mạnh mẽ gập máy tính xuống, nhìn chằm chằm Viên Nhất Kỳ đầy tức giận: "Ý em là sao? Em muốn vi phạm hợp đồng?"

Viên Nhất Kỳ khẽ thở dài một tiếng, thần sắc có chút thản nhiên cùng thoải mái: "Vâng."

"Em cầm tài nguyên của tôi lại muốn bỏ tôi đi?!"

"Em có thể bồi thường bằng toàn bộ tài sản của mình."

Thẩm Mộng Dao xách cổ áo em, hung hăng kéo xuống: "Em còn muốn lăn lộn trong giới này nữa không hả? Việc hủy hợp đồng em nghĩ mình có quyền lên tiếng sao?! Em tìm được nhà mới rồi sao? Lại được người khác bao dưỡng rồi?!"

Cổ áo bị kéo chặt, Viên Nhất Kỳ cố gắng thở dốc, từ trong cổ họng phát ra thanh âm đứt quãng: "Em sẽ lui vòng... khụ khụ... em không muốn bị chị bao dưỡng nữa... Thẩm Mộng Dao... buông tha cho em có được không..."

Hai hàng nước mắt trong trẻo rơi xuống.

Một khắc kia, lòng nàng dường như bị một cơn bão cuốn đi.

"Cút..."

Viên Nhất Kỳ lảo đảo đứng lên đi ra ngoài.

"Cút!!!" Ly trên bàn bị nàng hung hăng ném xuống đất, bên trong còn có cà phê do Viên Nhất Kỳ tự tay pha.

Cửa dứt khoát đóng sập lại, chỉ phát ra một tiếng cạch kêu vang.

Em ấy thực sự không chút lưu tình mà rời đi.

Thẩm Mộng Dao ngồi trên sô pha mệt mỏi vò đầu, mở máy tính ra, đề án cũng không lưu lại, chỉ còn là một trang trống rỗng.




Vào tuần thứ ba Viên Nhất Kỳ rời đi, Thẩm Mộng Dao cuối cùng cũng gọi điện cho em.

"Cút về đây."

"Thẩm tổng, hiện tại tôi đã không còn là đối tượng bao dưỡng của chị nữa."

"Mẹ nó tôi bảo em về!"

"Xin chị chú ý chừng mực, Thẩm tổng, hiện tại giữa chúng ta một chút quan hệ cũng không còn."

"Viên Nhất Kỳ. Tôi sai rồi, em về đây đã, được không, có gì chúng ta từ từ nói. "

"Chúng ta không có gì để nói nữa, tạm biệt chị...tút tút..."

Thẩm Mộng Dao lần nữa cố gắng gọi, Viên Nhất Kỳ toàn bộ đều dập máy.

"Mẹ kiếp!" Điện thoại mới đồng dạng bị ném vào góc tường, vỡ tan.


TBC.

_______________

Hi mọi người, lâu rồi không gặp:>

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro