[Đoản văn 6 - Phần 3] Si mộng - Thừa Ân
"Điện hạ, tiểu tổ tông của tôi ơi!" Trần Cẩn bước vào, trong tay cầm theo thuốc, đứa nhỏ này mỗi lần đều phải bị thương trầm trọng, mới có thể vượt qua cửa ải.
"Trần Thường thị, cha... đi chỗ nào vậy?" Định Quyền hỏi.
"Là chỗ Hoàng hậu." Trần Cẩn tiến lại gần nhìn, hai đầu gối đỏ thẫm sớm đã tím lại, nền đá cứng như thế, Thái tử ngọc thể yếu ớt sao mà chịu được. Định Quyền nén nhịn sau mông đau rát, khẽ cong đầu gối lên.
"Đau."
Trần Cẩn nhẹ nhàng an ủi: "Điện hạ nhịn một chút, tiểu nhân thấy vết thương nghiêm trọng đấy, không bằng gọi Thái y đến kiểm tra kĩ càng?"
Định Quyền ghét nhất là gọi Thái y, mỗi lần khám chữa bệnh, đều kiểm tra từ đầu đến chân từ trong ra ngoài mấy lần, vì vậy làm nũng nói:
"Trần Thường thị, đừng gọi bọn họ tới, ta sợ nhất là bọn họ, Trần Thường thị bôi thuốc là tốt nhất rồi..."
Trần Cẩn cười nói: "Thế thì điện hạ nhịn một chút, tiểu nhân hầu hạ điện hạ."
Xử lý xong hai đầu gối, Định Quyền thở ra một hơi: "Trần Thường thị vất vả rồi. Cha bảo ta ở đây ngủ, ngài cũng đi nghỉ đi."
Trần Cẩn không chịu đi, nói: "Điện hạ, bệ hạ nói rồi, hạ thân của người bị thương, cũng phải bôi thuốc."
Tiêu Định Quyền mặt đỏ bừng bừng, hai tay vô thức che mặt lại, "Chỗ đó... cũng không có gì đáng ngại, Trần Thường thị cứ kệ ta đi."
Trần Cẩn bất đắc dĩ lắc đầu: "Điện hạ khi còn bé, đều là tiểu nhân hầu hạ bôi thuốc, hôm nay trưởng thành rồi, lại ghét bỏ tiểu nhân..."
Định Quyền thấy hắn giả bộ thương tâm, đành ngoan ngoãn cúi người, hai bên mông nhẹ nhàng nhếch lên. Vết thương mới tím xanh, chồng lên sẹo cũ, khiến người khác đau lòng. "A!" Định Quyền cắn chặt góc áo ngủ bằng gấm, sau đó quy củ nằm xuống.
"Điện hạ không cần nhịn, nếu đau quá, cứ kêu lên thì dễ chịu hơn chút." Trần Cẩn trấn an nói.
Định Quyền lau khóe mắt tràn nước mắt: "Đa tạ."
Hắn quay đầu tươi cười một cái, nhanh chóng kéo cái chăn cẩm tú long văn của cha chui vào bên trong, nhắm mắt lại.
Trần Cẩn lắc đầu, vỗ vỗ lên chăn, lui ra ngoài.
...
"Cha, con về rồi!" Cố Phùng Ân xuống ngựa vài bước liền đi vào trong viện, đã thấy đại ca ở trong sân không nhúc nhích, cha sắc mặt tái nhợt ngồi ở đại sảnh.
"Cha, đây là..."
Phùng Ân chỉ chỉ vào đại ca đang đứng tấn bên ngoài sân, tiến lên nũng nịu: "Cha mạnh khỏe! Mà cả ngày không thấy cha, con nhớ cha quá!"
"Bớt nói nhảm!"
Cố Tư Lâm bất vi sở động, trong tay nắm chặt roi, dường như sắp kìm nén không được. Phùng Ân đương nhiên biết là vì chuyện hôm nay ở võ đài, đại ca giám sát, không ngăn cản Định Quyền, còn phóng túng hắn, cùng nhau dạy dỗ Tiêu Định Đường một trận.
"Cha... người đừng tức giận, bệ hạ cũng khen, nói quyền cước của Tam lang tiến bộ, có phong thái của nhà chúng ta!"
Nói xong tiến lên một bước, một bên thổi gió: "Cha, đại ca mỗi ngày đều phải vất vả tập võ luyện binh, thật sự mệt lắm. Nếu cha giận thì phạt con đi, dù sao con cũng không phải đi mấy chỗ kia."
"Ngươi cũng không cần nóng vội, ta thoả mãn ngươi!"
Nói xong, một cước đạp ra ngoài, túm lấy Phùng Ân nhấc lên, ném thẳng ra sân, mắng: "Hai cái đồ nghiệp chướng, đều quỳ xuống cho ta!"
Phùng Ân thấy cha sinh khí như vậy, đành ngoan ngoãn đi vào khuôn khổ. Đại ca trong thoáng chốc được đại xá, mồ hôi trên trán chảy thành một đường, lén cử động đốt ngón tay cứng nhắc. Cố Tư Lâm không có kiên nhẫn, cũng không rảnh thuyết giáo.
"Vút...Chát!"
Roi đầu tiên quất xuống, Thừa Ân đã cắn chặt môi dưới. Với sức lực của phụ thân, nếu dùng đến mười phần sức, chỉ sợ nửa tháng cũng không xuống giường được. Ba roi qua đi, áo rách hết, khắp nơi giăng vết máu dữ tợn, thiếu niên không dám kích động, là gia pháp, cũng là quân pháp. Hôm nay hắn dung túng đệ đệ, biểu đệ cùng Thân vương ẩu đả, phụ thân là chủ tướng, sẽ không tha cho hắn.
Roi như vũ bão càng lúc càng mạnh, Thừa Ân cũng chịu không nổi đau, nắm chặt hai tay rũ xuống bên người, môi dưới bị cắn rách, chảy đầy máu tươi.
Phùng Ân nhìn không nổi nữa, lao sang chắn cho đại ca, kết quả roi quất thẳng vào bả vai hắn. "A!" Phùng Ân ngã lăn ra đất, ôm lấy vai nức nở oà khóc, Thừa Ân thấy đệ đệ như vậy trong lòng đau xót vô cùng.
"Hai người các ngươi không cần tranh giành, đúng là có tiền đồ, làm cha như ta cũng không bằng, náo loạn, đánh Thân vương, ai dạy các ngươi to gan lớn mật như thế!"
Nói xong, roi lại sắp rơi xuống, Thừa Ân nhắm chặt mắt lại, cúi người nhanh chóng che chắn cho đệ đệ bị thương đang khóc ầm lên, cố hết sức kiềm chế chính mình, tiếp tục chịu đựng.
"A! Phụ thân."
Chỉ là, ý chí của Thừa Ân cũng sắp sửa bị đánh tan nát.
"Cha. Là con sai rồi, người đừng đánh đại ca... Đại ca ngày mai còn phải đi thao trường. Phùng Ân là đồ phế nhân vô dụng, chỉ biết làm cho cha gặp rắc rối, cha đánh chết con đi!"
Hắn thấy cha nóng giận đến vậy, đánh liều thử dùng khổ nhục kế xin tha. Quả nhiên, roi dừng lại. "Quỳ thẳng lên!"
"Hai tên súc sinh, nhớ kĩ cho ta, bệ hạ, điện hạ, Thân vương đều là quân, các ngươi là thần tử! Còn dám vượt khuôn phép, đắc y chuyên quyền, đừng trách quân pháp gia pháp vô tình!"
"Vâng. Hài nhi nhớ kĩ!" Hai huynh đệ bọn họ đều dập đầu xuống. Cố Tư Lâm nhìn lại, ném roi, thở dài quay người định rời đi.
"Cha, cha còn muốn phạt quỳ ạ?"
Phùng Ân vội vàng lao đến ôm chân Cố Tư Lâm, nhỏ giọng nói: "Đại ca đuối sức rồi, cha tha cho đại ca đi... Không, không phải, là tha cho Phùng Ân đi..."
Cố Tư Lâm một cước đá văng hắn ra, đứa con trai này nổi danh gây rắc rối, nhưng lại chưa từng bị đánh bị phạt. Thấy y phục chỗ vai hắn rách toạc ra, cũng muốn quan tâm một chút, nhưng lại nhìn sang con trai trưởng ẩn nhẫn quy củ, cúi đầu nhíu mày quỳ ở đó, vết thương đầy người cũng không biết xin tha. Đột nhiên lại nhớ tới mình ngày trước quật cường, cũng thoáng đau lòng.
"Còn không đỡ đại ca ngươi dậy!"
Cố Tư Lâm cuối cùng cũng buông tha, nói với Thừa Ân:" Ngày mai không cần phải đi thao trường nữa. Ở nhà dạy đệ đệ ngươi quy củ, nếu hắn làm xằng làm bậy xông vào trong cung nữa, hai người các ngươi đều không cần trở về!"
" Vâng, phụ thân."
Thừa Ân dập đầu, khẽ thở ra một hơi. Phùng Ân vội vàng gọi người đến đỡ đại ca toàn thân đầy vết thương, đưa hắn vào trong nội viện.
。
。
。
🍁
[Tiêu Định Mộc Hựu]
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro