Chương 312:Ta là người mù, ngươi buông tha ta đi (14)
Nửa giờ sau, Đường Tần mới trở về, cầm di động, tựa hồ là đã nói chuyện điện thoại với ai.
"Tội phạm giết người đã nhìn đến cô, hắn sẽ không bỏ qua cô." Đường Tần ngồi vào mép giường trầm giọng nói.
Thẩm Ngư ngày hôm qua ôm tâm chuẩn bị sống lại, cái biến thái kia chẳng những không có giết cô, còn giữ lại cô.
Ở thời điểm ngày hôm qua, nguyên thân cũng đã chết, ký ức liền gián đoạn.
Cốt truyện từ giờ trở đi, cô chỉ có thể dựa vào chính mình tìm kiếm manh mối.
Đường Tần còn chưa nói hai câu, điện thoại lại tới, là từ cục cảnh sát.
Đi tới phía trước đối nàng nói: "Cô liền ở trong phòng bệnh không cần đi loạn, bên ngoài sẽ có người nhìn, cô yên tâm không cần sợ hãi."
Lời an ủi người đều khô cằn như vậy, Thẩm Ngư cười trong lòng, trên mặt vẫn là hoảng loạn, "Được..."
"Ân." Đường Tần mí mắt rủ xuống, ánh mắt ngừng ở trên người cô hồi lâu, đột ngột hỏi: "Cô có di động sao?"
"Có."
"Cho tôi."
Thẩm Ngư đem di động Nokia đưa cho hắn, nghĩ đến cái gì, sắc mặt đỏ lên, ngượng ngùng nói: "Tôi không nhìn thấy, không dùng được điện thoại cảm ứng."
Cái này trừ bỏ lão nhân ra, còn có ai sẽ dùng cục gạch này.
Đường Tần cũng không nói cái gì, tiếp nhận di động ấn một dãy số, còn tốt cái Nokia này còn có thiết lập quay số nhanh, dùng xong đưa đến bên tay cô, "Nhấn giữ số 1 có thể trực tiếp thông đến số điện thoại của tôi, có chuyện gì đều có thể gọi cho tôi."
Thẩm Ngư kinh hỉ ngước mắt, gật đầu như giã tỏi, "Được, cảm ơn anh."
"Tôi đi đây."Đường Tần xoay người rời khỏi phòng bệnh.
Thẩm Ngư nghe tiếng đóng cửa, cầm di động, cười đến đáng khinh.
[........] 723 cảm thấy sợ hãi thay cho Đường Tần.
Thẩm Ngư chỉ là chịu kinh hách, truyền dịch liền không có vấn đề gì, cô gọi hộ sĩ tới, đỡ cô đến phòng tắm, sau đó tắm rửa một cái rồi ra.
Buổi tối cơm nước xong, cô liền ghé vào trên giường ngủ, tâm rất lớn.
Bên ngoài hai cảnh sát canh nàng lại không ngủ được, ngồi ở ghế dài nói chuyện phiếm.
"Nữ nhân này không phải là bạn gái của Tần ca đi?"
"Không thể nào."
"Cậu xem qua Tần ca quan tâm một nữ nhân như vậy sao? Còn muốn chúng ta tới bệnh viện canh cô ấy."
"Cũng đúng nha, lớn lên khá xinh đẹp, Tần ca dù không thích tôi đều thích."
"Hắc hắc hắc, tôi cũng rất thích, chính là đáng tiếc, là một người mù."
"Người mù thì làm sao, tôi cảm thấy khá tốt."
"Cậu đừng nghĩ nhiều, người của Tần ca, về sau không chừng muốn kêu đại tẩu."
Hai người mỗi người một câu trò chuyện, bên ngoài sắc trời tối xuống, một trận gió lạnh từ đầu khác thổi tới, nhào vào trên mặt họ, mang theo cỗ hương vị, lẫn cùng nước sát trùng, họ không để ý nhiều, tiếp tục trò chuyện.
Trò chuyện liền buồn ngủ ập tới, dựa vào nhau liền ngủ rồi.
Tiếng bước chân trầm ổn từ một hướng khác vang lên, từng bước tường bước một hướng bên này đi tới.
Thẳng đến ngừng trước phòng bệnh, đẩy cửa ra.
Thẩm Ngư ngủ không sâu, cửa vừa mở, cô liền tỉnh, ngửa đầu cũng không thấy rõ cái gì, cho rằng Đường Tần vào, gọi một tiếng, "Đường Tần?"
Người nọ không trả lời, không nhanh không chậm đi đến bên mép giường của cô, Thẩm Ngư cảm giác một bóng người bao trùm trước mắt, người kia cách cô rất gần.
Một loại dự cảm bất an trào ra trong lòng, Thẩm Ngư lui về sau dựa vào trong góc, nắm chặt gối đầu, tay sờ soạn phía dưới gối đầu, sờ đến di động, vừa muốn ấn số 1, tay bị mạnh mẽ nâng lên, di động trong tay rớt trên chăn rơi xuống mặt đất.
"Anh là ai?" Một cái tay khác của cô bắt lấy tay người nọ.
Người nọ không nói lời nào, hai tay chế trụ cổ tay của cô ấn lên vách tường, cúi thân hình dán lên mí mắt của cô, thân mật hôn hôn, theo sau một đạo thanh âm lạnh băng vang lên: "Mở to mắt."
Mặc kệ thanh âm và hơi thở trên người bị hắn cố ý ẩn tàng, Thẩm Ngư căn bản không nhận ra hắn là ai, mí mắt truyền đến một hồi dính nhớp, làm cô khống chế không được run rẩy, dạ dày buồn nôn ghê tởm, chậm rãi mở to mắt.
Cô nhìn không thấy, chỉ có thể cảm nhận được cánh môi người nọ dừng trên khoé mắt cô, chậm rãi hạ xuống, dừng bên cạnh môi nàng.
Thẩm Ngư dùng sức dãy dụa, mẹ nó chịu không nổi, quá ghê tởm.
Nhưng người nọ nhấc chân đè lên hai chân cô, sức lực hai tay chế trụ lại lớn, cô căn bản thoát không nổi.
"Ngươi buông ta ra, ngươi cái đồ biến thái này!" cô cố ý dùng ngôn ngữ kích thích hắn, liền muốn cho hắn giết chính mình, tình nguyện sống đến ngày hôm nay, cũng không nghĩ muốn cái biến thái này làm như vậy với cô."
Người nọ nở nụ cười, nụ cười rùng rợn xứng với âm thanh máy móc, có vẻ phá lệ quỷ dị cùng khủng bố, "Cô là món đồ chơi đáng yêu nhất của ta, thật luyến tiếc giết cô, trước chơi mấy ngày đi, ngày mai ta còn lại đến, nhất định phải ngoan ngoãn, bằng không ta sẽ trừng phạt cô."
Thẩm Ngư trên người đều nổi da gà, loại sợ hãi dâng lên từ đáy lòng, tựa hồ rớt vào hầm băng lạnh thấu xương, người này khí thế trên người cùng thanh âm tựa tiếu phi tiếu làm cho người ta không rét mà run.
Giống trong phim điện ảnh khủng bố cùng biến thái, ngữ khí đùa vui cùng ngươi, nhưng ngấm ngầm trong từng chữ là như thế nào muốn giết ngươi.
Chờ thời điểm cô lấy lại tinh thần, phòng bệnh chỉ có một mình cô.
Thẩm Ngư dừng lại hồi lâu, mới nghiêng thân nhặt lên di động, nhấn gọi dãy số Đường Tần, trong phòng yên tĩnh không tiếng động chỉ có mỗi âm thanh đô đô từ di động.
Đường Tần lúc này không ngủ, hắn từ trong phòng tắm ra tới, đang chuẩn bị lên giường ngủ, trên người mặc áo tắm dài lỏng lẻo, tóc ướt đẫm, nhỏ xuống từng giọt nước, cả người lộ ra hormone làm người ta mặt đỏ tim đập.
Đi đến mép giường cầm lấy di động, mắt nhìn trên màn hình hai chữ, ấn nghe, dán bên tai.
"Đường Tần?"
"Ân."
Đường Tần bước chân thon dài đi đến bên cửa sổ, bật lửa châm một điếu thuốc.
Thẩm Ngư: "Anh ở đâu?"
Đường Tần nghe giọng của cô khác thường, búng búng tàn thuốc, nhíu mày hỏi: "Ở nhà, mới vừa tắm rửa xong, làm sao vậy?"
Thẩm Ngư thở phào, nhỏ giọng nói: "Không có việc gì, chính là có chút sợ hãi, liền muốn gọi đến cho anh."
"Sợ cái gì sợ, cửa có hai người canh gác, cô an tâm ngủ." Đường Tầm sắc mặt hoà hoãn, còn tưởng cô xảy ra chuyện gì.
Thẩm Ngư kéo khoé miệng, ở cửa hai người kia không biết bị cái biến thái làm sao, kéo chăn nằm xuống mới nói: "Cảm ơn anh, Đường Tần."
Thẩm Ngư nắm chặt di động, cười nói: "Ngày mai tôi muốn ăn sườn heo chua ngọt cùng cà tím xào đậu que, còn có canh cà chua trứng, anh mang cho tôi được không?"
Nàng đè nặng âm thanh nói, âm điệu kiều nhu, âm cuối kéo dài, mang theo âm điệu làm nũng.
Đường Tần ánh mắt tối sầm một chút, kẹp điếu thuốc dùng sức hút một ngụm, ngữ khí không tốt nói: "Sức ăn còn rất nhiều."
Tạm dừng hồi lâu, mới nói tiếp: "được được được, cô ngoan ngoãn ở bệnh viện, ngài mai mang cho cô."
"Cảm ơn anh, Đường Tần." Thẩm Ngư nhắm mắt lại, cuối cùng nói một tiếng ngủ ngon liền tắt điện thoại.
[ Ngươi như vậy còn không quên quyến rũ hắn.....] 723 chỉ có thể lại lần nữa thắp cho Đường Tần một ngọn nến. '
Thẩm Ngư ngượng ngùng lăn lăn trên chăn, "Này thanh âm Đường Tầm đúng là vũ khí sắc bén với thanh khống, động đến thấu tâm.....Thật muốn nghe được thời điểm hắn nói yêu ta là thế nào."
[..........] 723 phát hiện qua nhiều như vậy thế giới, câu lặp lại nhiều nhất đó chính là:
Từ 'ta không cần ta rất thẹn thùng' biến thành 'ta muốn ta muốn ngủ cùng hắn.'
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro