Hôm nay là đêm hội 818 , minh tinh tụ tập, trên sân khấu kính ca nhiệt vũ, sau hậu trường mọi người đều đang bận rộn chuẩn bị .
Tiểu Mân Côi hít một hơi thật sâu, bình ổn lại cảm xúc. Kỳ thật tuy rằng y mới xuất đạo không được bao lâu, nhưng sân khấu như hôm nay y kỳ thật đã tham gia vài lần, nhưng là hôm nay không giống nhau.
Y trộm ngắm hướng nơi khác, phát hiện người kia có dấu hiệu quay đầu lại, lập tức thu hồi ánh mắt, cúi đầu khảy trước ngực hoa hồng màu đỏ. Hôm nay không giống nhau, là bởi vì tiền bối mà y vẫn luôn ngưỡng mộ cũng đến, thần tượng soái khí hơn nữa nghiệp vụ năng lực cường của y , người kia chính là hiện giờ hồng thấu nửa bầu trời, có thực lực, có lưu lượng hát nhảy toàn năng tiền bối, Hắc Diệu Thạch.
Nếu có một ngày chính mình có thể đủ đến cái kia độ cao, cũng có thể có được thật nhiều, thật nhiều fans yêu thích chính mình thì tốt rồi.Tiểu Mân Côi ngầm quyết tâm, nhất định phải nghiêm túc xem tiền bối sân khấu, hảo hảo học tập!.
---------------------------
Ở giây cuối cùng trên sân khấu, Tiểu Mân Côi thể hiện khả năng nắm giữ màn ảnh năng lực rất mạnh, y đối với màn ảnh ngọt ngào mỉm cười, phát hiện màn ảnh không có chuyển đi, hắn liền nghiêng đầu wink, kinh diễm tới rồi khán giả xem phát sóng trực tiếp, khiến họ thốt lên "Cậu idol này thật ngọt ngào".
---------------------------
Hắc Diệu Thạch cúi đầu nhìn trợ lý đưa qua di động, điện thoại đang chiếu tiết mục phát sóng trực tiếp đêm nay, vừa lúc là Tiểu Mân Côi wink, trợ lý cười nói cậu idol này hình như là năm nay mới hỏa, thực sức sống thực đáng yêu nha.
Hắc Diệu Thạch nhắm mắt, lông mi hơi hơi chớp động. Y vẫn luôn thực đáng yêu, thật xinh đẹp, là đóa điềm mỹ hoa hồng. Trừ bỏ fan của Tiểu Mân Côi, phỏng chừng rất ít có người biết, kỳ thật Tiểu Mân Côi là ngôi sao nhí, y rất sớm liền chụp quá diễn, lục quá ca. Hắc diệu thạch kỳ thật rất sớm liền chú ý đến y, hắn thực thích thời điểm Tiểu Mân Côi làm nũng bán manh, âm thanh y mềm mại, nhuyễn manh làm cho hắn rung động. Thích Tiểu Mân Côi điềm mỹ, khả nhân tươi cười, nó có thể làm cho hắn sau một ngày làm việc mệt nhọc cảm thấy mỹ mãn, vui vẻ và thả lỏng. Nhưng là khi hắn biết được y chân chính tiến vào giới giải trí thời điểm, hắn kỳ thật có điểm kháng cự, bảo bối của hắn sẽ bị càng nhiều người thấy.
Hắc diệu thạch nhéo nhéo không tự giác nhăn lại giữa mày, gần nhất không biết vì cái gì, tưởng tượng đến những việc này liền mạc danh bực bội, luôn có loại không chiếm được bực bội, phẫn nộ. Hắn xem đi xem lại sân khấu của Tiểu Mân Côi , trên sân khấu y sáng lấp lánh, tựa như kẹo giống nhau mê người, khiến hắn muốn nhấm nháp. Nếu có thể đem y ôm ở chính mình trong lòng ngực, nếm thử ngọt ngào, Hắc Diệu Thạch nghĩ, đột nhiên phát hiện chính mình giống như vì cái gì bực bội.
--------------------------
Màn biểu diễn tiếp theo chính là tiền bối, Tiểu Mân Côi còn chưa kịp đổi trang phục liền ngồi xổm hiện trường xem biểu diễn. Hắc Diệu Thạch thật ngầu nha, áo sơmi bó sát màu đen phác họa ra hoàn mỹ dáng người, cuối cùng ending pose, Hắc Diệu Thạch đối với màn ảnh nhướng mày, bá khí trắc lậu, mị lực vô hạn. Tiểu Mân Côi chép chép miệng, cảm thấy nuối tiếc vì chưa xem đã, y lưu luyến quay lại phòng thay đồ, một bên mở ra di động xem trên mạng phát lại.
Trên đường y được nhân viên công tác báo cho phòng thay đồ lâm thời thay đổi một chút, y gật gật đầu, hướng tới tân địa điểm đi đến.
"Ta và các ngươi nói, Hắc Diệu Thạch tiền bối sân khấu ending pose quá tuyệt!" Hắn đẩy ra cửa phòng thay đồ kích động nói.
"Bang" Di động rơi xuống mặt đất. Bên trong không phải đồng đội của y mà là Hắc Diệu Thạch đang cởi áo sơ mi ! Hắc Diệu Thạch nhanh tay ra đóng cửa lại, nhìn lại Tiểu Mân Côi còn đơ người ra vì giật mình, hắn buồn cười cười nói: "Như thế nào, ngươi đi nhầm phòng còn giật mình?". Hắn cúi đầu nhìn thoáng qua di động, mặt trên chính đang chiếu màn biểu diễn vừa rồi của hắn, ánh mắt tối sầm lại, như suy tư gì.
Tiểu Mân Côi theo ánh mắt của Hắc Diệu Thạch thấy được di động, y vội nhặt lên, cúi đầu xin lỗi: "Ngượng ngùng, tiền bối, ta đi nhầm phòng thay đồ, thật sự ngượng ngùng." Y ủy ủy khuất khuất tiểu bộ dáng làm cho Hắc Diệu Thạch sinh ra mặt khác ý tưởng. Hắn dùng áp bách thức chống tay lên cửa phòng, lãnh hương trên người hắn đánh úp lại. Tiểu Mân Côi khẩn trương đầu óc trống rỗng, y theo bản năng nắm chặt chính mình góc áo, nhưng nhớ tới đây là quần áo mà nhãn hàng cũng cấp, y lại buông tay ra, co quắp không biết làm sao.
"Nói lời xin lỗi liền xong rồi sao?"
Nhìn áo sơ mi của Hắc diệu thạch lỏng lẻo bao vây ở trên người, Tiểu Mân Côi có chút thẹn thùng không biết nhìn đi đâu.
"Kia kia, ta đây nên làm cái gì bây giờ?" Thật sự không nghĩ tới có một ngày có thể cùng tiền bối mà mình ngưỡng mộ đã lâu thân mật như thế, lỗ tai Tiểu Mân Côi sớm đã hồng đến thấy máu, hắn hít sâu một ngụm, bên trong xoang mũi đều là hắc diệu thạch lãnh hương cùng chính mình trên người ấm hương hòa hợp vào nhau.
Hắc diệu thạch đánh giá hắn mắt trái lệ chí, ghé vào hắn bên tai nhẹ nhàng nói: "Nếu không ngươi nói cho ta trên người của ngươi có bao nhiêu "chí", vị trí ở đâu ."
Tiểu Mân Côi run rẩy một chút, lông mi xinh đẹp giống cánh bướm rũ xuống dưới, mềm mềm mại mại sinh khí:
"Tiền bối này không hảo"
"Nơi nào không hảo", Hắc Diệu Thạch khảy khảy hoa hồng đỏ trước ngực y.
"Này quá riêng tư" Tiểu Mân Côi nhỏ giọng nói.
Hắc Diệu Thạch cúi đầu cắn hoa hồng đỏ, sóng mắt lưu chuyển, thế nhưng toát ra một tia mị ý. "Ngươi "chí" quá biết chọn vị trí , ta nhớ ở phía dưới cánh tay trái có phải hay không có một viên".
"Ngươi như thế nào sẽ biết?" Tiểu Mân Côi giật mình hỏi. Hắc Diệu Thạch nắm eo của y "cổ nhân vân sở vương hảo tế yêu", thiếu niên trước mặt hắn eo đến mức một tay có thể ôm hết. Mẫn cảm eo bị sờ lộng, Tiểu Mân Côi ngửa đầu rên rỉ, cả người khô nóng.
"Bởi vì ta vẫn luôn chú ý ngươi", Hắc Diệu Thạch nhướng mày, dùng tay kia cọ xát khóe môi của Tiểu Mân Côi :
"Vẫn luôn suy nghĩ như thế nào mới có thể thải đến đóa điềm mỹ hoa hồng này".
Tiểu Mân Côi nhiệt, không nhịn được mở miệng ra, lộ ra đầu lưỡi nhỏ phấn nôn. Hắc Diệu Thạch rốt cuộc khắc chế không được, ngậm lấy nghịch ngợm đầu lưỡi, tinh tế hút lấy mật hoa ngọt ngào trong miệng Tiểu Mân Côi .
Cùng với tiếng thở dốc của Tiểu Mân Côi, Hắc Diệu Thạch cởi bỏ quần áo, tay từ phần eo thâm nhập đi xuống, xoa bóp mông tròn co dãn mềm mại của Tiểu Hoa Hồng.
"Không cần." Giọng nói của Tiểu Mân Côi bị nụ hôn của Hắc Diệu Thạch phá thành mảnh nhỏ. "Không sợ, bảo bối nhi", Hắc Diệu Thạch liếm viên chí dưới cánh tay của bảo bối nhỏ, tiểu đáng thương cả người run lên, mẫn cảm hết mức, cả ngưòi mất đi sức lực. Tiểu Mân Côi tay chống trên ngực Hắc Diệu Thạch , nhưng bàn tay cảm nhận được nhiệt độ khiến mặt y không khỏi nóng lên . Hắc Diệu Thạch cầm lấy tay y chậm rãi hướng dẫn tay y lướt qua cơ bụng, nhân ngư tuyến, tới một chỗ lửa nóng. Ở trong phòng thay đồ khóa kín, Tiểu Mân Côi cắn đóa hoa hồng màu đỏ kia trong miệng, kiều suyễn liên tục, thân thể che kín hôn ngân, y ngửa đầu thừa nhận sung sướng cao trào. Hắc Diệu Thạch nắm trong tay eo nhỏ, cứng rắn lửa nóng ra vào, tiếng nước chảy xuôi.
Than xuy, trên vai vết trảo đều là kiệt tác của Tiểu Mân Côi, bên trái bả vai có một cái dấu răng, đó là phá xác khi lưu ấn. Cao trào qua đi, Tiểu Mân Côi mệt nhọc chìm vào giấc ngủ, hắc diệu thạch hôn lên lệ chí của y, lòng tràn đầy vui sướng.
Sau đó, Hắc Diệu Thạch lại như thế nào hống Tiểu Mân Côi thì y đều không tin vào bảo hộ chuyện ma quỷ gì. Nói bảo hộ bảo hộ, còn không phải là đem y quải lên giường. Nhưng là hắc diệu thạch vẫn là kiên định bất di đánh lui những cái đó tưởng đục góc tường nhà mình, rốt cuộc có chút phong cảnh chỉ hắn có thể xem.
End
Đường Chi Hàn Tô
Hắc Diệu Thạch
Tiểu Mân Côi
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro