[Đoản văn 12 - Phần 3] Kim linh huyền, đồng kính chú
Cửa cung đóng, tuyết bay đầy trời, bàn tay thấm máu, nước mắt rơi. Vừa đau, vừa giận, vừa hận, vừa oán.
"Cha vì sao không mở cửa cho con?"
"Cha vì sao không mở cửa cho con?"
"Vì sao... không mở cửa cho con?"
Phùng Ân quát lên: "Điện hạ!" Một tay túm cổ hắn lôi đi, quăng thẳng ra phía sau, một tay thẳng tắp cầm công báo giả giơ lên.
"Trường Châu có công báo khẩn! Lập tức mở cửa cung! Mở cửa!"
Tuyết bay loạn phủ trắng khoảng sân, hắn ngã lăn trên tuyết, lại nhào dậy lao về phía trước. Một lần nữa vấp ngã trước thềm An Hoa điện, tiếng chuông đồng vang lên, nội nhân đồng loạt quỳ xuống. Quân phụ lặng lẽ đứng trên thềm nhìn hắn chằm chằm.
"Hoàng hậu điện hạ băng thệ!"
Hắn không hề muốn phạm đại kị, không muốn bất chấp giả công báo vào cung trong đêm, không phải xem thường an nguy của quân phụ. Hắn chỉ muốn gặp mẫu hậu một lần cuối.
Mẹ mất rồi. Muội muội mất rồi. Cả đời này... vĩnh viễn không thể nghe mẹ gọi một tiếng "A Bảo" nữa.
"Thái tử, thế nào rồi?"
"Thái tử điện hạ thương thế rất nặng, bất tỉnh từ đêm hôm qua đến giờ. Bệ hạ, Thái tử điện hạ đêm qua dầm mưa, suýt chút nữa còn nguy hiểm đến tính mạng. Nô tài đến, thấy đứa nhỏ thực sự đáng thương lắm, bệ hạ..."
"Ây dô dô, ngươi thành người của nó từ khi nào đấy?" Hoàng đế đưa tay véo Trần Cẩn một cái, Trần Cẩn chỉ thụt lùi về sau cười: "Làm gì có, chẳng qua nô tài đau lòng thay bệ hạ. Trong lòng bệ hạ chẳng lẽ không xót Thái tử điện hạ hay sao?"
Tiêu Duệ Giám quăng cuốn sách trên tay "bốp" một tiếng, Trần Cẩn chẳng dám nói thêm câu nào nữa. Hoàng đế lúc này chỉ cảm thấy tâm tình phiền muộn, rối loạn không yên.
"Điện hạ!"
Vương Thận ngồi ở đầu giường, đau lòng nhìn Tiêu Định Quyền trong mộng vừa khóc vừa nói loạn, uống thuốc vẫn không thể ngủ yên. Vừa mới thay áo ngoài, lại nhanh chóng bị máu nhuộm đỏ.
"Nô tài có lỗi với điện hạ. Nô tài có lỗi với Hoàng hậu nương nương. Điện hạ!"
Trong lòng bệ hạ... thần rốt cuộc... được xem là gì vậy?
Trong lòng cha... con rốt cuộc được xem là gì vậy?
Bệ hạ... Cha...
Tiêu Định Quyền run lên, lại ho ra một ngụm máu tươi. Vương Thận luống cuống tay chân gọi người. A Bảo tuổi còn nhỏ nên rất nhanh đã mệt, ngủ gật bên cạnh giường, tay vẫn bị Định Quyền siết chặt. Lúc mới chạy đến, nhìn thấy đám nội nhân luống cuống đỡ Thái tử, không khác gì người sắp chết. A Bảo vội vàng lao tới gọi "điện hạ", lập tức bị Vương thường thị đẩy ra. Vương Thận vừa hoảng vừa tức, chẳng biết đã xảy ra chuyện gì nhưng luôn mồm mắng:
"Ngươi làm gì mà điện hạ bị thế này?"
"Ngươi đã làm cái quái gì để điện hạ bị hại thê thảm thế này?"
"Người đâu, trói con nha đầu này lại!"
Thế nhưng tay đột nhiên bị siết chặt. Định Quyền dù đang hôn mê, cuối cùng vẫn còn chút ý thức túm chặt tay A Bảo. Vương Thận nhìn vậy cũng đành thôi.
Lúc Thái y tiến đến bắt mạch, Vương Thận liền gắt lên: "Còn chưa chịu buông tay ra à?" A Bảo nghe vậy vội vàng đứng lên định buông tay, nhưng cổ tay bị nắm rất chặt, không bỏ ra được. Nước mắt từ khóe mắt Định Quyền lại chảy ra. Vương Thận thấy thế vội vàng đẩy A Bảo lại gần, dỗ dành nói: "À không, không buông, không buông. Gần thêm chút."
Vương Thận thở dài nhìn hai đứa nhỏ nắm tay nhau ngủ say. Lại lau mặt cho Thái tử, hoảng hốt phát hiện hắn sốt cao hơn bình thường.
Viện phán Thái y viện xem xét xong thở dài nói: "Điện hạ thương thế quá nặng, tổn thương đến bên trong, ho ra máu, sốt cao không hạ, sợ là, sợ là có nguy hiểm..."
Lúc trước đám Thái y kia không hề nói như vậy! Đám người đó nói điện hạ đã ổn rồi! "Chỉ cần không cử động là ổn thôi." Lời Thái y nói hôm trước vẫn còn bên tai, trong đầu Vương Thận đã loạn cả lên. Cái này, cái này, sao giờ lại nói nghiêm trọng như vậy? Vương Thận hoang mang lo sợ, Viện phán Thái y cũng ngơ ngẩn: "Thái y khác nói như thế à?"
"Vâng."
Vương Thận gạt lệ, lòng nóng như lửa đốt, Thái y suy nghĩ một chút, thoáng hiểu ra đây là tình huống gì. Từ ngày hôm trước Thái tử chịu trượng hình, bệ hạ chưa hề đến thăm, mà bên đó lại chủ yếu là người của Tề vương. Chỉ e là đám người Thái Y viện hôm trước, chưa có chỉ cộng thêm e ngại Tề vương, cũng không dám dốc hết sức chữa trị. Lại không dám để cho Thái tử xảy ra chuyện bất trắc trong tay mình, nên mới hời hợt như vậy.
Đám người này vậy mà lại kéo dài thương thế của Thái tử thế này, chỉ kê thuốc để cầm hơi! Viện phán cầm lấy phương thuốc của mấy vị thái y khác, phẫn nộ đến cực điểm. Bây giờ Thái tử thương tích hung hiểm, còn không dùng thuốc tốt, sợ là thật sự xảy ra chuyện mất!
Đến Đông cung, Tiêu Duệ Giám để tùy tùng lui xuống, Trần Cẩn cùng Lý Trọng Quỳ cũng bị để ở ngoài cửa. Hoàng đế đi một đường từ ngoài vào tẩm cung, vẫy tay cho nội thị im lặng lui ra. Hắn nhẹ nhàng đẩy cửa, A Bảo đứng dậy định hành lễ, Hoàng đế chỉ đặt ngón trỏ lên môi ra hiệu. A Bảo cũng nhẹ nhàng ra ngoài, chỉ còn Vương Thận chưa phát hiện ra, vẫn khóc rưng rức.
Tiêu Duệ Giám nhấc chân đi vào, thoáng bị kinh sợ. Đây không phải lần thứ nhất đánh Thái tử, cũng sẽ không phải lần cuối cùng. Nhưng nhìn cảnh tượng trước mắt này, Hoàng đế đột nhiên hoảng sợ. Thái tử... bị thương nặng đến vậy? Đêm qua trong cơn lôi đình, đến tột cùng đã hại nó thành cái gì thế này?
Vương Thận bưng một chậu nước, nước bên trong đã chuyển sang đỏ nhạt, trên mặt đất toàn là y phục của Tiêu Định Quyền cùng với một đống thuốc ném lung tung. Định Quyền nằm sấp trên giường, không mặc áo, toàn bộ phía sau lưng lộ ra, Viện phán Thái y đang cầm dao bạc nhỏ, từ từ tách lớp vảy cùng với máu ngưng tụ, chẳng khác nào tra tấn thêm lần nữa. Chỉ có điều, dù như vậy, Định Quyền vẫn không hề tỉnh.
"Thái tử..."
Vương Thận quay đầu, chậu nước trong tay rơi trên mặt đất, nước văng tung toé.
"Bệ hạ! bệ hạ! Cầu xin người! Xin người khai ân!"
Tiêu Duệ Giám nhìn Định Quyền, vết thương dữ tợn chằng chịt phủ kín trên lưng. Hắn nhất thời rùng mình, vì sao đến bây giờ mới xử lý vết thương? Vì sao qua một ngày vẫn như thế?
"Thái Y viện! Truyền toàn bộ đám người Thái Y viện! Các ngươi làm cái quái gì thế này?"
...
Mình đến cùng khao khát cái gì chứ?
Đến cùng khao khát cái gì? Đau lòng khi nhìn mẹ cô độc sống trong cung điện lạnh lẽo? Khao khát tình thương của cha khi mất đi mẹ. Hay là tủi thân khi nhìn cha ôn hoà đối với Triệu thị và Tề vương?
Tại sao cha đối với Tề vương có thể bao dung, ôn hoà, dễ dàng tha thứ mọi sai lầm, còn với mình luôn luôn nghiêm khắc, đánh đập, mắng chửi? Từng bước từng bước khao khát muốn tiến đến gần quân phụ, tâm tư hèn mọn bé nhỏ như thế nào, chẳng lẽ chính mình, thật sự không biết sao?
"Cha..."
Lông mi khẽ rung động, một giọt nước mắt, cứ như vậy từ từ chảy xuống. Hoàng đế nghe rõ, Thái tử của hắn đang gọi. Không phải cữu cữu, không phải mẹ, không phải Phùng Ân, mà là gọi cha. Hoàng đế đưa tay sờ lên trán Định Quyền, đưa mắt nhìn đám Thái y quỳ trên mặt đất, nhẹ giọng: "Thái tử hạ sốt rồi, các ngươi lui xuống đi." Thái Y viện cũng thở phào một hơi, cúi người lui ra ngoài.
"Định Quyền..."
"A Bảo..."
Ngươi... có thể nào... nghe lời hơn một chút... Cha sẽ yêu thương ngươi. Được không?
Định Quyền, cha xin lỗi.
。
。
。
🍁
[Thẩm Tri Hoà]
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro