Chương 501-510
501
"Sư phụ, con đưa người tới rồi ạ!" Hàn Ngọc thanh tú đứng nghiêm chỉnh một bên và hướng về phía hai người đang chơi cờ rồi tương đối thoải mái nói một câu. Sau đó, hắn quay sang tươi cười với Mộc Hoàng, "Sư huynh, mọi việc tiếp theo thế nào tôi không lo nữa, huynh tự lo liệu nhé. Tôi đi trước đây!"
Mộc Hoàng thấy vậy thì thản nhiên nói, "Đi đi!"
Hàn Ngọc nghe thế thì quay sang mỉm cười và gật đầu với Phong Vân, sau đó hắn xoay người ve vẩy tay áo rời đi, cũng không thèm nhìn hai người đang chơi cờ kia một cái.
Phong Vân hết nhìn Hàn Ngọc lại nhìn về phía hai người đang chơi cờ, sau đó nàng ngẩng đầu lên nhìn Mộc Hoàng với ánh mắt thắc mắc.
Mộc Hoàng thấy vậy liền chậm rãi nhướng mày rồi ra vẻ bề trên, "Ta là Đại sư huynh."
Núi Vô Kê dùng võ công cao thấp để phân định vai vế. Hắn không phải là người tới sớm nhất nhưng lại là người tiến bộ nhanh nhất và hiện tại có thực lực mạnh nhất trong hàng đệ tử.
Thế thì sao? Phong Vân đưa mắt hỏi.
"Bọn họ đều phải nghe lời ta." Thế thì chính là như vậy. Sư phụ của bọn họ từ lâu đã không coi trọng lễ nghĩa, mà từ lâu cũng không màng đến thế sự. Còn hắn thân là Đế quân của Nam Viên, khí độ và sát phạt tâm kế đã được tôi luyện thành thép ngay từ thuở nhỏ, bản lĩnh quản lý trừng trị những kẻ đồng lứa không nghe lời cũng đã có thừa. Bởi vậy mà những người ở núi Vô Kê có thể bất kính với sư tôn của bọn họ nhưng nếu dám bất kính với Đại sư huynh hắn thì, hừ, ốm đòn!
Vì vậy mà khi thấy hắn đến, tất cả các đệ tử đồng lứa ở núi Vô Kê này đều phải chào hỏi hắn, đó chính là uy lực mà vị đại sư huynh như hắn đã có được.
Phong Vân hiểu ra, nàng bỗng cảm thấy người trước mắt này chính là một ác bá.
Chương 502
"Người bên trái là sư thúc của ta, người bên phải là sư phụ, tên thế nào không còn nhớ rõ nữa, chỉ còn nhớ được cách gọi khác là Tả Thần Tiên, Hữu Diêm La." Mộc Hoàng kéo Phong Vân tới trước mặt hai người đang chuyên tâm vào bàn cờ kia.
Ồ, người giống thần tiên chính là sư bá, còn người giống Diêm La chính là sư phụ, ngay cả cái tên cũng thể hiện điều đó. Phong Vân chợt nghĩ đúng là sư phụ nào đồ đệ nấy, đều là những kẻ sát khí đầy người.
Dừng lại trước mặt hai người đang chơi cờ, Mộc Hoàng buông tay Phong Vân rồi rút kiếm ra.
"Chàng làm gì thế?" Phong Vân quay đầu nhìn Mộc Hoàng với vẻ mặt hết sức kinh ngạc. Chẳng lẽ phong tục gặp mặt ở núi Vô Kê này là rút kiếm trước mặt sư phụ?
"Hai người này mà đã chơi cờ thì bất kể sống chết đấy. Nếu ta không phá bàn cờ này thì chúng ta sẽ phải chờ đến khi bọn họ kết thúc ván cờ. Ai mà biết phải chờ đến khi nào? Ta cũng không có thời gian dây dưa với bọn họ đâu."
Trong lúc Mộc Hoàng đang hung hăng nhìn chằm chằm vào bàn cờ của sư bá và sư phụ hắn thì Phong Vân lắc đầu ngao ngán, thầy trò gì thế này không biết? Trong lòng nàng luôn cho rằng tình cảm thầy trò là thứ tình cảm thiêng liêng cao quý và tôn nghiêm không thể xâm phạm, thực sự là suy nghĩ vô cùng chênh lệch.
"Đừng, ván cờ sắp kết thúc rồi!" Phong Vân giơ tay chặn Mộc Hoàng lại. Ngay sau một kiếm phá vỡ bàn cờ phỏng chừng sẽ là một trận ẩu đả, nhìn bộ dạng của sư phụ Mộc Hoàng thì không phải là kiểu người giữ được bình tĩnh rồi.
"Nàng biết à?" Mộc Hoàng nghe lời Phong Vân buông kiếm xuống rồi quay đầu hỏi nàng.
Phong Vân nhìn lên bàn cờ dày đặc quân cờ theo lối chơi Ngũ Tử Kỳ* của hai người kia, nàng thực sự muốn nói nàng chưa từng xem qua nhưng cách chơi cờ này cực kỳ đơn giản. Ở thời hiện đại, một đứa trẻ con cũng có thể chơi được cờ Ngũ Tử Kỳ, một người trẻ tuổi có lẽ cũng có thể hạ đo ván được hai người kia.
(*Ngũ Tử Kỳ: Loại cờ để giải trí, bàn cờ và quân cờ giống như cờ Vây, gồm hai người chơi, ai đặt được 5 quân cờ cùng màu liên tục nhau thành 1 hàng trước thì sẽ thắng.)
Bàn cờ này là cái thể loại gì vậy? Chỗ nào cũng có sơ hở, chỗ nào cũng có thể phá giải? Vậy mà hai người kia cứ mãi không phát hiện ra, người nào người nấy hết trầm tư lại thấy trầm tư ra vẻ đang chơi cờ một cách vô cùng thận trọng.
503
Phong Vân nhếch miệng nhìn bàn cờ, kỹ năng chơi cờ của hai người này quả thực khiến người ta không dám tán thưởng.
"Bọn họ vẫn luôn như vậy à?" Phong Vân dùng thần giao cách cảm hỏi Mộc Hoàng.
Mộc Hoàng nhíu mày nghĩ ngợi rồi cũng trả lời mà không hề lên tiếng, "Khoảng bảy tám năm rồi, không biết từ khi nào bọn họ lại say mê chơi cờ như thế. Lúc trước còn tìm các sư đệ để chơi cờ, sau này không chơi cùng các đệ tử nữa, chỉ còn hai người bọn họ đánh cờ với nhau thôi."
Phong Vân nghe thấy thế thì trong lòng cũng hiểu được lý do, quá nửa là do hai người này chơi cờ kém quá nên các đệ tử không muốn chơi với bọn họ nữa. Mặt mày khẽ động, Phong Vân đi tới phía sau sư phụ của Mộc Hoàng, mắt vừa nhìn vào bàn cờ vừa cầm một quân cờ lên rồi đặt xuống bàn trong sự trầm ngâm của sư phụ Mộc Hoàng.
"Ồ, ta thắng rồi!" Trong phút chốc, Diêm La – sư phụ của Mộc Hoàng, sáng mắt lên rồi ngẩng đầu ưỡn ngực nhìn người trước mặt.
"Ha ha, huynh thua rồi, thua rồi! Còn nói chơi cờ tốt hơn ta, xem kết quả hôm nay đi!" Sư phụ Diêm La cao hứng kêu lên.
Còn vị sư bá Thần Tiên ngồi đối diện ông ta thì nhíu mày lại, "Không tính không tính! Người khác giúp ngươi hạ cờ, sao có thể tính là ngươi thắng được?"
"Ai giúp ta hạ cờ? Là ta tự mình..." Sắc mặt sư phụ Diêm La đột nhiên trầm xuống, đang định phát hỏa thì bỗng cảm nhận được cái gì đó, ông ta quay đầu lại và nhìn thấy Mộc Hoàng mặt mày lạnh lẽo đứng ngay bên cạnh.
Sư phụ Diêm La nhất thời chau mày, ông ta vội vàng thu lại biểu cảm đáng xấu hổ trước mắt, trên mặt nhanh chóng hiện lên vẻ lạnh lùng cứng rắn, "Tiểu tử, tới nhanh thế?"
"Sư phụ cho rằng bao giờ con mới tới được đây?" Mộc Hoàng nghe thế liền nghiến răng nghiến lợi hỏi lại. Nơi này chỉ cách Đế đô Nam Viên của hắn có mấy ngàn dặm, sư phụ nghĩ bọn hắn cần đi mất vài năm chắc?
"Mộc Hoàng đã trở lại rồi! Lão Tam, các người thầy trò nói chuyện nhé, ta đi trước đây!" Vị sư bá Thần Tiên ngẩng đầu nhìn thấy Mộc Hoàng liền lập tức đứng dậy và mỉm cười đầy vẻ tiên phong đạo cốt.
504
"Huynh đừng vội chạy, đưa tiền cược cho ta đã!" Sư phụ Diêm La lập tức trợn mắt lườm sư huynh của ông ta, mọi sự chú ý lúc này đều đổ dồn lên người vị sư bá.
Vị sư bá lập tức chối bay, "Cũng chẳng phải ngươi thắng ta, dựa vào cái gì mà đòi tiền cược?"
Sư phụ Diêm La nghe thấy vậy cũng không quay lại mà túm lấy Phong Vân đang đứng phía sau. Ông ta ngẩng đầu liếc nàng một cái rồi khiêu khích nhìn sư huynh của mình, "Lão bà của đồ đệ nhà ta hạ cũng chính là ta hạ."
Lời này vừa dứt, vị sư bá lập tức im lặng.
Đúng là người một nhà!
"Mộc Hoàng, vợ ngươi không tốt! Bất công!" Sư bá buồn rười rượi và bất mãn nhìn Mộc Hoàng.
Mộc Hoàng nhẹ nhàng thản nhiên trả lời, "Con chưa từng nghe nói vợ đồ đệ không lấy lòng sư phụ mà lại đi lấy lòng sư bá bao giờ."
Chanh chua, quá chanh chua!
"Ha ha ha..." Sư phụ Diêm La vừa nghe xong thì nhất thời đắc ý ngẩng đầu cười ha hả, một tràng cười chứa đầy sự kiêu ngạo.
"Được, coi như hôm nay ta không gặp may!" Sư bá không nói gì nữa. Gặp đúng lúc đồ đệ mang vợ lên bái kiến sư phụ, vị sư bá như ông đương nhiên phải chịu thiệt thòi rồi.
"Đưa bạc ra đây, nhanh lên, nhanh lên!"
"Ta không thiếu của ngươi đâu, hoảng cái gì..."
Phong Vân cúi đầu, nàng thoáng nhìn hai người đang lải nhải trước mặt rồi ngẩng đầu nhìn về phía Mộc Hoàng.
Mộc Hoàng cũng nhìn về phía Phong Vân, trên môi nở ra nụ cười. Sư phụ sư bá của hắn là loại người nào chứ? Hai người chỉ liếc mắt một cái cũng phát hiện Phong Vân là nữ nhân. Nếu hắn cưới nam nhân thì sư phụ có lẽ sẽ ca cho hắn một bài rồi, nhưng vì người hắn cưới là một nữ nhân cải trang nam nhân nên sư phụ mới không để ý đến hắn nữa. Thực ra hắn cũng muốn mang Phong Vân tới đây một chuyến, vừa để lấy lòng sư phụ, cũng để sư phụ gặp mặt Phong Vân. Có được sự đồng ý của núi Vô Kê rồi thì ở Nam Viên có người muốn phản đối cũng phải cút xéo sang một bên thôi.
505
Phong Vân hiểu được ý tứ của Mộc Hoàng, nàng lập tức mím môi mỉm cười, "Phong Vân bái kiến sư phụ, sư bá!"
Sư phụ Diêm La dường như không nghe thấy gì mà chỉ mải tính sổ với sư huynh của ông ta.
Mộc Hoàng thấy vậy thì khẽ chau mày, hắn trầm giọng nói với sư phụ, "Sư phụ, Phong Vân chào sư phụ đó. Sư phụ mau tặng lễ vật gặp mặt đi!"
Diêm La nghe thấy thế liền liếc mắt nhìn Mộc Hoàng và trầm giọng hỏi, "Con thích nó thật à?"
"Con không thích thì đưa đến gặp sư phụ làm gì?" Mộc Hoàng nhìn lại Diêm La. Sư phụ nghĩ hắn rất nhàn nhã nên mới tùy tiện mang vợ tới cho sư phụ xem mặt sao?
"Cũng đúng! Chỉ qua việc hắn làm ầm ĩ lên như vậy cũng đủ biết tiểu tử này thích tiểu nữ oa* kia thế nào rồi." Sư bá đứng một bên liền nói chen vào.
(*Tiểu nữ oa: Cô gái nhỏ.)
"Nhưng ta nghe nói là nam nhân mà, sao giờ lại biến thành nữ nhân? Mất công ta phải chờ ở chỗ này nửa ngày để xem chuyện lạ. Không hiểu đám quần thần Nam Viên mắt mũi thế nào!" Vị sư bá tỏ vẻ bất mãn. Người này rõ ràng là một nữ nhân mà đám đó còn bảo là nam nhân, còn nóng lòng truyền âm cho bọn họ nhờ giúp đỡ trấn áp Mộc Hoàng, chẳng hiểu mắt mũi thế nào nữa.
Nghe những lời nói già không nên nết của vị sư bá, Phong Vân chỉ còn biết cười thầm, xem ra sư phụ của Mộc Hoàng và vị sư bá này rất hợp rơ với nhau.
"Sư bá đừng đánh lạc hướng, sư phụ, quà gặp mặt!" Mộc Hoàng trừng mắt nhìn Diêm La.
Diêm La thấy vậy liền hừ mạnh một tiếng rồi hướng về phía Mộc Hoàng mà nói, "Đúng là Dưỡng bất thục đích bạch nhãn lang*."
(*Dưỡng bất thục đích bạch nhãn lang: Dịch là Dạy dỗ không tốt nên bị sói xem thường, câu này khá tương tự với câu "Nhờn chó chó liếm mặt" nhưng câu này không hay nên không dám đưa vào )
506
Vừa nói ông ta vừa lôi từ trong đám tiền đặt cược mà vị sư huynh vừa đưa cho ra một hạt châu gì đó rồi xoay người đưa nó cho Phong Vân, vừa đưa vừa cất giọng khô khốc, "Cầm lấy!"
Phong Vân bị sư phụ Diêm La nhét hạt châu vào trong tay. Thế này là thế quái nào nhỉ? Đồ đệ bắt sư phụ tặng quà gặp mặt cho vợ?
"Này này lão Tam, đây chính là Vô Cực Đan ta đã khổ luyện trong ba năm đấy, ngươi lại tùy tiện cho đi là thế nào!" Vị sư bá bắt đầu khua chân muốn tay.
Vô Cực Đan là cái gì?
Phong Vân không biết nó là cái gì nhưng nàng biết thứ trong tay chắc chắn là bảo bối.
Đúng lúc đó thì lời nói truyền âm của Mộc Hoàng lọt vào tai Phong Vân, "Đó là linh đan đệ nhất trên núi này đấy, công dụng của nó là cải tử hoàn sinh, ta cũng không có đâu." Lời nói có vẻ oán giận nhưng còn chứa nhiều sự vui sướng hơn. Sư phụ cho Phong Vân hay cho hắn thì hắn cũng đều rất vui mừng.
Phong Vân nghe Mộc Hoàng nói thế thì mặt mày hơi đổi sắc. Nàng lập tức thản nhiên tươi cười nói với sư phụ của Mộc Hoàng, "Đa tạ sư phụ! Sư phụ thực yêu thương Mộc Hoàng."
"Hừ." Diêm La nghe Phong Vân nói thế liền liếc Mộc Hoàng một cái và tỏ ra kiêu căng còn hơn cả hắn, "Ai yêu thương gì nó?"
"Ông ta thương ta?" Mộc Hoàng đồng thời quát khẽ một tiếng.
Sau đó, hai người lại cùng tỏ ra chán ghét hừ lạnh một tiếng và nhất tề quay đầu đi.
Phong Vân thấy vậy thì bật cười thành tiếng, còn nói không thương không tôn kính gì nữa! Nếu sư phụ Diêm La không thương yêu Mộc Hoàng thì sao có thể thuận tay lấy một bảo bối thần kỳ như thế làm quà gặp mặt cho nàng? Nếu Mộc Hoàng không tôn trọng kính yêu sư phụ của hắn thì làm gì có chuyện ngàn dặm xa xôi đưa nàng tới gặp ông ấy? Việc làm này khác gì đưa con dâu về ra mắt cha mẹ đâu.
Đúng là hai kẻ cứng đầu!
"Tiểu Phong Vân, hôm nay sư bá tới đây để xem nam nhân nên không đem theo thứ gì tốt, sau này ta sẽ đền bù cho con..." Sư bá đứng một bên cười khì khì như thể đã quá quen với tình huống trước mặt.
Phong Vân nghe vậy cũng không khách sáo đáp lời, "Được ạ!"
"Con thật đúng là không khách sáo!" Sư bá mỉm cười nhìn Phong Vân.
"Một ngày làm thầy cả đời là cha, với phụ thân thúc bá của mình còn khách sáo gì nữa ạ." Phong Vân mỉm cười ngọt ngào đáp lời.
C507
Lời này vừa nói ra, Diêm La lãnh khốc đầy người càng tỏ vẻ kiêu ngạo, thế nhưng khóe miệng ông ta cũng hơi cong cong cơ hồ suýt bằng mặt trăng lưỡi liềm.
Còn Mộc Hoàng thì liếc mắt nhìn Phong Vân một cái mà không phản bác lại như đang ngầm đồng ý với lời nói này.
"Được rồi, con không có việc gì thì về đi! Phong Vân lại đây cùng chúng ta chơi cờ nào!" Cong cong khóe miệng, sư phụ Diêm La phất tay về phía Mộc Hoàng rồi quay sang nói với Phong Vân.
Mộc Hoàng nghe nói thế thì lập tức chau mày lại, "Sư phụ tính làm gì? Con không định để nàng ở lại đây đâu."
Diêm La không thèm liếc nhìn Mộc Hoàng một cái mà chỉ duỗi tay kéo Phong Vân ngồi xuống bên cạnh ông ta, trông dáng vẻ lúc này như thể đang đuổi ruồi đuổi bọ, "Đi đi! Ngày hai mươi sáu quay lại đây đón người." Ông ta bắt đầu bày bàn cờ rồi hướng về phía Phong Vân mà nói, "Thắng được ông ta ta sẽ có thưởng."
Phong Vân bị một người bá đạo y hệt Mộc Hoàng kéo xuống thì dở khóc dở cười liếc mắt nhìn Mộc Hoàng mặt mũi đen sì, nàng lại đưa mắt nhìn vị sư bá mặt mày đau khổ đang ngồi trước mặt, sóng mắt khẽ dao động.
"Sư phụ dựa vào cái gì?" Mộc Hoàng nổi giận đùng đùng. Hắn vừa quát vừa tiến về phía Phong Vân. Hắn phải tổ chức đại hôn nên mới đưa Phong Vân tới gặp sư phụ, không phải mang Phong Vân tới đây để hầu cờ cho ông ấy.
Mộc Hoàng nổi giận đùng đùng từng bước từng bước đi tới. Khi tới gần bên người Diêm La, một luồng sáng lập tức lóe lên ngay trước mặt hắn, sức mạnh này tạo thành bức tường ép Mộc Hoàng phải lui lại mấy bước.
"Sư phụ, sư phụ đừng khinh người quá đáng!" Mộc Hoàng bắt đầu phe phẩy tay áo.
Phong Vân thấy vậy liền lắc đầu thở dài, nàng cười nói với hắn, "Mộc Mộc ngốc!"
Lời này vừa dứt, Mộc Hoàng lập tức quay đầu lại nhìn Phong Vân, nàng có ý gì?
Phong Vân mỉm cười nhìn hắn rồi nói, "Chàng còn không mau cảm ơn sư phụ đi! Chàng ngốc thật, ta xuất giá từ núi Vô Kê này thì sẽ được nở mày nở mặt hay là về với chàng và xuất giá ngay tại Đế cung Nam Viên của chàng thì đẹp mặt hơn? Ta ở đây an toàn hơn hay ở trong Đế cung của chàng an toàn hơn?"
Nụ cười mủm mỉm cùng giọng nói nhẹ nhàng thoang thoảng bên tai khiến Mộc Hoàng lập tức bình tĩnh trở lại. Quê hương của Phong Vân là ở Thiên Khung, cả gia tộc hiện tại lại ở Tinh Vực, nàng không thể xuất giá từ hai nơi đó mà chỉ có thể xuất giá từ Đế cung của hắn, nàng lại không có bất kỳ thân phận hay địa vị gì hết. Còn nếu xuất giá từ núi Vô Kê thì không giống như vậy. Phóng tầm mắt nhìn ra khắp tam đại lục này thì ai ai cũng phải kính trọng núi Vô Kê, nếu xuất giá từ nơi này thì coi như nhận được sự tán thành của núi Vô Kê, cho dù Phong Vân có là một nam nhân thì người Nam Viên cũng sẽ không dám chất vấn một câu. Đấy là còn chưa nói đến việc Đế quân Thiên Khung và Tinh Vực còn đang ở chỗ hắn. Từ giờ đến ngày thành thân chỉ còn hơn mười ngày nữa, bọn họ chắc chắn sẽ tìm cơ hội bắt cóc Phong Vân hoặc là cướp đi. Nếu Phong Vân ở lại núi Vô Kê thì không cần phải nói, có cho hai đại đế quân của Thiên Khung và Tinh Vực đến mười lá gan thì bọn họ cũng không thể cướp được Phong Vân từ nơi này.
Mộc Hoàng suy nghĩ một chút rồi khóe miệng mới chậm rãi cong lên. Lúc này hắn mới hướng về phía sư phụ mà nói, "Sư phụ, ngày mai con sẽ sai người đưa toàn bộ rượu Thiên Tàm trong kho tới cho sư phụ."
"Hừ, không có thành ý!" Diêm La kiêu căng chau mày.
"Vậy con không đưa tới nữa."
"Ngươi dám!"
"Ha ha ha..." Sư bá và Phong Vân nhất thời cười to, hai thầy trò này thật là...
"Phong Vân, vậy nàng chờ ở đây nhé, ta trở về chuẩn bị." Mộc Hoàng nói với vẻ dứt khoát. Nói xong, hắn quay sang nói với Diêm La, "Sư phụ, con giao Phong Vân cho sư phụ. Lúc con đến đón, nếu nàng thiếu một sợi tóc thì con sẽ đạp bằng núi Vô Kê của sư phụ đó."
"Cút!" Đáp lại lời nói của hắn là tiếng gầm giận dữ của Diêm La.
"Ta chưa từng thấy tiểu tử này lại yêu thích một người nào như thế, xem ra thực sự là yêu từ trong tâm khảm rồi." Sư bá mỉm cười.
Phong Vân nhìn Mộc Hoàng, trong mắt lúc này đã dạt dào mềm mại.
Mộc Hoàng tươi cười đáp lại cái nhìn của Phong Vân rồi xoay người định rời đi.
"Đi cửa sau đi, đừng làm kinh động đến hai vị phía trước!" Sư bá Thần Tiên chỉ điểm một câu.
Mộc Hoàng nhíu mày quay đầu lại, sư bá có ý gì?
Sư bá phất áo bào lên không trung, trên mặt lớp sương mù trong suốt như kính lập tức xuất hiện hai khuôn mặt. Trước núi, hai vị đế quân Thiên Khung và Tinh Vực đang hết nhìn đông lại nhìn tây.
Mộc Hoàng thấy vậy liền cong môi cười lạnh, sư bá của hắn đang muốn giữ hai vị đế quân lại trong núi Vô Kê này đây mà! Càng hay, đỡ lại sinh sự! Hắn lập tức quay người về một hướng khác và rời khỏi núi Vô Kê.
Bụi mù cuồn cuộn, mây mù hết tản ra rồi tụ lại...
Bên ngoài cung Ung Hòa của núi Vô Kê được bao phủ bởi một quầng sáng ngũ sắc vô cùng lộng lẫy.
Chỉ vừa mới lên núi Vô Kê mà quá giờ ngọ, Phong Vân đã lập được công trạng là giúp sư phụ Diêm La thắng sư bá Thần Tiên những mười sáu ván Ngũ Tử Kỳ. Sư bá thua nhiều đến đen cả mặt, còn sư phụ Diêm La thắng cờ thì vui vẻ ra mặt, ông lại càng tỏ ra yêu thích người vợ của tên đồ đệ này.
Ánh tà dương bắt đầu tỏa xuống chiếu rọi cả biển mây mù làm cho núi Vô Kê càng đẹp như mộng ảo.
"Ngươi ở trong phòng ngày trước của Mộc Hoàng đi!" Sau khi thắng đủ, sư phụ Diêm La dắt theo Phong Vân và sư bá Thần Tiên đen mặt vì thua cuộc cùng đi về phía cung Ung Hòa.
"Vâng." Phong Vân đáp lời.
"Ta không có nữ đệ tử, ăn uống và sinh hoạt hàng ngày ngươi tự lo liệu..." Sư phụ Diêm La vừa đi vừa nói dăm ba câu với Phong Vân về cuộc sống thường ngày ở núi Vô Kê.
Phong Vân vừa nghe vừa ghi tạc trong lòng.
Cung Ung Hòa là một tòa cung điện tỏa ra ánh hồng rực rỡ. Chỉ những nhân tài có vai vế của núi Vô Kê mới được ở nơi này, trong đám đệ tử cũng chỉ có Mộc Hoàng được ở đây, bởi vậy mà hôm nay xem như Phong Vân được nhờ một chút phúc khí của Mộc Hoàng.
Ánh hồng lóe sáng giữa buổi chiều tà tạo nên cảnh tượng đẹp đẽ không sao tả xiết.
Sư phụ Diêm La và sư bá Thần Tiên bước vào trong điện trước, Phong Vân theo sát ngay đằng sau. Vừa bước vào cung Ung Hòa, Phong Vân còn chưa kịp nhìn rõ cảnh vật xung quanh thì bỗng trước mặt xuất hiện một luồng ánh sáng màu đỏ như một cái màn định chụp lên người nàng.
Phong Vân nhất thời kinh ngạc nên không kịp phản kháng. Dấu son môi màu đen ở sau gáy nàng bỗng lóe lên, một luồng sức mạnh mang theo hơi lạnh nhưng không có màu sắc gì bỗng ào ào lao ra từ trên người nàng và phi thẳng về phía luồng ánh sáng màu đỏ kia.
"Ầm..." Hai luồng sáng va đập vào nhau, từ cung Ung Hòa bỗng vang lên tiếng chuông trong trẻo. Tiếng chuông này trong nháy mắt vang vọng khắp núi Vô Kê.
Người bước vào cung Ung Hòa ngay trước nàng là vị sư bá với khí độ thần tiên lúc này đã kinh ngạc đầy mặt. Sau khi ngạc nhiên qua đi, ông trầm mặt xuống và nhìn chằm chằm vào Phong Vân, "Ám Chi Nguyên?"
Còn sư phụ Diêm La vốn đang vô cùng cao hứng lúc này cũng đã xoay người lại, vẻ cao hứng trên mặt đã biến mất hoàn toàn và thế vào đó là sát khí nồng đậm, "Địa ngục Thiên quân là gì của ngươi?"
508
Địa ngục thiên quân là ai?
Phong Vân hoàn toàn không lần ra manh mối, có điều nhìn thái độ của sư phụ Mộc Hoàng và sư bá của hắn thì có vẻ Địa ngục thiên quân này không phải là nhân vật được bọn họ ưa thích.
Ngẩng đầu nhìn ánh sáng lóe lên rồi biến mất trước mặt, trong tai còn văng vẳng tiếng chuông như thể tiếng chuông báo động, Phong Vân khẽ nhíu mày suy nghĩ, vẻ kinh ngạc và khó hiểu nhanh chóng biến mất trên mặt nàng.
Phong Vân nhìn hai người đằng đằng sát khí trước mặt và trầm giọng nói, "Con không biết người đó."
"Nói láo!" Phong Vân vừa dứt lời thì sư phụ Diêm La đột nhiên rống lên một tiếng thô bạo, "Ngươi có Ám chi nguyên mà còn dám trợn mắt nói dối bọn ta sao?" Ông ta đồng thời vung tay lên, một luồng gió từ áo bào phất thẳng về phía Phong Vân.
Một cái phất tay của cung chủ núi Vô Kê chẳng phải là trò đùa, linh lực hung hãn mang theo sức mạnh dời non lấp bể chém thẳng xuống đầu Phong Vân. Không khí xung quanh cơ hồ đã bị nén lại khiến người ta không thể hít thở.
Phong Vân nhăn tít mày lại, bàn tay ép chặt bên người trong nháy mắt nắm chặt thành nắm đấm. Nàng cố gắng kiềm chế bản năng phản kháng của cơ thể mà không hề nhúc nhích và cứng cỏi chịu đựng một cú phất tay này.
"Ầm." Bàn tay xuất chưởng vừa hạ xuống, Phong Vân không phản kháng nhất thời bị văng thẳng ra ngoài. Nàng rơi mạnh xuống thềm đá bên ngoài cung Ung Hòa.
"Phụt!" Một ngụm máu tươi phun ra nhuộm đỏ bậc thềm Phong Vân vừa ngã xuống.
509
"Còn dám giả bộ với ta hả?" Sư phụ thấy Phong Vân không phản kháng thì mặt mày trong nháy mắt càng thêm tức giận, ông ta lại vung tay lên hướng về phía đầu nàng.
"Từ từ đã, nó là người của Mộc Hoàng đấy!" Sư bá Thần Tiên đứng bên cạnh thấy vậy thì khẽ nhíu mày, ông giữ chặt lấy Diêm La đang bừng bừng lửa giận.
Mộc Hoàng rất yêu thương nàng nên mới đưa nàng tới đây, hơn nữa hắn còn dặn dò cẩn thận như vậy, nếu bây giờ đánh chết nàng, vậy...
Không nhắc tới Mộc Hoàng thì thôi, vừa nhắc tới hắn, cơn thịnh nộ của sư phụ Diêm La trong nháy mắt lại càng như lửa cháy lan ra đồng cỏ.
"Lại còn dám lừa gạt Mộc nhi, có đem xương của ngươi nghiền ra thành tro cũng không hả được cơn giận của ta!"
Tính tình của Mộc Hoàng thế nào kẻ làm sư phụ như ông ta là người rõ nhất. Hắn đã không động tình là nhất định sẽ không động tình, còn một khi đã động tình rồi thì trời đất sụp xuống cũng sẽ không thay đổi.
Mà tên gián điệp từ Hắc Ngục này lại dám lừa gạt tình cảm của Mộc Hoàng, cô ta lại dám...
Nếu Mộc Hoàng biết hắn bị người ta lừa gạt thì không biết sẽ tổn thương đến cỡ nào...
Lửa giận trong mắt sư phụ Diêm La trong nháy mắt có thể thiêu cháy Phong Vân ngay lập tức.
Phong Vân ngã bên cạnh thềm đá khụ ra một búng máu. Nàng chậm chạp chống người dậy và lấy tay lau vết máu trên khóe miệng rồi ngẩng đầu nhìn Diêm La đang tức giận ngút trời, giọng nói vô cùng bình tĩnh và trầm ổn, "Ta không chống cự lại vì ông là sư phụ của Mộc Hoàng. Ta có thể động thủ với bất kỳ ai nhưng không thể động thủ với ông, nếu làm vậy chàng sẽ tức giận."
Lời này vừa dứt, cả Diêm La lẫn Thần Tiên đều trầm mặt xuống.
Một lời vừa hạ, Phong Vân không đợi sư phụ Diêm La tiếp lời mà lần thứ hai nói thẳng, "Ta không lừa gạt Mộc Hoàng. Ta là người thế nào Mộc Hoàng hiểu rõ hơn ai cả. Ta thương chàng thế nào chàng cũng rõ ràng hơn bất cứ ai. Đừng nói ta không biết Địa ngục thiên quân với Ám chi nguyên là cái thứ gì, cho dù tcó biết, cho dù ta có chính là Địa ngục thiên quân đi nữa, Mộc Hoàng nói thương ta thì nhất định là thương ta, nói phải bảo vệ cho ta cả đời thì phải bảo vệ cho ta cả đời, chàng tuyệt đối sẽ không vì thân phận của ta mà có gì thay đổi hết."
510
Từng lời từng lời âm vang mạnh mẽ thốt ra như châu như ngọc rơi trên mặt đất còn vọng lại tiếng vang thanh thúy.
Sư phụ Diêm La và sư bá Thần Tiên đồng loạt nhíu mày.
"Lời vừa rồi của người là có ý gì?" Vẻ mặt của sư bá Thần Tiên khẽ biến đổi.
Phong Vân chống người chậm rãi đứng lên, trong mắt nàng hiện rõ sự kiên quyết, "Ý của ta là, ta không cần thiết phải giấu giếm thân phận với chàng." Bởi vì mặc kệ nàng là kẻ địch, đối thủ hay người thân của Mộc Hoàng, Mộc Hoàng đã chấp nhận nàng thì hết thảy mọi thứ đó chẳng còn là vấn đề gì nữa. Như vậy, trừ khi nàng quá ngu ngốc mới đi che giấu thân phận của chính mình để sau đó gây ra hậu quả không thể vãn hồi lại được, mà thực hiển nhiên, nàng cũng không cảm thấy bản thân có thể ngu ngốc đến mức độ ấy.
Mà Mộc Hoàng cũng không ngốc đến độ chẳng thể phân biệt được địch ta, chàng không ngốc tới mức đi thương một nữ nhân có tâm tư che giấu và muốn làm hại chàng.
Lời này vừa dứt, sư phụ Diêm La và sư bá Thần Tiên cùng nhíu mày đưa mắt nhìn nhau một cái, vẻ tức giận tím tái trên mặt cũng từ từ biến mất.
Phong Vân lau vết máu trên khóe miệng và trầm tĩnh nhìn vẻ mặt hòa hoãn của hai người mới vừa dịu cơn giận. Nàng chậm rãi và mạnh mẽ nói, "Các người không tin ta thì chí ít cũng nên tin tưởng Mộc Hoàng chứ."
Lời này vừa nói ra, Diêm La và Thần Tiên lại đưa mắt nhìn nhau lần nữa. Trong mắt hai người đều lộ ra một tia thông tuệ và bình tĩnh, trong khí trong nháy mắt cũng trở nên tĩnh lặng.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro