Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 2: Kiếp Trước - 2

Mỗi ngự y trong ngự y viện cơ hồ đều được Thừa Ân Hầu phủ mời qua một lần, bọn họ giống nhau nói nàng mắc phải tâm bệnh, lại tra không ra nguyên do.

Mà nàng bởi vì cảnh tượng đáng sợ trong ác mộng dự báo nên không dám đi tra tấn Phó Chi Diệu nữa, mỗi lần suy nghĩ nhất định chuẩn bị đối xử tốt với hắn thì tâm bệnh lại tái phát.

Mơ hồ phát hiện một ít liên hệ, nàng không tin bèn thử nghiệm một phen.

Đem hắn thả khỏi địa lao, bản thân liền tái phát tâm bệnh, phái đại phu trị thương cho hắn, tâm bệnh cũng sẽ tái phát, lần này so với lần trước càng thống khổ hơn.

Đau nên nàng không dám thử nữa, lại phân phó hạ nhân đem hắn ném vào địa lao chịu khổ. Con mẹ nó, cả người lập tức "thần thanh khí sảng", chỗ nào còn có dấu hiệu của tâm bệnh phát tác nữa đâu.

Giờ nàng đã hiểu rõ, chỉ khi giở trò xấu với hắn, tiếp tục ngược đãi hắn, tâm bệnh của nàng sẽ không tái phát.

Thẩm Lưu Ly giơ tay che ngực, lắc lắc khuôn mặt nhỏ, rất có loại cảm giác tạo nghiệt không thể sống.

Nàng ngược đãi hắn, ngày sau nhất định hắn sẽ quay lại báo thù nàng.

Nhưng hiện tại, ngay cả cơ hội bù đắp, chuộc lỗi đều không có, biết rõ phía trước là tử lộ nhưng không thể không tiếp tục tìm đường chết.

Bỏ ác hướng thiện, không thể sao?

Biết sai mà thay đổi, cũng không cho cơ hội sao?

Mà thông qua hôm nay, lần thứ tư tái phát tâm bệnh, xem quy luật, Thẩm Lưu Ly phát hiện một sự thật càng khó tiếp nhận.

Nếu không làm theo cảnh trong ác mộng ngược đãi hắn, chính bản thân mình cũng sẽ tái phát tâm bệnh.

Ở trong ác mộng, sau khi Phó Chi Diệu bị nhốt nửa tháng, cũng giống như vậy, trong một đêm mưa, Liễu thị đến xem qua vết thương trên chân nàng, liền khuyên nàng đem Phó Chi Diệu thả ra.

Khuyên nàng làm việc không nên quá phận, Phó Chi Diệu tốt xấu gì trên danh nghĩa cũng là phu quân của nàng, lời đồn đại trong kinh thành đều là đối với nàng và Phó Chi Diệu chỉ trích.

Nàng ít nhất cũng nên cố kỵ vài phần, nhường cho Thừa Ân Hầu mặt mũi, cũng cho Phó Chi Diệu lưu lại một chút tôn nghiêm.

Nàng trước giờ đều không tán thành việc Phó Chi Diệu là phu quân của nàng, khi nương nói tới nói lui đều là thái độ muốn nàng vâng theo, nàng không thể.

Dưới cơn giận dữ, nàng liền chạy đến địa lao, hủy đi mặt Phó Chi Diệu, trên mặt hắn xăm lên một chữ "NÔ", dầy xéo chút tôn nghiêm đáng thương còn xót lại của hắn.

Trong ác mộng, nàng thậm chí ác độc nói:

-"Phó Chi Diệu, ngươi đời này chỉ xứng làm tiện nô của ta!"

Nói cách khác, nếu nàng không đi xăm chữ "NÔ" lên mặt Phó Chi Diệu, đáng chết tâm bệnh liền tái phát.

Nếu như không có lần này đoán trước được tương lai, để nàng sớm biết kết cục của bản thân, cũng không có tâm bệnh khiến nàng đau chết đi sống lại, Thẩm Lưu Ly nghĩ chính mình có thể như cũ, giống cảnh trong ác mộng, tiếp tục lựa chọn con đường chết.

Đã biết rõ kết cục của mình, mà vẫn như cũ tìm đường chết, thật chính là ngốc tới cực điểm.

Nhưng mà, cục diện bây giờ chính là tử cục, đường nào cũng chết.

Nàng cũng đã ngược đãi hắn nửa năm, hắn chỉ sợ sớm ghi hận nàng, nhưng nàng còn cố tình tiếp tục ngược đãi hắn, khiến hắn càng hận nàng.

Vậy phải làm sao bây giờ? Cũng không có biện pháp gì có thể xoay chuyển được ấn tượng xấu của hắn đối với nàng.

Sau này, không nói đến bỏ qua cho nàng, mà chỉ cầu cho nàng một cái chết thống khoái cũng không thể sao?

-"Tiểu thư, nước nóng đã chuẩn bị xong rồi, nô tỳ hầu hạ người tắm rửa, thay y phục."

Lúc này, thanh y tiểu nha hoàn Lục Ỷ vén rèm đi đến, cung kính đứng ở bên cạnh Thẩm Lưu Ly, cúi thấp đầu, hai tay đang vào nhau để ở phía trước, thân thể có chút phát run, căn bản không dám nhìn thẳng Thẩm Lưu Ly.

Có thể nhìn ra được, tiêu nha hoàn này rất soẹ Thẩm Lưu Ly.

Nguyên lai, bởi vì đại nha hoàn Hồng Ngọc tâm phúc của Thẩm Lưu Ly đã trở về quê nghỉ ngơi, Lục Ỷ cũng là một tháng trước mới từ nha hoàn ngoại viện đưa tới nội viện này.

Trước Lục Ỷ cũng từng có nha hoàn tới hầu hạ nhưng đã bị Thẩm Lưu Ly gây chuyện, quở trách. Tuy rằng sau này, từ khi Lục Ỷ hầu hạ, nàng không phải đang bị tâm bệnh dày vò thống khổ chính là tinh thần hoảng hốt, ngẩn người, không thể kiếm cớ gây sự với Lục Ỷ, nhưng trong thâm tâm tiểu nha hoàn này vẫn rất sợ hãi nàng.

Mỗi lần đối mặt với Thẩm Lưu Ly đều luôn luôn thấp thỏm, lo âu, e sợ chính mình điểm nào hầu hạ không vừa ý chủ tử, chọc giận Thẩm Lưu Ly.

Thẩm Lưu Ly nhìn cánh tay phát run của Lục Ỷ, nhíu mày:

-"Ngươi rất sợ ta?"

-"Nô, nô tỳ không có."

Lục Ỷ cả kinh, lập tức quỳ gối xuống đất, thân thể run rẩy. Thẩm Lưu Ly chân mày càng nhăn sâu.

Theo bản năng, cầm lên gối đầu muốn ném qua, trong giây lát như nghĩ tới điều gì, động tác có chút ngưng trệ, liền đem gối đầu ôm trở về trong ngực.

Thẩm Lưu Ly nhớ lại cảnh trong ác mộng, Lục Ỷ vì cứu nàng mà chết thảm, liền hơi mím môi, nói:

-"Lục Ỷ, ngươi không cần sợ hãi, ta cũng không phải sài lang hổ báo có thể ăn thịt ngươi."

Nói xong, tự cảm thấy lời này có chút vả mặt, bản thân còn không phải chính là sài lang hổ báo sao? Nha hoàn, hạ nhân trong Hầu phủ, ai nhìn thấy nàng cũng như chuột thấy mèo. Đi trên đường, trong kinh thành, dân chúng cũng tránh nàng như hồng thủy mãnh thú.

Đều nói Thừa Ân Hầu phủ Thẩm đại tiểu thư hỉ nộ vô thường, tùy lúc đều có thể ở bên đường đánh đập người.

Tự biết ác danh đã ăn sâu bám rễ, tiếng xấu đồn xa, một sớm một chiều muốn thay đổi thanh danh này không phải là dễ dàng. Thẩm Lưu Ly cũng lười giải thích, chỉ nâng tay:

-"Đứng lên, giúp ta tắm rửa."

Lục Ỷ cho rằng chính mình xuất hiện ảo giác, Thẩm Lưu Ly không mắng cũng không đánh nàng, nhưng vừa rồi bản thân thấy rõ ràng Thẩm Lưu Ly cầm lên gối đầu chuẩn bị...

Lục Ỷ lén ngẩng đầu lên nhìn một cái, thấy tiểu thư đang ôm gối đầu trong ngực, có thể chính bản thân thật sự bị hoa mắt rồi.

-"Vâng, tiểu thư."

Lục Ỷ vội vàng đứng dậy, cẩn thận từng li từng tí nâng Thẩm Lưu Ly rời giường, hầu hạ nàng tắm rửa.

Thân thể ngâm trong nước nóng, Thẩm Lưu Ly thoải mái than nhẹ một tiếng, nhưng không bao lâu, ngực đau tựa như bị kim châm, bọt nước văng khắp nơi, thân mình của nàng vô lực trượt xuống đáy nước.

-"A! Tiểu thư!"

Lục Ỷ kinh hô một tiếng, nhanh chóng nhảy vào thùng, đem Thẩm Lưu Ly vớt lên.

Thẩm Lưu Ly tay ấn chặt ngực, đau đến khuôn mặt gần như vặn vẹo, từng chữ một nói ra:

-"Đi địa lao! Ta hôm nay nhất định để Phó Chi Diệu muốn sống không được, muốn chết không xong. Một chất tử ti tiện, vô năng có tư cách nào làm phu quân của ta?"

-"Nhưng, tiểu thư..."

Lục Ỷ vừa mở miệng, liền bị Thẩm Lưu Ly trừng mắt lạnh:

-"Nhanh!"

Lục Ỷ run lên, tay chân lanh lẹ mặc xong y phục cho Thẩm Lưu Ly, lại dùng thân thể nha hoàn khoẻ mạnh hợp lực đem Thẩm Lưu Ly nâng lên xe lăn, xong một màn đến tóc cũng ướt đẫm mồ hôi, không kịp lau khô, liền bị Thẩm Lưu Ly thúc giục hướng địa lao mà đi.

Sắc trời u ám như mực, mưa rơi không những không ngớt, mà ngược lại càng ngày càng lớn, từng đợt sấm chớp bổ xuống, rạch ngang bầu trời đen kịt.

Mà Thẩm Lưu Ly cách địa lao ngày càng gần, cơn đau ở ngực lập tức giảm đi không ít.

Nàng vươn tay ra ngoài dù, tùy ý để mưa lạnh thấm ướt lòng bàn tay, lẩm bẩm nói nhỏ:

-"Dù sao cũng đều không tránh thoát."

Chính mình nếu không dựa theo sự việc trong ác mộng mà làm, thì tâm bệnh cứ cách một canh giờ liền tái phát một lần, mà phát tác càng ngày càng nhiều.

Nàng sợ đau, càng sợ hiện tại bị đau đến chết, chỉ có thể để Phó Chi Diệu chịu tội.

Đến cửa địa lao, lại đột nhiên tâm sinh sợ hãi, nàng không dám đi vào nữa.

Nhìn cửa địa lao đóng chặt, Thẩm Lưu Ly cắn chặt răng, phân phó thị vệ:

-"Mở cửa!"

Trong địa lao, âm u ẩm ướt, đôi lúc có chuột chạy qua như chốn không người, nhóm ngục tốt trông coi nhà tù đang nằm sấp trên bàn ngáy o o, bị tiếng mở cửa cót két làm bừng tỉnh.

Khi nhìn thấy người đến là Thẩm Lưu Ly thì nhất thời sợ tới mức bò quỳ trên mặt đất. Thẩm Lưu Ly không để ý đến, chỉ ngẩng đầu nhìn về phía trong buồng giam chỉ có duy nhất một tù phạm - Phó Chi Diệu.

Phó Chi Diệu co rút ở trên đống cỏ khô, dưới ánh sáng mờ nhạt, thấy không rõ khuôn mặt của hắn, cũng không biết là đang ngủ hay đã tỉnh, hắn mặc y phục tù nhân màu xám tro, phía trên đầy vết cáu bẩn, y phục đơn bạc hoàn toàn không đủ để chống lạnh.

Cơ thể suy nhược mơ hồ phát run, dường như sắp chết cóng rồi.

Bộ y phục tù nhân này là Thẩm Lưu Ly vì nhục nhã hắn, sai người dựa theo y phục tù nhân trong ngục giam mà làm, cho dù bản thân hắn chính là chất tử Trần quốc không được ưa thích, bị cấm túc đi lại trong kinh thành, nhưng rốt cuộc cho mặc y phục tù phạm vẫn là có hơi quá đáng.

Từ chất tử biến thành tù phạm, nàng đem chút tự tôn còn sót lại của Phó Chi Diệu đều ném hết trên mặt đất.

Thẩm Lưu Ly che ngực, yên lặng nhìn bộ dáng cực kỳ đáng thương của chất tử Trần quốc, thực khó tưởng tượng tiểu đáng thương này ngày sau sẽ trở thành thiên hạ bạo quân, khiến dân chúng vừa nghe đến tên liền sợ vỡ mật.

Trong đầu không ngừng hiện lên những hình ảnh làm người ta buồn nôn, bóng người trần truồng cùng nhau quấn quýt, triền miên lưu luyến, nhìn như keo sơn gắn bó, mặt đỏ tim đập dồn dập, giữa hai người cũng chỉ có dục vọng nguyên thủy nhất, hoàn toàn không có bất kỳ chút tình cảm nào, mỗi một chút đều chạm đến sâu trong linh hồn, lăng nhục cùng tra tấn.

Phật Pháp chú ý nhân quả tuần hoàn, nhân là do nàng tự mình làm bậy mà gây ra, mới để cho nàng trải qua cảm giác đau khổ sống không bằng chết, lý trí nói cho nàng biết, là tại nàng đối xử tàn ác trước, hắn sau này mới trả thù ngược lại. Việc hắn làm là hậu quả nàng đáng phải gánh chịu.

Nhưng tình cảm không cho phép nàng nghĩ như vậy, nàng chính là hận hắn, chính là chán ghét kiểu người như hắn, chính mình cũng không phải là người lương thiện gì, không phải sao?

Thẩm Lưu Ly lồng ngực phập phồng, ngón tay trắng nhỏ không khỏi siết chặt vạt áo, lạnh lùng nói:

-"Đem hắn trói lên cho ta!"

Ngục tốt thô lỗ đem Phó Chi Diệu cột vào hình giá, tứ chi bị trói chặt, khó có thể nhúc nhích nửa phần.

Phó Chi Diệu mở to mắt, bình tĩnh nhìn thoáng qua thiếu nữ ngồi ở trên xe lăn. Cũng chỉ là cái nhìn thoáng qua xong liền cụp xuống mi mắt.

Đối với ngược đãi tra tấn, hắn đã tập thành thói quen rồi. Trong lòng vốn đã rơi xuống địa ngục, cơ thể chịu vũ nhục, tra tấn cũng không thể làm cho tâm Phó Chi Diệu gợi lên gợn sóng nào.

Yên lặng chịu đựng, một trận roi rất nhanh liền sẽ đi qua. Nếu phản kháng lại, thiếu nữ tâm như rắn rết trước mắt sẽ càng độc ác, càng hưng phấn mà đánh, chửi hắn.



Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro