[Đoản văn 2 - Phần 4] Trùng Dương
Trần Cẩn nhận ý chỉ, truyền Ngự Thiện Phòng làm một ít mì trường thọ, lại lấy thêm mấy thứ bánh ngọt Định Quyền thích, dẫn theo hai tiểu nội thị đi vào chính điện.
Lúc Trần Cẩn đi vào, thấy Định Quyền đang ôm hai đầu gối ngồi dưới đất, giấy bút trước mặt hình như chưa động, hắn tự cầm hộp đựng đồ ăn, cho nội thị lui ra, đi vào trong.
Tiêu Định Quyền nghe thấy có người vào điện, còn chưa kịp ngẩng đầu, vì sợ là Hoàng đế quay trở lại, sợ hãi tranh thủ thời gian định ngồi ngay ngắn dậy. Phát hiện người đi vào là Trần Cẩn, mới nhẹ nhàng thở ra một hơi, lại xụi lơ ngồi xuống đất.
"Điện hạ, mặt đất lạnh lắm, đừng để bị lạnh." Trần Cẩn nói xong đưa tay đỡ dậy.
Định Quyền thấy trong tay Trần Cẩn cầm theo hộp đựng đồ ăn, có chút khó hiểu, nửa ủy khuất, nửa làm nũng gọi một tiếng: "Trần Thường thị..."
"Điện hạ đứng lên trước đi, bệ hạ nói lát nữa để người đến Thiên Điện viết nốt sớ tạ tội."
Đợi Định Quyền đứng lên, mới gọi nội thị từ ngoài cửa vào. Một người nhận lấy hộp đồ ăn, bố trí bàn trà dưới hiên, người còn lại giúp Thái tử chỉnh lại y phục có vài nếp gấp. Trần Cẩn dẫn Định Quyền đi đến trước bàn, thấy trên bàn có một bát mì nước trong vắt, đập một quả trứng gà, hành lá màu xanh nhạt. Còn có bốn đĩa bánh ngọt, bên trong điểm tâm Trùng Dương mình thích, cùng với mứt đường mật ong, hai đĩa khác là bánh ngọt ngó sen cùng bánh hồng sấy. Định Quyền có chút khó hiểu, nhìn Trần Cẩn đang đứng bên cạnh hỏi:
"Trần Thường thị, đây là...?"
Trần Cẩn vì được dặn dò, cũng thấy không nên nói thẳng ra, chỉ mim cười trấn an nói: "Náo loạn cả đêm, nghĩ đến điện hạ chắc là đói bụng."
Vừa rồi còn nghĩ có phải bệ hạ nhớ hôm nay là ngày gì hay không, nghe Trần Cẩn nói vậy, hi vọng trong chốc lát lại bị dập tắt. Trần Cẩn nhìn Thái tử đứng im không di chuyển, lại thêm một câu: "Điện hạ, bệ hạ biết, không trách tội đâu."
Trần Cẩn nói có chút hàm hồ, tưởng là Tiêu Định Quyền hiểu ra hàm ý trong đó, ai ngờ kẻ trước mặt một chút hàm ý cũng không hiểu được.
Hôm nay lúc gia yến vì chuyện song khoá bị mắng, Tiêu Định Quyền cũng mất hứng, chẳng ăn được cái gì, vốn định theo Phùng Ân đi Tây Thị xem chút rồi ăn, vừa rồi lại náo loạn một trận, kỳ thật sớm đã đói bụng. Bây giờ đang uỷ khuất, không có khẩu vị, nhưng không muốn phụ tâm ý Trần Cẩn, đành miễn cưỡng ngồi vào bàn.
Trần Cẩn thấy Định Quyền ngồi xuống, lại nhìn gương mặt hắn, vừa rồi bệ hạ trong cơn thịnh nộ tát cho hai cái, giờ đã sưng đỏ, còn có vệt nước mắt. Tranh thủ thời gian sai nội thị bên cạnh đi lấy nước, lấy ít đá. Mắt nhìn tiểu nội nhân đã ra khỏi điện, thấy Định Quyền vẫn không yên lòng cầm thìa sứ khuấy bát mì, cuối cùng nhịn không được thở dài khuyên giải nói:
"Điện hạ, tiểu nhân thân phận thấp kém, có mấy lời vốn không nên nói, xem như tiểu nhân to gan. Ngày sau điện hạ thuận theo bệ hạ một chút, điện hạ làm bệ hạ sinh khí, người thua thiệt chỉ có thể là điện hạ mà thôi."
Tiêu Định Quyền vốn dĩ trong lòng không phục, nghe Trần Cẩn quở trách, dứt khoát mở miệng: "Trần Thường thị cũng cho là ta sai sao?
Trần Cẩn thấy ánh mắt ủy khuất của hắn, cuối cùng không đành lòng, mềm giọng an ủi nói: "Điện hạ, bệ hạ là quân, cũng là phụ. Phụ mẫu trong thiên hạ, cũng chỉ mong hài tử có thể hiếu thảo, cung kính, thuận theo ý mình, huống hồ là quân phụ của cả thiên hạ." Định Quyền nhớ tới vừa rồi mình quả thật cũng là vì lão sư, vì biểu ca mà chống đối bệ hạ, trong lòng có chút hối hận, không nói tiếp nữa, lại ăn một miếng.
Trần Cẩn thấy Định Quyền cũng có chút thuận theo, mới tiếp tục nói: "Điện hạ có khi cũng nên học theo Đại vương một chút, hôm nay tiệc tàn, điện hạ vội vã xuất cung, Đại vương vẫn ở lại hầu hạ bệ hạ đấy."
"Hôm nay sau khi tan tiệc, đại ca đi gặp bệ hạ?"
Hắn và bệ hạ? Định Quyền nghe thế, tay vừa gắp mì khựng lại, hắn ngẳng đầu nhìn Trần Cẩn. Vừa định hỏi Tề vương với bệ hạ sau khi tan tiệc làm gì vậy, bỗng nhìn thấy trên bàn còn mấy đồ pha trà chưa thu dọn, cũng đại khái đoán được, cha và Đại lang chắc hẳn lại pha trà nói chuyện phiếm, cười nói vui vẻ.
Định Quyền buông đũa, nổi giận nói: "Trần Thường thị, ta no rồi, ngài cho người lui xuống đi."
"Điện hạ mới ăn hết hai phần, làm sao vậy?" Trần Cẩn nhìn Thái tử đột nhiên thay đổi thái độ, chẳng hiểu chuyện gì.
"Không có gì, chỉ là ta đã no rồi, Trần Thường thị sốt sắng cái gì, cũng đâu phải ngự ban, ngài sợ gì chứ?"
Định Quyền nói xong câu này, lại cảm thấy mình giận chó đánh mèo, thấy sắc mặt khó xử của Trần Cẩn, mới lại nói thêm một câu: "Trần Thường thị dẫn ta đi Thiên Điện đi, náo loạn một đêm, ngài cũng về đi ngủ sớm đi, ta sẽ viết xong sớ tạ tội."
Trần Cẩn nghĩ ra mình không có nói mấy thứ này là đồ ngự ban, thấy bộ dạng này của Định Quyền, tuy có chút quật cường cố chấp, nhưng hôm nay cũng thực sự tủi thân, cuối cùng không đành lòng lại khuyên nhủ:
"Vâng, điện hạ viết xong rồi cũng sớm đi ngủ đi nhé, sáng sớm ngày mai tỉnh dậy, tiểu nhân sẽ cho người đi gọi điện hạ."
Định Quyền đứng dậy đi đến hướng Thiên Điện, bước ra cửa chính điện, lại quay đầu nhìn thoáng qua mặt bàn, chỉ cảm thấy đống đồ pha trà trên bàn cực kỳ nhức mắt, dứt khoát phất tay áo, ung dung cao ngạo đi ra ngoài.
Đến Thiên Điện, đã có nội nhân chuẩn bị nước ấm, khăn mặt, bên cạnh còn có đá bọc trong khăn lụa. Hắn cầm lấy khăn lau vệt nước mắt khô trên mặt, lại bực mình ném mạnh khăn vào chậu nước, tiện tay cầm khăn lụa chườm mặt, nhẹ nhàng đặt lên má bị sưng. Mặt đang nóng rát đột nhiên chạm phải cảm giác lạnh, nhất thời đau đến nhăn mặt.
Tiêu Định Quyền ngồi vào bàn, nhớ ra còn chưa viết sớ tạ tội, lại nghĩ tới hôm qua là gia yến mà bệ hạ còn mắng mình, đại ca thì có thể tự do ra vào Ngoã Tử Tây Thị, vậy mà còn có thể cùng bệ hạ pha trà nói chuyện. Trong lòng chua xót, tự giễu cười cười, vô lực cầm bút viết: Thần, Hoàng Thái tử Tiêu Định Quyền xin tạ tội...
Bởi vì tâm không yên, viết cũng qua loa, mỗi lần viết được một nửa lại sai, viết tới viết lui mấy lần, ánh nến lập lờ, mặt giấy Tuyên Thành dưới ánh nến chập chờn càng mơ hồ. Mắt thấy sắc trời bên ngoài đã dần sáng, lúc này mới nhớ sáng sớm ngày mai cữu cữu sẽ đến Đông cung tìm hắn, cuối cùng vội vàng hạ quyết tâm, ép chính mình viết xong cái sớ tạ tội phiền lòng này.
Viết xong thì cũng đã sắp sáng, chỉ cách bình minh một canh giờ, nghĩ vậy Định Quyền mặc nguyên y phục nằm trên giường đợi người đến gọi.
"Thần, cung thỉnh bệ hạ thánh an, thần xin hỏi thánh cung có an không?" Bởi vì một đêm chưa ngủ, lúc này tinh thần có chút mệt mỏi, cố giữ tỉnh táo quỳ trước án thư. Hoàng đế chưa hết giận, nhưng thấy bộ dạng nhu thuận của người quỳ trước mặt, thanh âm còn có chút khàn khàn, lại nghĩ tới hôm qua vốn dĩ là sinh thần của hắn, lúc này mới ân xá nói:
"Ừ, đứng lên đi."
Định Quyền đứng dậy, lấy sớ tạ tội ra, hai tay đưa lên. Lén đưa mắt quan sát sắc mặt Hoàng đế, thấy cũng không đến nỗi nào, mới đánh bạo mở miệng: "Bệ hạ, thần viết xong rồi."
Hoàng đế nhìn mặt hắn đã hết sưng, dấu tay cũng mờ đi, chỉ còn hơi đỏ một chút, lại thấy quầng thâm mắt như là một đêm không chợp mắt. Nửa phần thương hại nửa phần chán ghét, ra hiệu cho Trần Cẩn nhận lấy, đặt trên án thư, bởi vì sắp tảo triều nên cũng không xem, chỉ phân phó một tiếng:
"Đi xuống trước đi."
Định Quyền thấy Hoàng đế không mở sớ tạ tội kia ra xem, nhẹ nhàng thở phào một hơi, cung kính hành lễ rồi lui ra khỏi chính điện.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro