Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Phần 1


  Hắc Khuyển – phần 1

Edit: Fin

Beta : Shoorin Yumi

Vào năm hai mươi tuổi , ta lần đầu bước chân vào giang hồ, vì phụng sư mệnh xuống núi làm việc. ( sư mệnh: mệnh lệnh của sư phụ )

Bởi vì sư phó đối với ta vô cùng kỳ vọng, cho nên từ lúc nhập môn , hơn mười năm nay ta đã không ngừng ngày đêm khổ công tu luyện . lynzmix.wordpress.com

Có lẽ là do tâm tình hưng phấn của thiếu niên, thật vất vả mới có cơ hội xuống núi, ta cưỡi con ngựa trắng của sư phó, bảo kiếm không rời thân, chậm rãi tiêu sái mà đi, dọc đường thong thả ngắm phong cảnh đến quên cả trời đất , tiêu diêu tự tại .

Trên đường đi , ta nhìn thấy một con hắc khuyển nho nhỏ. ( hắc khuyển: chó đen =)))

Nó ngồi xổm trong bụi khóc nức nở, thỉnh thoảng lấy cái mũi dụi dụi lên người con chó to đang nằm im lìm bên cạnh. ( chó cũng có thể ngồi à? ò.Ó ) ( Shoorin Yumi: quan trọng hơn, chó có thể khóc hử? )

Ta dần dần đến gần, đi ngang qua chúng nó.

Tiểu hắc khuyển ngửa đầu nhìn thấy ta, vẫn không cử động , nhìn ta chằm chằm . Tròng mắt đen láy tích tụ một vài hạt nước, long lanh tỏa sáng, làm người ta không đành lòng dời mắt.

Ta đi qua, rồi lại không đành lòng mà dừng ngựa.

Chậm rãi, bước tới gần nó.

Ta không biết có phải là nó hiểu được ý đồ của ta hay không , tuy rằng muốn đối phó với một con chó nhỏ như thế là dễ như trở bàn tay, nhưng ta không có ý định hại nó.

Kiểm tra một chút tình trạng của đại cẩu, đây là con chó cái đã trưởng thành, có lẽ đã chết mấy ngày rồi , trên người nó đầy thương tích, chắc là cùng địch thủ đánh nhau.

Nó là mẹ của tiểu hắc khuyển này đi.

" Này, Tiểu Hắc, mẹ của ngươi đã chết rồi ."lynzmix.wordpress.com

Ta cúi đầu nói với nó, cũng không biết nó nghe có hiểu hay không .

" Đừng chờ ở đây nữa , ta mang ngươi đi, tìm một người nuôi ngươi."

Từ trong bọc xuất ra một khối thịt, đưa tới trước miệng tiểu hắc, nó ngay cả phản ứng cũng không có, vẫn lẳng lặng nhìn ta, ánh mắt phát sáng đến đáng sợ.

Ta xoa xoa đầu nó, ừm, cảm xúc không tệ liền vươn tay ôm lấy nó.

Oa!

Vốn tưởng rằng nó sẽ ngoan ngoãn nghe theo, không ngờ cư nhiên dám cắn ta một ngụm, lại quay trở về bên cạnh con chó mẹ đã chết , thân thể nho nhỏ cố sống cố chết cũng đẩy đẩy bụng mẫu thân nó, tựa hồ muốn con chó mẹ đứng lên.

Ta đưa vết thương trên tay tới gần miệng, hút máu đen phun ra ngoài, lặp lại vài lần, nó bỗng nhiên quay đầu lại nhìn ta , canh giữ ở trước người đại cẩu, yết hầu phát ra tiếng rít gào nặng nề.

Hắc, tiểu tử kia, ngươi có thể đấu cùng ta sao?

Hai tay chế trụ tiểu hắc khuyển, lấy đai lưng trói bốn chân nó lại , để ở bên cạnh.

Nó cố gắng vặn vẹo thân mình nho nhỏ của mình, giãy giụa mong thoát khỏi dây trói của ta , gầm nhẹ , dùng ánh mắt quật cường cùng phẫn nộ nhìn ta chằm chằm.

"Tiểu Hắc, ngươi xem, ta là đang giúp đỡ ngươi đó nha."lynzmix.wordpress.com

Ta đưa tay dùng sức tóm cái lổ tai của nó kéo kéo , ung dung nhìn miệng nó bày ra đầy răng nanh nhỏ sắc nhọn . Sau đó bắt đầu dùng bảo kiếm của ta, đào cái hố nhỏ chôn cất chó mẹ , Tiểu Hắc ở phía sau rống giận dần dần biến thành âm thanh bi thương .

Ta mang tiểu hắc khuyển bị trói giống như bánh chưng tiếp tục đi về phía trước .

Ăn cơm uống nước đều để dành cho nó một chút, nhưng nó chưa bao giờ chạm vào, bắt ta phải đút cho nó ăn, nhiều lúc lại nhìn ta oán hận như muốn cắn ta một ngụm nữa .

Sau nhiều ngày bị nó hành hạ khổ sở , ta rốt cục cũng trút được gánh nặng rồi.

Dưới chân núi có một quán ăn nho nhỏ, trước quán ăn có một cái lão giả tóc trắng, nhìn qua là một người nhân hậu cũng có vẻ thích nó.

"Ta muốn hành tẩu giang hồ, không thể mang ngươi theo, Tiểu Hắc, ngươi ngoan ngoãn ở lại nơi này đi, như vậy ngươi sẽ được an toàn "

Trước khi chia tay, nó rốt cục cũng nhìn ta, biểu tình tựa hồ không phục , cứ như là ta vứt bỏ nó vậy.

Ánh mắt đen nhánh quật cường, mơ hồ có điểm chấp nhất không buông tha.

Ta muốn đến một nơi rất xa, hơn nữa bước chân vào giang hồ, chung quy không có khả năng mang theo một tiểu động vật không nghe lời. lynzmix.wordpress.com

Rời đi trấn nhỏ ta mới chính thức bước chân vào giang hồ.

Trong miệng các sư huynh ngẫu nhiên cũng nhắc tới cái gì là truyền kỳ giang hồ .

Rất nhanh, bằng sự nhiệt huyết của thiếu niên, gặp chuyện bất bình ra tay tương trợ , ta động thủ giúp tiêu diệt ác nhân, không nghĩ tới, cái gọi là ân oán giang hồ chính là như vậy đã rơi xuống đầu mình . Người thứ nhất tìm ta báo thù bị ta tiêu diệt , lại đến một người , càng ngày càng nhiều, cuối cùng ta bị cả giang hồ truy sát, mỗi lần rút kiếm, ta lại đưa tới càng nhiều cừu hận. Sư môn từ trên xuống dưới vốn là người không màn chuyện giang hồ , cả ngày ru rú trong nhà, cho nên, ta không thể mong đợi sư phó hoặc là các sư huynh trong thời gian ngắn có thể đến đây giúp mình , ta cũng không nguyện ý lần đầu xuống núi làm nhiệm vụ sư phó phó thác, nửa đường u ám trốn trở về, như vậy ta cả đời sẽ uất ức mà chết.

Cho nên ta cắn răng nhẫn nại , nhất định phải đạt được mục đích, hoàn thành sứ mệnh của chính mình. lynzmix.wordpress.com

Cho dù chết ở trên đường cũng không để ý.

Lại thêm một đêm đen kịt, hơn nữa trời còn đổ mưa.

Ta ẩn thân trong ngôi miếu đổ nát không người, nghỉ chân tránh mưa, vì không muốn bị cừu nhân phát hiện, ta không có đốt lửa.

Đêm đen tịch mịch, nhìn thấy tượng phật loang lổ, ta một thân y phục ẩm ướt ngồi ở một nơi đầy tro bụi gặm bánh mỳ, ăn không ra mùi vị gì .

Trên lưng nơi nào đó miệng vết thương ẩn ẩn sinh đau, là ngày hôm qua, hoặc hôm trước lưu lại, ta qua loa xử lý , có lẽ đã muốn bắt đầu thối rửa rồi.

Mưa theo nóc nhà thưa thớt rơi xuống, một chút lại một chút, đọng lại bên người.

Đây là bước chân vào giang hồ sao.

Ngoài miếu chợt vang lên tiếng bước chân.

Ta nhanh chóng né qua phía sau cửa, tuy rằng nghe ra chỉ có một người, nhưng cũng không thể buông lỏng phòng bị.lynzmix.wordpress.com

Người tới không hề phòng bị đi vào miếu , tháo nón trúc trên đầu xuống .

Là một vị thiếu niên, trên lưng mang một cái bọc đồ nho nhỏ.

Hắn nhìn bốn phía xung quanh một chút, tựa hồ đối với hoàn cảnh có chút vừa lòng, liền tìm mấy khối gỗ vụn chậm rãi nhóm lửa.

Ánh sáng từ ngọn lửa chiếu sáng cả ngôi miếu hoang đổ nát, trên mặt hắn lộ ra vài phần trẻ con vô cùng rõ ràng, thoạt nhìn so với ta còn nhỏ hơn một chút.

Đôi mắt đen láy nhìn đống lửa, giống như ngọc lưu ly đọng ở trong nước, cảnh vật lưu động, phá lệ trong trẻo.

"Ngươi còn không ra đây , muốn ngủ ở đó luôn sao ?"

Hắn đột nhiên mở miệng, có một tia trào phúng, nhưng nghe không ra ác ý.

Ta trên mặt nóng lên, ngang nhiên đi nhanh ra ngoài , hừ lạnh một tiếng, cũng ngồi vào bên cạnh đống lửa:

"Ngươi là người nào?"lynzmix.wordpress.com

"Người qua đường."

"Đang làm gì?"

"Mặc kệ cái gì, chỉ là thích đi du ngoạn khắp nơi thôi ."

Nói xong, hắn đem áo ngoài cởi xuống, hong khô.

"Ngươi trốn cái gì?" Hắn cũng không thèm nhìn ta, hỏi.

" Không liên quan đến ngươi " Ta cũng không nhìn hắn tự nhiên chải tóc mình , thản nhiên đáp, lập tức cũng cởi áo ra ở trước lửa hong khô.

"A, trên người ngươi. . . . . ." Thiếu niên đột nhiên hô nhỏ.

Hắn bỗng nhiên đứng lên, lòng ta không khỏi nhảy dựng lên cảnh giác , lập tức trừng mắt nhìn hắn.

"Lá gan nhỏ như vậy, còn dám đi ra hành tẩu giang hồ?"

Thiếu niên ngoài miệng trêu chọc, dưới chân lại bước nhanh đến gần ta, vẻ mặt còn thật sự lo lắng kiểm tra miệng vết thương trên người ta.

Tay của ta lặng yên phủ ở trên chuôi kiếm —— không phải lòng ta tiểu nhân, thiếu niên này lai lịch không rõ, nếu hắn có động tác gì gây bất lợi cho ta, ta cũng sẽ không chút nương tay , hơn nữa, tuyệt đối nắm chắc ta so với hắn ra tay còn nhanh hơn.

"Ân, cũng may là không nặng lắm , ngươi mỗi lần đều né tránh được những nhát chí mạng. Xem ra, lão nhân đưa dược quả nhiên có chỗ hữu dụng" Hắn đắc ý cầm bình dược ra.

Ta nép sát một bên, lạnh lùng nhìn hắn, lại nhìn nhìn bình dược kia.

" Bá " một tiếng nhỏ vang lên , thiếu niên rút ra ám tiễn nho nhỏ—— kiếm của ta cũng đồng thời để trên cổ hắn.lynzmix.wordpress.com

Hắn giật mình động tác trên tay dừng lại một chút , trong mắt hình như hiện lên lạnh lùng, rồi đột nhiên trở tay , chớp mắt lấy lửa quẹt qua vết thương trên người ta.

Máu từ miệng vết thương chảy ra ướt đẫm một mảng . Nhanh tay lau đi vết máu trên người ta .

Hắn cũng không nói gì, giơ bình dược lên , xoa một chút lên miệng vết thương của ta.

Mắt thấy máu đã dần ngưng lại , miệng vết thương giống như hơi hơi co rút lại, ta nghĩ đến chính mình đang bị ảo giác.

Ánh mắt của ta chống lại hắn, ngọn lửa chập chờn ở đầu thanh gỗ phát ra tiếng động tí tách .

"Xin lỗi." Ta thu kiếm, cúi đầu ngồi lại bên đống lửa.

Hắn trầm mặc theo sát tới đây, vẫn như cũ đem dược dùng trên người ta, hơn nữa đem vết thương khó xử lý của ta cũng băng bó lại thật tốt .

"Cám ơn." Ta thấp giọng.

"Bình thủy tương phùng, ta không có ý định hại ngươi ." Hắn rốt cục mở miệng, có điểm tức giận nói . ( bình thủy tương phùng: tình cờ gặp gỡ )lynzmix.wordpress.com

"Hắc, lòng người hiểm ác, phải luôn phòng bị, cái này gọi là kinh nghiệm giang hồ đó nha ." Ta cười khổ, cái này đích thực là kinh nghiệm gian nan mà ta học được.

Trời sắp sáng, ta vội vội vàng vàng bắt đầu ra đi.

Không bao lâu, thiếu niên liền đuổi kịp ta.

Ta âm thầm vạn khởi công lực, dùng tốc độ nhanh nhất chạy đi , nhưng lại không thể bỏ rơi hắn được .

" Sao ngươi lại không cưỡi ngựa . . . . . ." Hắn lại hướng ta hỏi, thanh âm đã có điểm hổn hển, " Thiếu hiệp hành tẩu giang hồ hẳn là nên cưỡi bạch mã đi "

Ta rốt cục chậm lại bước chân:

"Ngựa của ta đã chết rồi ."

Ban ngày mới thấy rõ bộ dáng của hắn, cảm thụ cùng ban đêm bất đồng, thiếu niên làn da hơi đen, mặt thoạt nhìn còn non nớt, thân thủ đi lại cũng rất nhanh nhẹn mạnh mẽ. Ánh mắt kia vô cùng hấp dẫn người, mắt to tròn, sáng long lanh lại trong suốt, nhìn qua rất có tinh thần.

" Này, ngươi có kinh nghiệm giang hồ, ta với ngươi kết bạn được không ?"

Hắn nhìn ta chằm chằm , còn thật sự hỏi.

"Không được, " ta quả quyết cự tuyệt, " Ta có chuyện quan trọng trong người, không thể chiếu cố ngươi."

"Ta không cần ngươi chiếu cố."lynzmix.wordpress.com

"Ngươi muốn đi đâu?"

"Ngươi đi đâu ta đi đó ." Hắn cười rộ lên, trông vô cùng thuần khiết.

" Ngươi cảm thấy vui sao ? Ngươi là là đệ tử của môn phái nào ? Mới vừa học được vài chiêu lợi hại, lại muốn bước chân vào giang hồ muốn nổi danh có phải hay không?"

Ta chẳng cảm thấy có gì là vui vẻ ở đây , hơn nữa rốt cục phẫn nộ quát lên , " Nói cho ngươi biết , ta hiện tại đang bị giang hồ đuổi giết, trên tay đã có hơn mười mạng người, ta căn bản không biết vì cái gì bọn họ muốn giết ta , ta với ngươi căn bản không giống nhau! Hắc, còn muốn đi theo ta hay không? Tùy ngươi , nhưng ta tuyệt đối không quản sống chết của ngươi."

" Được , một lời đã định ." Hắn cư nhiên không chút do dự, "Chỉ cần cho ta đi theo ngươi, ta cái gì cũng không sợ!"

" Cùng đi, bất quá ngươi tự cầu phúc cho mình đi !" Ta đề khí tăng tốc, chạy ở phía trước.

Mạc danh kỳ diệu*, lại có thêm một bằng hữu . ( * chẳng biết tại sao )

Thật giống một tiểu sủng vật, bộ dáng không thuận cùng cố chấp đi theo người ta.

Kỳ thật ngay từ đầu đã không nghĩ sẽ trả lời hắn, lấy tình trạng trước mắt của ta mà nói, ta căn bản không thể tin tưởng bất luận kẻ nào mới đúng.

Nhưng ánh mắt hắn, trong suốt đơn thuần , không có một tia tạp chất.

Ta không thể cự tuyệt được .

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro

Tags: #1x1#ấmáp