Chương 1: Kiếp Trước - 1
Mưa to bàng bạc, mây đen trên bầu trời nối thành một mảnh, gió rét gào thét thổi thẳng vào mặt, khiến người đi đường bất giác lạnh run.
Tuy là tiết khí Lập Xuân nhưng những ngày này thật là quái dị, một chút cũng không thấy tiết trời ấm lên, ngược lại vẫn như cũ là loại khí lạnh thấu xương của mùa đông.
-"Đại phu, phiền ngươi đi nhanh một chút, tiểu thư nhà ta lại tái phát tâm bệnh."
Một tiểu nha hoàn mặc thanh y tinh tế đang cầm dù, thần sắc lo lắng thúc giục lão đại phu tóc trắng. Lão đại phu sắc mặt trầm trọng, không khỏi tăng nhanh bước chân, bất chấp nước mưa dưới đường bắn lên làm bẩn y phục.
Vị tiểu thư này đột nhiên lại tái phát tâm bệnh, không phải thân phận bình thường mà chính là Thừa Ân Hầu Phủ đích trưởng nữ duy nhất Thẩm Lưu Ly, từ nhỏ tính tình đã kiêu căng, lớn lên lại càng kiêu ngạo, ương nghạnh, điêu ngoa tùy hứng, là đệ nhất "Tiểu Bá Vương" ở kinh thành.
Sơ xuất mà để chậm trễ vị tiểu tổ tông này, bị nàng trách tội xuống, e rằng ngay cả y quán Hạnh Lâm mà cả đời chính mình gầy dựng cũng có thể bị nàng cho người đánh sập.
Nghĩ đến lần này sự việc phức tạp, lão đại phu bất đắc dĩ lắc đầu.
Ngự y trong cung đối với tâm bệnh của vị tiểu tổ tông này đều là "thúc thủ vô sách", chính mình cũng chỉ có một chút danh tiếng, còn xa mới tới được hai chữ "thần y", làm sao mà có được năng lực chữa khỏi tâm bệnh của Thẩm đại tiểu thư?
Xem ra lần này Thừa Ân Hầu Phủ đã tuyệt vọng đến mức "còn nước còn tát", phương pháp nào cũng đều muốn thử qua.
Lại nghĩ đến danh tiếng trong kinh thành của vị tiểu tổ tông này không tốt, gắn liền với những lời đồn bát quái về "yêu hận tình thù", lão đại phu lặng lẽ thở dài, thấp thỏm bất an theo sát phía trước thanh y tiểu nha hoàn, một thoáng chốc liền đến chỗ ở của Thẩm Lưu Ly - Hoa Khê Viện.
-"A! KHÔNG MUỐN! KHÔNG MUỐN!", một tiếng thét chói tai xuyên qua trùng điệp màn mưa.
Thanh y tiểu nha hoàn con ngươi căng thẳng, vội vàng đem lão đại phu dẫn vào Hoa Khê Viện.
Lão đại phu liếc mắt liền thấy được trên giường bệnh tiểu cô nương mồ hôi đầm đìa, hai mắt nhắm nghiền, sắc mặt trắng bệch, hiển thị rõ vẻ hoảng sợ, thống khổ, mà bàn tay nhỏ bé của nàng đang níu chặt vạt áo trước ngực, một mặt chịu đựng tâm bệnh phát tác thống khổ, một mặt lại tựa như đang sợ hãi điều gì đó, nghĩ đến có thể là đang rơi vào trong ác mộng.
Tiểu cô nương nhìn tới trông thật đáng thương lại bất lực, nào ai có thể ngờ nàng ta lại chính là vị trong lời đồn ở kinh thành, tiểu bá vương tàn nhẫn, việc ác nào cũng làm qua.
Sau khi đã kiểm tra cẩn thận, lão đại phu nhìn về phía Thừa Ân Hầu phu nhân Liễu thị, thần sắc nôn nóng, đang đứng bên cạnh giường, do dự không biết nên mở miệng ra sao.
Liễu thị đau lòng cầm tay nữ nhi, vội hỏi:
-"Tình huống đến tột cùng là như thế nào?"
Lão đại phu cân nhắc rồi trả lời:
-"Hồi phu nhân, chứng bệnh của tiểu thư rất kỳ quái, thảo dân sau khi thay tiểu thư cẩn thận kiểm tra thì thấy, trái tim của tiểu thư không có bất luận tổn thương nào, xin tha cho thảo dân tội y thuật bạc nhược không tinh, thật không có cách nào tìm ra nguyên nhân tại sao tiểu thư lại mắc tâm bệnh."
Bệnh của Thẩm đại tiểu thư quả thật không có thuốc trị, vì bảo toàn mạng nhỏ mà vừa rồi mới cố ý nói uyển chuyển một chút.
Liễu thị giận tím mặt:
-"Lang băm, cùng những ngự y kia giống nhau đều tìm lý do thoái thác, người đâu, đem tên lang băm này xuống cho ta, đánh ba mươi đại bản."
Lão đại phu cả kinh, mồ hôi lạnh chảy đầm đìa. Đánh ba mươi đại bản, bộ xương già này làm sao có thể toàn mạng?
-"Nương, thả hắn đi."
Một cái tay trắng nhỏ non mềm đặt lên mu bàn tay của Liễu thị, Thẩm Lưu Ly suy yếu mở to mắt, thanh âm khàn khàn.
Liễu thị sửng sốt, cưng chiều nói:
-"Được, theo ý Lưu Ly".
Lão đại phu kinh ngạc nhìn thoáng qua Thẩm Lưu Ly, không nghĩ được chính mình tìm được đường sống trong chỗ chết, thật là thanh danh vị Thẩm đại tiểu thư này không xấu đến mức như dân tình đồn đại.
Liễu thị nhíu mày:
-"Còn không mau cút đi!"
-"Tạ phu nhân, tiểu thư tha mạng".
Lão đại phu nhanh chóng thu lại hòm thuốc, vội vã lui ra ngoài, phía sau lưng xiêm y ướt đẫm dính vào trên người, cũng không biết là vừa rồi dính mưa hay là bị doạ cho đổ mồ hôi lạnh.
Bên trong phòng đốt Địa Long hương, hương khói lượn lờ, ấm áp như mùa xuân.
Liễu thị nắm tay Thẩm Lưu Ly, nhìn bộ dáng mệt mỏi của nàng, lại dâng lên lo lắng:
-"Lưu Ly, ngực lại đau à?"
Thẩm Lưu Ly ỉu xìu, lắc lắc đầu, thanh âm nhỏ đến cực điểm:
-"Không đau."
Liễu thị:
-"Phía chân kia còn đau không?"
Thẩm Lưu Ly nhúc nhích chân phải, cơn đau khiến sau lưng nàng đổ một tầng mồ hôi lạnh, nhưng nàng chỉ nhẹ giọng nói một câu:
-"Cũng không còn đau nữa."
So với đau đớn mà tâm bệnh phát tác, cơn đau cẳng chân gãy xương thật không đáng nhắc tới.
-"Này rốt cuộc là chuyện gì chứ? Tứ hoàng tử cùng Triệu Hàng Tuyết thành thân, con bên này không phải ngã gãy chân lại chính là không tìm được căn nguyên tâm bệnh, con là vì bọn họ phạm Thái Tuế sao?"
Liễu thị một trận oán giận, nhìn Thẩm Lưu Ly nhắm mắt không nói gì, vừa tức lại vừa thương, tự mình nói tiếp:
-"Ngắn ngủi trong vòng nửa tháng, tâm bệnh liền phát tác bốn lần, còn tiếp tục như vậy, con... Con nói nương phải sống như nào đây?"
Nói xong, Liễu thị liền che mặt bật khóc.
Trong đại hầu phủ này, bản thân cũng chỉ có một nữ nhi là Thẩm Lưu Ly, nàng nếu như xảy ra chuyện, chính mình cũng là không muốn sống nữa.
Thẩm Lưu Ly rũ xuống hàng mi, khuyên nhủ:
-"Nương, con không có việc gì, con nhất định sẽ sống tận hiếu với người".
Lời này vừa là để nói với mẫu thân, cũng là để nói với chính mình.
-"Lưu Ly..."
Liễu thị dường như còn muốn nói thêm điều gì, liền bị Thẩm Lưu Ly ngăn lại.
-"Nương, con cả người đều mệt mỏi, con nghĩ trước nên tắm rửa đã".
-"Chân con đang bị thương, phải cẩn thận một chút".
Liễu thị thở dài, lại phân phó hạ nhân đem chén thuốc đã sắc vào, nhìn nàng uống xong, mới xoay người hướng phía cửa rời đi.
Đi tới cửa, giống như nhớ ra gì đó, lại quay đầu nhắc nhở:
-"Đúng rồi, kia Phó Chi Diệu tuy là chất tử Trần Quốc đưa tới, nhưng dù sao bây giờ cũng là phu quân của con, con nên đối với hắn..."
-"Nương, con biết nên làm như thế nào".
Thẩm Lưu Ly hữu khí vô lực cản lại lời Liễu thị sắp nói. Thấy thế Liễu thị cũng không nhiều lời nữa, bèn rời đi.
Nhìn Liễu thị rời đi, Thẩm Lưu Ly nghĩ đến cái con người kia khiến nàng trong ác mộng run sợ, hai tay không khỏi nắm chặt đệm chăn dưới thân, nghiến răng nghiến lợI rít lên:
-"Phó Chi Diệu".
Tâm bệnh này của nàng không rõ căn nguyên, lại cũng không phải hoàn toàn không có lý do, chính là cùng nửa tháng trước liền bắt đầu xuất hiện ác mộng.
Bất quá sự tình cũng nên nói từ nửa năm trước...
Nàng, Thẩm Lưu Ly là Thừa Ân Hầu Phủ đích trưởng nữ, mẫu thân Liễu thị là đích thê, từ nhỏ muốn cái gì có cái đó, xung quanh luôn có người nịnh hót, nhưng cố tình si tâm vọng tưởng, ngu ngốc ôm mộng đối với tứ hoàng tử văn thao võ lược Tiêu Cảnh Thượng, chuyện này khó có thể đạt được.
Bởi vì tứ hoàng tử Tiêu Cảnh Thượng không thích nàng, ngược lại thích biểu tiểu thư Triệu Hàng Tuyết đang sống nhờ tại Hầu phủ, hai người họ tình đầu ý hợp, nàng không ít lần cố tình xen vào phá hư mối quan hệ của bọn họ.
Thẳng đến nửa năm trước, nàng nghe nói Tiêu Cảnh Thượng có ý định cầu xin Nguyên Khang Đế ý chỉ tứ hôn, nhất thời vì ghen tỵ mà hồ đồ đầu óc, quyết định "tiên hạ thủ vi cường", ý đồ nhúng chàm Tiêu Cảnh Thượng trở thành nữ nhân của hắn, muốn dùng việc này bức bách hắn không thể không cưới nàng.
Nhưng kết quả, cũng không biết ở giữa giai đoạn nào lại xảy ra việc không may, ngược lại thành nàng cùng chất tử Trần quốc Phó Chi Diệu chung phòng, cuối cùng bất đắc dĩ cùng Phó Chi Diệu thành thân.
Phó Chi Diệu chỉ là một chất tử ti tiện đến mức cực kỳ đáng thương, thân thể suy nhược, tính tình nhẫn nhục chịu đựng, hoàn toàn không có cốt khí hậu duệ hoàng thất, quý tộc, là kẻ mặc cho người khác khi dễ.
Nàng tự nhiên nhìn hắn thấy chướng mắt, hắn cũng không phải là hình mẫu phu quân lý tưởng trong lòng nàng, hận hắn phá hỏng chuyện tốt của bản thân, thành thân nửa năm, đối với hắn không đánh thì mắng, trăm loại vũ nhục, đem tất cả oán hận phát tiết lên người hắn.
Có thể nói không đối đãi với hắn như một con người, nói là nàng nuôi một con chó đều không quá.
Là hắn tuyệt đường nàng gả cho Tiêu Cảnh Thượng, nàng hận, nàng oán, càng chịu không được Tiêu Cảnh Thượng cùng Triệu Hàng Tuyết ân ân ái ái, nhưng nàng đã là phụ nữ có chồng, trong lòng lại bất bình, tựa như thiêu thân lao đầu vào lửa.
Đại hôn ngày hôm đó, lòng nàng như là bị ai khoét mất, đau đến chết lặng, điên cuồng cưỡi ngựa ra khỏi thành, kết quả con ngựa bị kinh động, hất nàng văng khỏi lưng nó, ngã gãy chân.
Lúc ấy, Phó Chi Diệu cũng theo nàng ra khỏi thành, nàng trách hắn không bảo vệ nàng, hồi phủ liền nhốt hắn vào địa lao.
Đương nhiên, vốn là do bản thân tự ngã khỏi lưng ngựa, chẳng qua là nàng kiếm đại một cái cớ sứt sẹo để đem Phó Chi Diệu ra làm nơi trút căm phẫn, tức giận mà thôi.
Chỉ là đêm đó thế nhưng lại mơ thấy ác mộng, thiếu chút nữa hù chết nàng.
Trong mộng Phó Chi Diệu bị nàng trăm loại ngược đãi, cả người đều là thương tích, vết thương cũ chưa lành đã thêm vết thương mới, bởi vì nàng khi mất hứng liền vung lên cái roi có gắn các móc nhọn để đánh hắn, khiến trên người hắn không có lấy một khối thịt lành lặn.
Trong mộng, cơ bản đều là cảnh tượng nàng ngược đãi hắn, đặc biệt là sau khi Tiêu Cảnh Thượng cùng Triệu Hàng Tuyết thành thân, nàng đánh hắn càng nhiều.
Trong mộng nàng ngã gãy chân, cho dù là ngồi ở trên xe lăn, thân dưới đều muốn cử động lao tới đánh hắn một trận.
Nàng ngồi xe lăn ba tháng, liền ngược đãi hắn đủ ba tháng, có một ngày, thậm chí còn ác độc xăm lên mặt hắn một chữ "NÔ".
Phó Chi Diệu tuy cơ thể gầy yếu, nhưng khuôn mặt kia thập phần xinh đẹp, tuấn mỹ, xét về dung mạo Tiêu Cảnh Thượng xem ra còn kém hắn ba phần.
Chỉ là do sống một cuộc đời chất tử hèn mọn quá lâu nên đã đem Phó Chi Diệu luyện thành bộ dáng hèn mọn, yếu đuối. Khiến vẻ bề ngoài của hắn giảm bớt đi nhiều, không thể đem đi so sánh với Tiêu Cảnh Thượng về dáng người và khí chất.
Ác mộng giai đoạn trước cơ bản đều là hình ảnh nàng tra tấn Phó Chi Diệu, mà cảnh phía sau là lúc Phó Chi Diệu trốn về Trần quốc, hắn giết cha giết huynh, đoạt vị, biến hoá nhanh chóng, nói Trần quốc không thể có hai hoàng đế.
Đại sát tứ phương, thậm chí còn tiêu diệu cả Tiêu quốc. Lúc đó, hắn đã không còn là chất tử đáng thương, ti tiện như trước nữa, mà là thiên hạ bạo quân, xác người chất thành thây biển máu. Chỉ trong một đêm, tiểu tử đáng thương đó đã trở thành đại ma vương tàn bạo, bất nhân, chỉ là những hình ảnh đó cơ bản đều là chợt loé lên, cụ thể chi tiết không thể nhớ rõ ràng.
Sau đó, cảnh trong mộng liền chuyển, nàng thành tù nhân của hắn. Hắn đem nàng cầm tù tại chính cũng, dùng phương thức nhục nhã nàng so với nàng ngược đãi hắn càng tàn nhẫn hơn.
Nàng từng khinh thường nhất là hắn chạm vào người, hắn liền biến nàng thành một loại công cụ thoả mãn dưới thân, những lần hắn cưỡng bức nàng không hề có một chút cảm giác tình ý mà chỉ đơn thuần là phát tiết dục vọng.
Những hình ảnh đó khiến tim nàng đập nhanh tới cực điểm, cảm thấy cực kỳ nhục nhã. Trong cung ánh mặt trời cũng không chiếu vào được, cũng không biết đã trải qua bao lâu, rõ ràng chỉ là một hồi ác mộng ngắn ngủi, cảnh mộng trong đó lại phảng phất như lặp đi lặp lại vô số lần.
Trong mộng cảnh, Phó Chi Diệu vì che đậy hình xăm chữ "NÔ" nhục nhã trên mặt nên luôn luôn mang theo mặt nạ răng nanh đáng sợ. Chỉ khi hắn nằm trên người nàng, tùy ý phóng túng thì hắn sẽ lấy cái mặt nạ đó xuống, để nàng tận mắt thấy tiện nô mà nàng từng khinh bỉ, phỉ nhổ nhục nhã nàng, đem nàng dẫm đạp trong bùn lầy như thế nào.
Cảm giác thống khổ sống không bằng chết, chết lại trở thành hy vọng xa vời của nàng. Tại thời điểm ngọn lửa thiêu đốt, tiếng da thịt cháy xém không khiến nàng sợ hãi, thế nhưng xuất hiện một loại cảm giác giải thoát.
Từ ác mộng tỉnh lại, nàng phát hiện mình nguyên lai là chỉ nằm mộng suốt một đêm, lúc này không để ý chân đang bị thương, liền đi địa lao hành hạ Phó Chi Diệu một trận, thậm chí tuyên bố muốn đem hắn nghiền xương thành tro.
Trong nháy mắt, Phó Chi Diệu bỗng nhiên ngẩng đầu, dùng một loại ánh mắt tối tăm, tử khí trầm trầm nhìn chằm chằm nàng, nói:
-"Thẩm Lưu Ly, hôm nay ngươi không đánh chết ta, ngày sau, ngươi sống mỗi ngày đều sẽ là địa ngục!"
Nàng kinh ngạc.
Cảnh trong ác mộng, hắn cũng từng nói câu như vậy. Nàng giật mình phát giác, cái này có lẽ không phải đơn giản chỉ là một ác mộng bình thường. Trong mộng những cảnh tượng xảy ra đều sẽ trở thành sự thật.
Trong lòng hoảng loạn, trước tiên chuẩn bị đem Phó Chi Diệu thả ra rồi tính tiếp, nhưng kết quả vừa phân phó thả người, trong trái tim đột nhiên lại bắt đầu co rút, đau đớn, giống như vạn tiễn xuyên tâm.
Đau đến mức không muốn sống, giống như tâm bệnh đang phát tác.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro