[Đoản văn 13] Mứt đường
Lúc Tiêu Duệ Giám đi vào Diên Tộ cung, Thái tử đang nhắm mắt ngồi ở trên giường, mặc áo khoác mỏng màu nhạt, trên búi tóc cài trâm ngọc. Nhìn có vẻ là không ngủ, ngón tay không ngừng vuốt ve mặt chăn gấm hoa. Dù cho là vậy, Tiêu Duệ Giám vẫn ra hiệu cung nhân đừng lên tiếng, không cần kinh động hắn.
Ban ngày, tin báo Vũ Đức hầu rơi vào tập kích của địch, đến giờ sống chết không rõ truyền đến, trước mặt mọi người Thái tử nôn ra máu ngất đi. Thái tử đã tỉnh dậy, cũng không có gì đáng lo ngại. Tiêu Duệ Giám vẫn để Định Quyền ở lại trong nội cung, muốn hắn tĩnh dưỡng thật tốt.
Từ khi Thái tử chịu trượng hình tra tấn đến mức nguy kịch vào đêm Trung Thu gia yến, sau đó lại bị lôi vào Tông Chính Tự, sức khỏe suy nhược. Ngày đó Cố Tư Lâm chấp nhận trở lại Trường Châu cầm binh, Thái tử an tĩnh trầm lặng hơn trước rất nhiều. Ngày bình thường ngoại trừ lúc tĩnh tâm uống trà buổi sáng, lúc tấu trên triều, hầu như không lúc nào ở cùng thiên tử. Hắn đã làm tốt chuyện một Thái tử nên làm. Tôn quý, vô tình, nhìn thấu chúng sinh. Lúc trước Tiêu Duệ Giám muốn Hoàng Thái tử như vậy, thế nhưng hôm nay lại cảm thấy trong trẻo nhưng lạnh lùng xa cách, khiến hắn hơi khó chịu.
Ánh mắt thiên tử liếc qua chén thuốc màu lục để trên bàn, thuốc vẫn còn hơn phân nửa, nhưng mứt đường bên cạnh lại chẳng còn bao nhiêu. Thiên tử khẽ cười, ngón tay cũng bất giác xoắn ống tay áo, cuối cùng vẫn chỉ là một đứa trẻ con. Đứa trẻ ngây thơ mà chân thành, mềm yếu. Hoàng đế nhẹ bước chân, bưng chén thuốc xem thử độ nóng, vẫn còn hơi ấm.
"Thuốc còn chưa uống xong, ngươi đã ăn gần hết đồ ngọt rồi. Thái tử thật sự là chẳng phân biệt được cái chủ yếu và cái thứ yếu."
Thái tử mở to mắt, ánh mắt lưu lại trên bát thuốc, có vài phần chán ghét không dễ dàng phát giác. Một lát lập tức khôi phục bộ dáng bình tĩnh không gợn sóng, nhàn nhạt cúi người nói:
"Thần biết sai."
Hoàng đế khoát tay áo, cũng không thèm để ý vẻ lạnh lùng của Định Quyền. Ngồi xuống bên giường, tự tay múc một thìa thuốc đưa đến bờ môi mím chặt của Thái tử, hòa nhã nói:
"Tam lang khí sắc kém như vậy, nếu cữu cữu ngươi biết được cũng sẽ đau lòng."
Nhắc đến cữu cữu, khoé mắt hắn lập tức nóng bừng, nước mắt chực trào ra. Mím môi đè nén lại.
"Nghe lời."
Thái tử ngước mắt nhìn vị phụ thân luôn lãnh đạm ít khi tỏ ra yêu thương này, giật mình nhớ tới lần đầu cha tự tay cho mình uống thuốc như vậy đã là nhiều năm về trước. Tiêu Định Quyền thuở nhỏ thông minh, những sự tình đã qua đều nhớ rõ. Hắn và đại ca nghịch ngợm, không biết vì sao cả hai đều ngã vào trong hồ. Cha không để ý triều phục đang mặc trên người, vội vàng lao xuống hồ, bơi đến đó cứu đại ca trước. Định Quyền chìm xuống hồ, được cữu cữu một thân áo giáp bế lên. Hắn sặc nước nghiêm trọng, lại thêm kinh hãi, bệnh nặng một thời gian. Có lẽ cha đã để ý đến cữu cữu, cho nên mấy ngày sau đều ở bên giường chăm sóc hắn.
Đi qua bao nhiêu năm, Định Quyền chỉ nhớ rõ bộ dáng phụ thân khi cho hắn uống thuốc, cũng không nghĩ ngợi gì về khoảnh khắc người bơi đến phía đại ca. Hôm nay lại đột nhiên nghĩ tới. Chỉ là hiện tại mệt mỏi vô cùng, không cần thiết, cũng không còn sức ồn ào. Tiêu Định Quyền yên lặng há miệng uống thuốc, nhưng thuốc vừa vào trong miệng lập tức cau mày che miệng. Lại đưa tay lần mò đĩa mứt đường. Nhưng đầu ngón tay lại chạm trúng tay Hoàng đế.
Thái tử vội vàng thu tay lại, hơi cau mày nhìn xuống đất, chịu đựng vị đắng. Tiêu Duệ Giám cũng cầm lấy mứt đường đút cho hắn, nhìn hắn vừa cúi đầu vừa chậm rãi nuốt xuống. Chỉ cảm thấy trong lòng mềm nhũn.
Hoàng đế không biết có phải tại vì lúc này Đại lang vừa mới rời đi, hay là bây giờ mới nhận ra Tam lang cũng có chút đáng yêu như vậy. Hắn mỉm cười hỏi:
"Tam lang muốn ăn nữa không? Nhà chúng ta cơ nghiệp lớn, cũng đâu để Đông cung thiếu cái ăn?"
Thái tử xiết chặt góc áo, vốn dĩ cũng không muốn phối hợp với tâm tình tốt của bệ hạ, chẳng qua nhìn xuống thấy còn một nửa chén thuốc, chung quy vẫn sợ khổ, trong dạ dày khó chịu cồn cào. Cuối cùng bất chấp bị bệ hạ cười nhạo, đành nói khẽ:
"Thần muốn ăn nữa."
Quả nhiên thiên tử vỗ tay cười ầm lên, gọi người mang mứt đường đến, lâu lắm rồi không thấy bộ dạng ngượng ngùng buồn cười này của Thái tử, nhất thời muốn trêu chọc một chút.
"Cũng tốt, Tam lang bây giờ đã lớn rồi, cũng không sợ hỏng mất hàm răng. "
...
Khi còn bé, cữu cữu không chịu nổi hắn làm nũng, ngoài miệng thì nói chỉ cho ăn viên kẹo cuối cùng, nhưng tay vẫn nhét kẹo vào miệng hắn. Hôm nay trong miệng vẫn còn một cái răng sâu, ăn quá nhiều đồ ngọt sẽ hơi đau một chút. Tiêu Định Quyền nghĩ đến, sờ nhẹ lên má. Mặt mày bình thản uống từng ngụm thuốc. Cha chưa từng để ý, đến bây giờ hắn cũng không muốn nói cho người biết.
。
。
。
🍁
[ 。]
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro