Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

[Đoản văn 2 - Phần 3] Trùng Dương


Định Quyền sợ hãi nhìn thần sắc Hoàng đế, biết mình hôm nay chạy không thoát, nhưng hiện tại lo cho Phùng Ân hơn. Cho dù vừa rồi chính mình còn hận không thể đánh Phùng Ân, nhưng sao có thể để người vô tội liên luỵ?

"Là Cố Phùng Ân làm chủ, xui khiến điện hạ." Cố Tư Lâm đột nhiên quỳ xuống đất: "Thần quản giáo không nghiêm, xin bệ hạ giáng tội."

"Bệ hạ, là thần sai." Tiêu Định Quyền không biết hắn nên nói cái gì, chỉ không ngừng nhận sai.

"Thần xin bệ hạ trị tội."

"Mộ Chi nói nặng lời rồi, bọn nó hồ đồ, không liên quan đến Mộ Chi." Tiêu Duệ Giám tiến đến đỡ Cố Tư Lâm, nhưng Cố Tư Lâm như cũ không chịu đứng dậy, muốn Hoàng đế phải đồng ý bỏ qua. Nhưng hôm nay Tiêu Duệ Giám đã quyết tâm xử trí Thái tử đến cùng:

"Tam lang, còn không đỡ cữu cữu ngươi đứng lên."

Tiêu Định Quyền vội lại gần đỡ, Cố Tư Lâm mới chịu đứng lên.

"Mộ Chi nói như vậy, trẫm cũng mang tội quản giáo không nghiêm, nuôi dưỡng không biết dạy, là lỗi của người làm phụ thân như trẫm, không liên quan đến cữu cữu như ngươi."

Hoàng đế nói lời này nhưng chỉ nhìn chằm chằm Tiêu Định Quyền, làm hắn hai chân mềm nhũn quỳ xuống, vội vàng hấp tấp giải thích:

"Cha, đều là thần sai, là tự thần muốn đi..."

Tiêu Định Quyền cúi đầu nói với Cố Tư Lâm: "Là con muốn đi, con cầu xin Phùng Ân đưa đến đó, cữu cữu, người đừng để ý, là con làm cha sinh khí."

"Điện hạ!"

Cố Tư Lâm biết chuyện này Định Quyền không hề vô tội, chẳng qua hắn nói như vậy, mình biết thu xếp giúp hắn thế nào?

"Trần Cẩn đâu?" Tiêu Duệ Giám quay đầu hỏi Lý Trọng Quỳ, quát lên: "Truyền trượng!"

"Bảo đi truyền trượng, lại chạy đi đâu mất rồi!?"

Cố Tư Lâm hít sâu một hơi, nhắm mắt nói: "Bệ hạ, thân thể Thái tử liên quan đến thể diện quốc gia, xin bệ hạ thi hình cẩn trọng."

"Nhất cử nhất động của Thái tử là làm gương cho người trong thiên hạ. Sao có thể làm ẩu?"

"Thần xin đưa Cố Phùng Ân tiến cung, mặc cho bệ hạ xử trí." Cố Tư Lâm vẫn kiên trì, thậm chí kéo Định Quyền ra sau lưng mình che chắn, lông mày khẽ nhíu lại nhìn Hoàng đế.

"Mộ Chi không phải đã giáo huấn Phùng Ân rồi sao, Thái tử sao có thể không bị phạt?" Tiêu Duệ Giám cũng không chịu buông tha.

Tiêu Định Quyền không nghĩ vì một hành động nhỏ của mình mà dẫn đến hậu quả như thế này, sốt ruột muốn giải thích, đầu óc rối bời. Không biết làm thế nào để cữu cữu không vì mình mà mạo hiểm, Phùng Ân không bị liên lụy.

"Thần là vì nghe đại ca nói ở Ngoã Tử Tây Thị chơi rất vui, thần hiếu kỳ cho nên mới muốn đi xem... không phải lỗi của Phùng Ân... là do thần..."

Cố Tư Lâm vừa nghe nói vậy, mắt sáng lên, trực tiếp chất vấn Hoàng đế: "Bệ hạ, nếu nói như vậy sao có thể bên này nặng bên kia nhẹ, không bằng mời Tề vương tới hỏi một chút, xúi giục Thái tử, thần xin bệ hạ trị tội."

"Làm càn!"

Hoàng đế cảm thấy mình bị chơi một vố, chỉ tay vào Tiêu Định Quyền giận dữ mắng: "Bây giờ lại dính líu đến cả đại ca ngươi? Thái tử, ngươi phạm sai lầm, còn muốn vu hãm huynh đệ sao!"

Cố Tư Lâm nhìn Hoàng đế, lại nhìn Định Quyền lệ rơi đầy mặt đang không biết phải làm sao: "Bệ hạ chưa hỏi, sao biết là vu hãm? Thần xin bệ hạ mời Đại vương đến đây đối chất!"

Hoàng đế lướt qua Cố Tư Lâm, đứng nhìn Thái tử, lạnh lùng: "Tam lang, còn không cảm ơn cữu cữu ngươi, đúng là có cữu cữu tốt, thay ngươi đòi công đạo!"

"Cha..."

Định Quyền vội vàng túm lấy tay hoàng đế, lại bị hất ra: "Gọi bệ hạ!"

"Bệ hạ." Cố Tư Lâm cũng lạnh lùng mở miệng: "Không nên như vậy."

Tiêu Định Quyền vừa sợ hãi, lại có chút ủy khuất bất an khẽ gọi: "Bệ... bệ hạ..."

"Sắc trời không còn sớm, Mộ Chi xuất cung trước đi." Tiêu Duệ Giám phất tay áo ngồi lại lên ghế: "Chuyện này, trẫm sẽ hỏi Tề vương, nhi tử không hiểu chuyện, trẫm... sẽ giáo huấn, cũng không phải chuyện lớn gì, Mộ Chi cũng đừng trách mắng Phùng Ân nặng nề."

"Tạ bệ hạ." Cố Tư Lâm cúi đầu, lại nhìn Định Quyền: "Vậy thần hộ tống điện hạ về Đông cung."

"Thái tử hiện tại không cần đi, trẫm cũng đã lâu không có thời gian ở cạnh giám sát Thái tử học hành." Hoàng đế trừng mắt nhìn, Tiêu Định Quyền cũng biết cha đang bùng lửa giận, sẽ không dễ dàng bỏ qua cho mình, chỉ có thể cúi đầu nói với Cố Tư Lâm: "Vũ Đức hầu cứ xuất cung trước đi."

Cố Tư Lâm suy nghĩ thật lâu, rốt cuộc thở dài, phất tay áo rời đi: "Ngày mai thần tự mình mang Cố Phùng Ân đến Đông cung, tạ tội với Thái tử điện hạ."

Tiêu Duệ Giám cười lạnh: "Lý Trọng Quỳ, tiễn Vũ Đức hầu xuất cung."

Trần Cẩn đã trở về từ lâu, đám nội thị đã chuẩn bị trượng đứng sau lưng, đang do dự có nên vào hay không, ngẩng đầu nhìn thấy bộ mặt tức giận của Cố Tư Lâm: "Vũ Đức hầu, cái này, tiểu nhân... cái này..."

Cố Tư Lâm lập tức quay đầu hỏi: "Bệ hạ, cái này cũng không cần nữa chứ?"

Thấy Hoàng đế nhắm mắt không nói gì, còn Tiêu Định Quyền lại nhìn mình lắc đầu, trong mắt tràn đầy khẩn cầu, bất đắc dĩ quay người đưa lưng về phía hắn bực mình nói: "Điện hạ, không nên như thế!"

Hoàng đế nhắm mắt suy nghĩ hồi lâu, rốt cuộc chậm rãi đứng dậy, đi đến trước mặt Tiêu Định Quyền đang quỳ, nhàn nhạt ra lệnh: "Ngẩng đầu lên."

Tiêu Định Quyền mặc dù chuẩn bị tâm lý nhưng vẫn vô thức sợ hãi lùi lại, rồi cũng từ từ ngẩng đầu lên. Quả nhiên một cái tát giáng xuống, hắn không dám né, hiện tại cũng không dám khóc, mắt đỏ bừng, nói:

"Cha, thần thực sự biết lỗi rồi."

"Ngươi có lỗi, không phải đã có người thay ngươi gánh vác rồi sao?"

Lửa giận của Hoàng đế càng bùng lên, lại thêm một cái tát dữ dội làm Tiêu Định Quyền ngã lăn trên đất, chỉ vào hắn quát lớn: "Theo như ý tứ của cữu cữu ngươi, ngươi có sai, cũng là trẫm làm cha dạy bảo thất trách, chẳng phải là tự mình trách tội mình sao?"

Ngoài điện, Trần Cẩn câm như hến, không dám cử động, ra hiệu nội thị lui xuống trước. Còn mình thì chẳng biết có nên bước vào hay không, giờ mà vào có khi nào cũng bị túm đầu đánh cùng không?

Tiêu Định Quyền đứng lên, lại quỳ gối xuống, nửa bên mặt đã sưng phồng lên, dấu vết của hai cái tát đúng là khiến người ta sợ hãi. Một câu cũng không dám nói tiếp, chỉ có nước mắt không ngừng rơi xuống, lại không ngừng lắc đầu.

"Trẫm nào dám trị tội ngươi, Thái tử điện hạ!"

"Bệ hạ, không phải, là thần sai, đều là thần sai..."

Tiêu Định Quyền cắn môi, lầm bầm do dự, rốt cuộc nói ra: "Thần... thần... xin bệ hạ... trách phạt..."

Hoàng đế nhìn Tiêu Định Quyền chằm chằm, đột nhiên cười cười, Cố Tư Lâm đã nói rất rõ ràng, hôm nay xử trí Thái tử, ngày mai hắn có thể biến chuyện nhỏ này thành chuyện lớn, chuyện hôm nay cũng chỉ là mấy chuyện trẻ con, làm đến cùng cũng chẳng giải quyết được gì.

"Trẫm sao có thể phạt ngươi, đêm nay cũng không cần về Đông cung nữa, quỳ ở đây viết sớ tạ tội đi, còn có, Lư Thế Du trẫm không thể không quản, cái sớ tạ tội của ngươi tốt nhất là làm trẫm hài lòng!"

Trần Cẩn thấy thế liền thu xếp nội nhân mang trượng đi, tự mình theo Tiêu Duệ Giám vào tẩm điện. Hoàng đế ngồi trên giường, vẫn không hết tức giận, nhưng tỉnh táo hơn rất nhiều, ý thức được hôm nay tức giận hơn phân nửa là vì Cố Tư Lâm, Trần Cẩn đưa lên một bát canh an thần, khuyên nhủ:

"Bệ hạ, ngày mai còn phải thiết triều, người đi nghỉ sớm đi thôi."

"Nó đâu?" Tiêu Duệ Giám bĩu môi liếc ra phía ngoài tẩm cung.

"Đã phái người đưa giấy cho điện hạ, điện hạ đã biết sai rồi."

Trần Cẩn cười ha hả nói: "Vừa rồi điện hạ còn sai người truyền lời cho tiểu nhân, nói là lỗi lầm của ngài ấy, xin bệ hạ ngàn vạn không nên tức giận hại thân thể, điện hạ còn đang lo lắng cho bệ hạ đấy."

"Ây dô! Ngươi đúng là thành người của nó mà!" Tiêu Duệ Giám chỉ vào Trần Cẩn cười mắng: "Đã vậy thì theo nó cút đến Thiên Điện đi, thành cái dạng gì không biết?"

"Ôi chao, tiểu nhân đã phải hầu hạ bệ hạ còn phải đi chiếu cố điện hạ." Trần Cẩn hầu hạ Hoàng đế cởi bỏ áo ngoài, cười nói.

"Còn nữa, bảo với nó, chỉ có sớ tạ tội, trẫm không hài lòng. Ngày mai cũng không cần quay về Đông cung nữa."

Tiêu Duệ Giám đột nhiên nhớ tới chuyện gì, nói: "Bảo Ngự Thiện phòng cho nó bát mì đi."

"Bệ hạ nói là... mì trường thọ?" Trần Cẩn thử hỏi. Tiêu Duệ Giám mắt trắng không còn chút máu, bĩu môi nói: "Bình thường nói ngươi thông minh phải không? Đừng bảo là trẫm nói, cứ bảo là ngươi tự mình chuẩn bị đi."

"Dạ dạ dạ, tiểu nhân biết rồi."

Lúc này Tiêu Định Quyền một thân một mình quỳ gối ở chính điện Yến An cung, nhìn đống giấy viết văn tự trước mặt, không biết hạ bút thế nào, chỉ yên lặng ủy khuất đứng lên.

Rõ ràng... rõ ràng là sinh thần của mình...

Lại sợ quấy rầy đến Hoàng đế nghỉ ngơi, lau nước mắt cũng không dám lên tiếng, ngồi xuống, đầu gục vào hai đầu gối, yên lặng co lại thành một đống, nhìn ra phía xa xa bật khóc nức nở.

—————

Đoản này dài qué mọi người ạ, vẫn còn chưa xong đâu 🌝 khen tôi chăm chỉ đi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro