[Đoản văn 2 - Phần 2] Trùng Dương
Tiêu Định Quyền vẫn còn bực mình Cố Phùng Ân, lại nghĩ đến mấy thứ đồ Tiêu Định Đường cho càng không thoải mái, dựa vào cái gì đại ca cũng dám đi, mà mình thì... Phùng Ân nói không sai, hắn quả thực... không dám đi vào, không trách ai được, chỉ có thể giận chính mình.
Đông hướng trữ phó, thiên kim chi tử, những nơi không sạch sẽ đối với hắn mà nói càng là "Cấm kỵ". Một đường cưỡi ngựa quay về Đông cung, tự ép bản thân không nghĩ ngợi nữa, tối nay coi như chưa có gì xảy ra. Vừa vào cửa, nhịn không được nói với Vương Thận, oán trách Cố Phùng Ân không có nghĩa khí, lời còn chưa nói xong đã nhìn thấy Lý Trọng Quỳ.
Hoàng đế đang xem quân báo Lý Minh An đưa tới mấy ngày trước, hắn tiếp nhận vị trí Đô đốc Trường Châu một năm nay, nhưng vẫn còn một tảng sắt lớn không dễ động vào. Cố Thừa Ân mặc dù không tự ý hành sự như phụ thân hắn, nhưng rốt cuộc vẫn là người Cố gia.
Qua một hồi bình tĩnh lại, lửa giận cũng giảm đi nhiều. Vừa cùng Cố Tư Lâm nói chuyện hơi khó chịu, nên ít nhiều cũng có chút giận chó đánh mèo, nhưng người đã gọi đến rồi, cũng nên nói chút gì đó. Tiêu Định Quyền quỳ gối trong Yến An cung, nhìn trộm sắc mặt Hoàng đế, cũng không nổi trận lôi đình, trong lòng thầm suy đoán suy nghĩ của quân phụ.
"Thái tử, có cái gì muốn nói với trẫm sao?"
Có cái gì muốn nói? Tiêu Định Quyền có chút bối rối: "Thần... không có..."
"Trẫm nghe nói Tây Thị rất náo nhiệt, múa rối, vũ hội, nhưng còn chưa đủ, chưa bằng mấy trò vui của Thái tử." Ngữ khí của Hoàng đế nhàn nhạt, nhưng lại làm Tiêu Định Quyền ứa mồ hôi lạnh, cẩn thận suy tư nói:
"Cha, thần... không có đi vào..."
"Quân tử không nhịn được thì là việc nhỏ, nhưng xuất hiện ở cái chỗ phức tạp không sạch sẽ đấy, còn đang trong tang kỳ mẫu hậu ngươi, ngươi và Cố Phùng Ân không sợ lời ra tiếng vào sao?"
"Thần... thần chẳng qua là đi ngang qua..."
Tiêu Định Quyền vẻ mặt khủng hoảng nhìn Hoàng đế, hắn không biết cha biết nhiều hay ít, cũng không biết có liên lụy Phùng Ân hay không, nhưng thấy Hoàng đế còn chưa tỏ ra tức giận, thấp giọng nói:"Cha, xin người hãy tin thần một lần."
"Đi ngang qua? Đông phủ lẫn Đông cung đều ở hướng đông, đó là cửa Tây kinh thành, trẫm cũng muốn tin tưởng ngươi, nhưng lời ngươi nói cùng với việc ngươi làm, bảo trẫm làm thế nào tin tưởng?"
Tiêu Duệ Giám ngồi thẳng người, sắc mặt nghiêm nghị, đột nhiên nghĩ đến lúc Thái tử tỏ ra chống đối trong gia yến, càng thêm vài phần nóng giận, cố tình mượn chuyện này trách cứ một phen: "Thái tử, ngươi đang ở đây khi quân sao?"
"Thần chẳng qua là cùng Phùng Ân hơi quá chén." Đột nhiên nhắc đến Phùng Ân, Định Quyền trở nên bối rối, thấy Hoàng đế thay đổi sắc mặt, cảm thấy mình không biết lựa lời mà nói.
"Trẫm nhớ rõ Thái tử không uống rượu." Tiêu Duệ Giám từng bước ép sát: "Ngươi muốn biện lý do, cũng biện cái nào cao minh chút, như thế này chỉ làm trẫm thất vọng vì ngươi."
"Là... là đi lầm đường... không liên quan đến Phùng Ân." Tiêu Định Quyền cúi đầu, như sắp khóc: "Cha, thật mà, xin cha... tin thần một lần."
"Đi lầm đường?" Tiêu Duệ Giám 'hừ' lạnh một tiếng: "Vậy đó là lỗi của hạ nhân tắc trách, Trần Cẩn, đi tra xem hôm nay những ai hầu hạ Thái tử quay về Đông phủ, ban trượng đánh chết."
"Bệ hạ đừng mà! Trần Thường thị, đừng!"
Tiêu Định Quyền vội vàng ngăn Trần Cẩn, gấp đến độ nước mắt lập tức chảy ròng ròng: "Là thần, là thần sai."
Hoàng đế nhìn chằm chằm Tiêu Định Quyền, sau nửa ngày không nói lời gì, Định Quyền vẫn sống chết ngăn cản Trần Cẩn không cho đi. Trần Cẩn cũng khó xử đứng đó im miệng không nói, cuối cùng Hoàng đế mở miệng: "Trần Cẩn, truyền trượng."
Trần Cẩn thở dài, nhìn Định Quyền, lắc đầu, nghĩ thầm điện hạ luôn có chút không biết phép tắc, nhưng không thể không biết tiến lùi. Huống hồ nhìn tình cảnh này, Trần Cẩn biết rõ Hoàng đế vốn cũng không có ý định ban trượng thật, dù sao cũng là Trùng Dương, chẳng qua giằng co đến thế này, làm gì có đường lui.
"Bệ hạ... điện hạ cũng chỉ là nhất thời hồ đồ, thiếu niên tâm tính có chút hiếu kỳ, cũng là chuyện thường tình. Điện hạ mau nhận sai với bệ hạ đi." Trần Cẩn lén đưa mắt nhìn Tiêu Định Quyền.
"Hừ! Ngươi lại đau lòng cho nó chứ gì." Hoàng đế liếc mắt nhìn Trần Cẩn, cái tên ranh ma này còn hiểu ý của mình, không giống như nhi tử, chỉ biết cùng mình đấu võ mồm.
Tiêu Định Quyền hiểu ánh mắt Trần Cẩn, vội nói: "Cha, thần biết sai rồi. Sau này không dám nữa."
"Sai cái gì?" Tiêu Duệ Giám hơi nghiêng người, tùy ý hỏi.
Tiêu Định Quyền lại không nói chuyện, chỉ cúi đầu khóc nức nở, cảm thấy ủy khuất, tại sao phải đối với hắn như vậy, rõ ràng hôm nay là sinh thần, rõ ràng đại ca cũng...
"Trả lời!"
Tiêu Duệ Giám đột nhiên quát lớn, làm Định Quyền giật bắn cả người, run rẩy nói:
"Thần không nên đi vào trong đó, không nên quên mất thể diện, để cho người khác đàm tiếu."
"Còn gì nữa không? Thái tử không còn cái gì muốn nói sao?" Hoàng đế tiếp tục hỏi, thấy Tiêu Định Quyền lại bắt đầu ngậm miệng không nói, đột nhiên đập bàn 'rầm' một cái: "Trần Cẩn!"
"Cha!"
Tiêu Định Quyền thất kinh, nhưng mà... tội khi quân này hắn thực sự không có gan nhận, khó khăn từng chữ nói ra: "Thần, không nên... lừa gạt quân phụ, xin người trách phạt."
"Bệ hạ, điện hạ thật sự ăn năn rồi, bệ hạ tạm tha điện hạ lần này đi." Trần Cẩn bất đắc dĩ mở miệng lần nữa khuyên nhủ.
"Biết sai rồi là tốt, quay về Đông cung đi, cấm túc, ngày mai mang sớ tạ tội đến." Tiêu Duệ Giám cũng có chút mệt mỏi, đứng dậy chuẩn bị trở về tẩm cung nghỉ ngơi, bỗng nghĩ tới chuyện gì đó. Đây mặc dù không phải đại sự, nhưng động tĩnh hơi lớn, nếu để cho đám Ngự sử lôi ra trên triều thì có chút đau đầu:
"Phân phó Tả Hữu Thị lang theo ý của trẫm soạn chỉ: Thái tử hiếu kỳ thất đức, Thái phó Lư Thế Du tiếp chỉ răn dạy, phạt bổng lộc một năm."
"D..ạ..." Tiêu Định Quyền lời còn chưa dứt đột nhiên đã nghe thấy ý chỉ xử trí Lư Thượng thư, đầu óc lập tức nóng lên, quỳ gối níu lấy góc áo Hoàng đế, ủy khuất nói không nên lời, giật giật khoé miệng, khóc nức nở:
"Cha, không liên quan đến Thượng thư, là thần sai..."
Trần Cẩn một bên nhíu mày, có chút lo lắng nhìn Thái tử.
"Thầy dạy dùng đức nghĩa, phụ dạy dùng giáo huấn, là trách nhiệm, lỗi của ngươi trẫm sẽ truy cứu. Nhưng ngươi phạm lỗi, thầy dạy của ngươi cũng tránh không khỏi liên quan."
Hoàng đế định giật góc áo ra, nhưng không giật được, thế là đá mạnh một cước làm Thái tử ngã lăn ra. Định Quyền nghe lời này càng thêm sợ hãi, căn bản chẳng quan tâm có chọc cha nổi trận lôi đình hay không, lại nhào tới ôm chân phải Hoàng đế, khóc lóc thương tâm:
"Là thần sai, không liên quan đến Lư thượng thư, cha, thần sai rồi..."
Hoàng đế nghe hắn khóc cũng phiền, giơ tay định tát một cái nhưng không cách nào động thủ, nhấc chân muốn đạp hắn thì không di chuyển được, càng nổi trận lôi đình:
"Ngươi là Thái tử của người trong thiên hạ, ngươi phạm sai lầm, ai không liên quan, huống chi là thầy dạy của ngươi? Bỏ tay ra!"
"Cha, không liên quan đến lão sư..." Tiêu Định Quyền không chịu buông tay, lắc đầu tiếp tục khóc ầm lên.
"Loanh quanh ồn ào trước cửa Tây Thị, ngươi sợ người khác không biết ngươi là ai à? Trước thì lừa gạt quân phụ, sau thì trốn tránh, hôm nay vì một ngoại thần, đến cả thể diện cũng không cần sao!"
Tiêu Duệ Giám điên tiết, túm cánh tay Định Quyền, muốn giật hắn ra khỏi người mình:
"Trần Cẩn, đi truyền trượng, trẫm xem hôm nay ai dám xin tha cho nó. Xem ra trẫm không thể để Lư Thế Du ở cạnh ngươi nữa, như thế này ngày sau dạy ngươi thành cái gì?"
Trần Cẩn bất đắc di, nhìn thoáng qua thấy người theo sau Lý Trọng Quỳ, định nói gì lại thôi, đi truyền người lấy trượng. Lý Trọng Quỳ không đi vào, chỉ đứng ngoài cửa chính điện nói vọng vào:
"Bệ hạ, Vũ Đức hầu cầu kiến."
Cố Tư Lâm đương nhiên đã nghe được động tĩnh bên trong, hận không thể lập tức xông vào, nhưng vẫn giữ phép tắc. Vừa rồi vội vàng xuất cung là vì muốn chúc mừng sinh thần A Bảo, nào ngờ đến Đông phủ lại nghe tin này. Nếu không phải sốt ruột tiến cung cứu nguy cho Tiêu Định Quyền, thực sự hận không thể đánh gãy chân Cố Phùng Ân. Chẳng qua chỉ bảo Vương Thận đi truyền lời, bảo hắn quỳ ở đấy. Cũng quá dễ dàng cho hắn rồi.
"Vào đi."
Tiêu Duệ Giám vỗ nhẹ cánh tay không chịu buông của Định Quyền, phân phó để Cố Tư Lâm vào, quả nhiên Định Quyền lập tức buông tay, quỳ sang một bên. Chẳng qua vệt nước mắt vẫn còn trên mặt, mắt khóc sưng húp. Cố Tư Lâm bước vào điện, nhìn chằm chằm Tiêu Định Quyền quỳ trên mặt đất, vô thức mở miệng hỏi: "Bệ hạ, đây là...?"
"Mộ Chi tới rồi, có chuyện gì không?" Tiêu Duệ Giám bình tĩnh hỏi, thậm chí mang vài phần vui vẻ, quên mất vừa rồi vẫn còn nổi giận, lại nói tiếp một câu: "Thái tử lại gây chút chuyện, khiến Mộ Chi chê cười rồi."
"Là thần tử sai lầm, Cố Phùng Ân không biết nặng nhẹ xui khiến điện hạ, thần đã giáo huấn hắn." Cố Tư Lâm căn bản không để ý đến lời của Hoàng đế: "Bệ hạ nếu muốn xử theo quốc pháp, thần cũng có thể trói hắn đem đến, mặc cho bệ hạ xử trí."
"Cữu cữu!"
Tiêu Định Quyền khó tin nhìn Cố Tư Lâm, chẳng qua là cùng Phùng Ân vui đùa, lại không ngờ cữu cữu thực sự định xử trí biểu ca, mà trước giờ cữu cữu yêu thương Phùng Ân như vậy, lại giương mắt nhìn Hoàng đế, run rẩy gọi: "Bệ hạ..."
"Mộ Chi nói như vậy nặng lời rồi, bọn trẻ chơi đùa, không cần như thế."
Tiêu Duệ Giám chẳng thèm để ý đến Thái tử, tiếp tục nói: "Nhưng nếu như Mộ Chi đã dạy dỗ Phùng Ân, đối xử công bằng như nhau, trẫm cũng không thể bao che con của mình."
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro