
Chương 441-450
Chương 441
Ánh trăng bao phủ mặt đất.
Khuôn mặt đằng sau chiếc mặt nạ vô cùng xinh đẹp và linh lợi, cái mũi kia, rồi đôi mắt đó, mọi thứ trên khuôn mặt này dường như giống Phong Vân đến năm sáu phần, hai người còn giống nhau ở vẻ kiêu ngạo bất phục, giống nhau ở tư thế hiên ngang oai hùng, và giống nhau ở vẻ xinh đẹp rạng rỡ. Nhưng ở nàng ấy có một điểm khác với Phong Vân là vẻ mặn mà do năm tháng lắng đọng lại. Trên khuôn mặt nàng ấy lúc này đang nở nụ cười trong veo và vô cùng chói mắt.
Phong Vân nhìn thấy khuôn mặt này, nhìn thấy vẻ tươi cười sáng lạn kia, cuối cùng không nhịn được nữa, nàng đột nhiên xông lên ôm cổ người đó, "Đại tỷ!" Hốc mắt Phong Vân đã đỏ lên và dạt dào cảm xúc.
Đây chính là đại tỷ của nàng, là vị đại tỷ đã từ biệt mười mấy năm không gặp, Hách Liên Phong Lôi.
"Tiểu tử ngốc, lớn thế này rồi không được khóc, thật mất mặt!" Hách Liên Phong Lôi ăn vận nam trang cơ thể khỏe mạnh lập tức cười nói, nhưng bàn tay nàng ấy lại ôm chặt lấy Phong Vân, hốc mắt cũng bắt đầu đỏ lên.
Bọn họ mười mấy năm không gặp, chính xác là mười mấy năm rồi, bây giờ gặp lại, hai người sao có thể không kích động, sao có thể không đau lòng.
Tiểu tử này chính là đệ đệ mà năm đó nàng ấy yêu thương nhất.
Bao nhiêu lời muốn nói, bao nhiêu ly biệt nhớ nhung muốn kể nhưng khi tới bên miệng mới phát hiện ngôn từ đều biến đâu mất, mối thân tình mười mấy năm ly biệt đâu thể nói rõ ràng bằng vài ba câu. Hai người ôm chặt lấy nhau, bọn họ không gào khóc lớn tiếng, không la hét mừng rỡ, chỉ ôm chặt lấy nhau, cơ thể cả hai không ngừng run lên nhè nhẹ.
Bên trong đêm đen dày đặc cứ thế diễn ra cảnh hội tụ mừng mừng tủi tủi không tiếng động. Tại khung cảnh im ắng này, ánh trăng bàng bạc cũng lặng lẽ bao phủ lên hai người.
Mạnh Khoát đứng một bên cũng đỏ hoe hai mắt, hắn bỗng chốc mỉm cười, "Được rồi được rồi, đều lớn cả rồi, đừng khóc nhè nữa!"
"Ai khóc nhè?" Phong Lôi vừa sụt sịt vừa nghẹn ngào nói. Nàng ấy buông Phong Vân ra rồi lôi lôi kéo kéo để quan sát Phong Vân từ đầu tới cuối, nàng ấy như thể đang muốn nhìn cho bõ mười mấy năm nhớ nhung xa cách.
"Để đại tỷ nhìn xem đứa út nhà ta đã lớn thế nào rồi."
Phong Vân thấy vậy thì dang hai tay ra, tuy hai mắt còn đỏ đỏ nhưng nàng vẫn tươi cười và nói với Phong Lôi, "Tỷ nhìn xem đệ có đẹp trai không?"
Phong Lôi nghe nói thế liền cốc lên đầu Phong Vân một cái rồi ha hả cười nói.
Chương 442
"Tiểu tử nhà ngươi vẫn hư hỏng thế nhỉ, rồi, Phong Vân nhà ta là đẹp trai nhất!" Lời này vừa dứt, cả Phong Vân lẫn Phong Lôi đều nhất thời ngửa đầu cười to. Mười mấy năm không gặp đã bị xua tan thành mây khói bởi tiếng cười sảng khoái.
Nhớ lại năm đó, mỗi khi đại tỷ Hách Liên Phong Lôi của nàng không vui, nàng đều trêu đùa làm nàng ấy vui lên như thế, mà mỗi lúc đó, Phong Lôi đều cười sảng khoái như vậy. Mọi chuyện đều không có gì thay đổi. Ngay cả bộ quyền pháp lúc bọn họ vừa gặp mặt cũng vậy, Hách Liên Phong Lôi biết nàng không có linh lực nên luôn nghĩ cách dạy quyền pháp cho nàng, mọi chuyện đều y như lúc trước. Người thân vĩnh viễn là người thân, tuyệt đối không vì thời gian mà sinh ra thay đổi, chỉ biết tình thân sẽ ngày càng nồng đậm.
Á Phi đứng một bên nhìn cảnh tượng như vậy thì xoay người trở về đi ngủ. Hắn không có hứng thú chứng kiến tiết mục người thân gặp lại chút nào.
"Đại tỷ, cha mẹ đang ở chỗ tỷ phải không?" Phong Vân túm lấy Hách Liên Phong Lôi mà hỏi.
Hách Liên Phong Lôi khoác tay lên vai Phong Vân rồi vui vẻ nói, "Xem ra đệ còn có lương tâm, còn chưa quên cha mẹ. Mọi người đúng là đang ở chỗ của ta. Lúc trước vừa có dịp rảnh rỗi, ta mới chuẩn bị đưa Mạnh Khoát về gặp cha mẹ. Không ngờ vừa về liền gặp phải tình cảnh hỗn loạn như vậy. Ta và Mạnh Khoát liền lập tức đem tất cả mọi người trong tộc rời đi, dù sao cũng chẳng phải chuyện gì lớn, tội gì phải ở lại để chịu đựng cơn giận của bọn Thánh Linh Cung chó má gì đó."
Phong Vân nghe Phong Lôi nói vậy thì vừa trố mắt nhìn Mạnh Khoát vừa mỉm cười đầy tà khí, "Công thành danh toại rồi hai người mới dám mang về ra mắt đây mà!"
Mạnh Khoát thấy ánh mắt trêu chọc của Phong Vân liền đập lên vai nàng một cái rồi cười nói, "Tiểu tử nhà ngươi vẫn khó ưa như trước nhỉ!"
"Xí!" Phong Vân tỏ ra coi thường câu nói này của Mạnh Khoát, nàng quay đầu ôm lấy tỷ tỷ.
Phong Lôi phút chốc cười to, "Đúng vậy, công thành danh toại mới có mặt mũi trở về. Nói cho đệ biết, Mạnh Khoát hiện giờ chính là Đại tướng quân Thiết Ưng của Tinh Vực, chàng đang nắm giữ một nửa quân đội của Đế hoàng quốc Tinh Vực, là người dưới một người trên vạn người đó. Tiểu tử, đệ có chỗ dựa vững chắc cực kỳ rồi đó, mau phủi mông ngựa* cho tỷ phu của đệ đi!"
(*Phủi mông ngựa: Nịnh hót, bợ đỡ.)
Tâm tình của Phong Lôi lúc này đang cực kỳ vui vẻ nên chẳng thiết để tâm đến việc giữ thể diện cho Phong Vân. Phải biết rằng tuy thân phận bên ngoài hiện tại của Mạnh Khoát là một gã giúp việc theo hầu người ta nhưng thực ra lại chính là đại tướng quân của Đế hoàng quốc Tinh Vực.
Chương 443
"Tỷ phu!" Phong Vân lập tức cười tươi như hoa nhìn về phía Mạnh Khoát. Một tiểu tử với hai bàn tay trắng năm đó giờ đã được thăng đến chức vị cao như vậy, đại tỷ của nàng quả nhiên không nhìn lầm người.
Mạnh Khoát thấy Phong Vân nhìn hắn với vẻ nịnh nọt thì không khỏi cười rộ lên, "Thôi thôi, nịnh ta cũng vô dụng. Nịnh tỷ tỷ của đệ đi, nàng ấy cũng chẳng thua gì ta đâu."
"Keo kiệt!" Phong Vân lập tức quay sang làm nũng với Phong Lôi. Chẳng phải năm đó hắn đã bắt cóc mất tỷ tỷ của nàng đi sao, có nên đánh cho hắn mấy cái hay không? Năm đó nàng còn nhỏ, nắm tay lại không có lực, giờ trong bụng vẫn còn mang thù đây, đúng là đồ nhỏ mọn, nhỏ mọn!
"Ha ha..." Phong Lôi thấy Phong Vân và Mạnh Khoát vẫn như năm đó không có vẻ gì là xa lạ thì càng thêm vui sướng.
Tiếng cười hòa vào không gian và vang xa trong bóng đêm.
Bên trong bóng tối, Mộc Hoàng ẩn sau ngọn cây khoanh tay trước ngực chăm chú nhìn cảnh tượng trước mắt, khóe miệng hơi vẽ lên một nụ cười. Hắn còn tưởng Phong Vân xảy ra chuyện gì, thì ra là Phong Lôi tìm đến. Cứ để nàng vui vẻ đi!
Trên mặt mang theo vẻ tươi cười ôn hòa, Mộc Hoàng xoay người im lặng rời đi,để lại không gian vắng lặng này lại cho bọn Phong Lôi.
"Đúng rồi, đại tỷ, cháu của đệ đâu? Tỷ đừng nói là chưa có nhé!" Ôm lấy Phong Lôi, Phong Vân ra sức cọ xát vào mặt nàng ấy.
"Đừng làm nũng nữa, đã lớn thế này rồi." Phong Lôi đẩy đầu Phong Vân ra, vừa đẩy vừa cười ha hả, "Ở Tinh Vực rồi, hai đứa đều ở nhà chăm sóc cho ông bà, ta sợ bọn chúng đi không quen."
"Ồ, hai đứa cơ à? Đệ phải chuẩn bị hai phần quà gặp mặt rồi." Phong Vân chớp mắt cười.
"Biết là tốt rồi, quà của thúc thúc cũng không được sơ sài đâu nhé." Phong Lôi cười nhìn Phong Vân, "Tiểu tử này hiện tại rất nổi tiếng, ta thấy đệ..."
Nói đến đây, Phong Lôi đột ngột dừng lại, vẻ mặt đang vui vẻ lập tức có chút lạnh lẽo, như thể vừa nhớ ra điều gì, nàng ấy trừng mắt nhìn Phong Vân, "Mạnh Khoát nói cho ta biết đệ chính là Hách Liên Phong Vân của Di tộc thượng cổ?"
Nàng và Mạnh Khoát phụ trách ở bên ngoài nên không được chứng kiến màn thể hiện phong ba bão táp của Phong Vân ở bên trong đấu trường, vì vậy mà hai người vẫn tưởng chỉ trùng họ trùng tên mà thôi, không ngờ hôm nay Mạnh Khoát trở về và nói...
Phong Vân nghe Phong Lôi hỏi thế thì lấy tay xoa xoa trán, nàng gật đầu cười ha hả, "Đúng vậy!"
Chương 444
"Đúng vậy?" Sắc mặt Phong Lôi trong nháy mắt trở nên xanh lè, sau khi lặp lại câu trả lời của Phong Vân, nàng ấy túm mạnh lấy cổ áo nàng, "Tiểu tử hỗn xược nhà ngươi lại gây ra chuyện lung tung lộn xộn gì thế này? Dám mạo danh đến nơi này lừa Nam Viên, đệ điên rồi hả?"
Phong Vân thấy vẻ mặt Phong Lôi phút chốc trở nên lo lắng thì vỗ vỗ lên bả vai nàng ấy rồi cười nói, "Không việc gì, đệ đã đến đây thì đương nhiên có cách giải quyết, tỷ không cần lo."
"Chỉ sợ lần này đệ đã vui đùa quá trớn rồi!" Mạnh Khoát đứng một bên lập tức xen ngang. Hôm nay vừa thấy nàng, dựa vào trí nhớ hắn đã nhận định đó là Phong Vân. Quả y như rằng, đúng là Phong Vân thật, tiểu tử này cũng lớn gan quá, dám mạo danh Di tộc thượng cổ để chạy tới Đế hoàng quốc Nam Viên này mà làm trò trước mặt Đế quân Tinh Vực và Đế quân Thiên Khung, dám ra mặt giành giật Đế nữ với người ta. Mạnh Khoát và Phong Lôi đều quay đầu đưa mắt nhìn nhau, nếu là người khác thì bọn họ mặc kệ, nhưng là Phong Vân thì bọn họ không thể làm ngơ.
"Đệ không cầm tham dự vào việc kén rể của Đế nữ Thiên Khung nữa, theo ta về Tinh Vực đi! Việc phạm thượng khi quân này Tinh Vực ta sẽ làm hậu thuẫn cho đệ, Nam Viên và Thiên Khung cho dù có muốn truy cứu cũng không được." Phong Lôi nhanh chóng đưa ra quyết định.
Mạnh Khoát nghe nàng ấy nói thế liền gật gật đầu, hắn quay sang nhìn Phong Vân rồi vỗ vỗ lên vai nàng tỏ vẻ an ủi, "Tiểu tử, không nên luyến tiếc! Cha mẹ hiện giờ đều ở Tinh Vực, đệ theo chúng ta về đi! Với bản lĩnh hiện giờ của đệ, tỷ phu đây sẽ nhờ Đế quân tìm cho đệ một mối lương duyệt thật tốt. Đâu chỉ có mỗi Đế nữ Thiên Khung mới tốt, tỷ phu ta sẽ đền Đế nữ Tinh Vực cho đệ nhé!" Khẩu khí thực lớn, có thể thấy Mạnh Khoát ở Tinh Vực có địa vị lớn cỡ nào.
Phong Vân nghe hắn nói thế thì muốn cười cũng không được mà muốn khóc cũng chẳng xong.
Phong Lôi và Mạnh Khoát chỉ muốn tốt cho nàng, bọn họ sợ nàng bị Thiên Khung và Nam Viên truy cứu, nhưng hai người nào biết Đế quân Thiên Khung đã tra ra thân phận của nàng từ lâu, còn Mộc Hoàng của Nam Viên thì có quan hệ không phải bình thường với nàng. Dù trong đầu nghĩ vậy nhưng Phong Vân vẫn phải cười ha hả, "Tỷ phu, huynh đừng chỉ nói mà không làm nhé, Đế nữ Tinh Vực có phải người nhà của huynh đâu, đến lúc đó mà người ta không đồng ý thì mất mặt lắm."
"Chỉ cần Đại tướng quân đã mở miệng thì bản quân nhất định sẽ nể mặt!" Tiếng cười của Phong Vân vừa hạ xuống thì một tiếng cười từ xa đã vang lên. Ngay sau đó, một người chậm rãi bước ra từ trong bóng đêm.
Một thân trường bào màu tím, một thân ôn nhuận như ánh mặt trời, người này không phải là Ngàn Dạ Cách thì còn là ai. Hắn tươi cười đứng một chỗ mà không tới gần. Hắn chỉ cười khi thấy mấy người đang đột nhiên ngẩn ra ở đằng kia, "Vốn ta định tới xem Đại tướng quân nhà ta vì sao hôm nay lại sơ ý như thế, không ngờ được chứng kiến cảnh người thân gặp lại thế này. Mạnh Khoát, Phong Lôi, chúc mừng các ngươi, người một nhà cuối cùng đã đoàn viên rồi!" Tiếng cười theo gió vang lên tràn đầy sự ấm áp uyên thâm và khoan dung rộng rãi.
"Đa tạ Đế quân!" Mạnh Khoát lập tức cung kính cúi đầu thi lễ với Ngàn Dạ Cách.
Ngàn Dạ Cách rộng rãi khoát tay áo rồi đảo mắt nhìn sang Phong Vân. Hắn cười nói, "Không ngờ ngươi lại là huynh đệ của Phong Lôi, xem ra chúng ta đúng là có duyên phận."
Nói đến đây, Ngàn Dạ Cách cười nói với cả ba người Phong Vân, Phong Lôi và Mạnh Khoát, "Được rồi, không quấy rầy các ngươi gặp nhau, đến lúc đó đừng nói Đế quân ta không hiểu đạo lý đối nhân xử thế. Nhưng mà, Phong Vân à, lời vừa rồi của Mạnh Khoát là đúng đấy. Nếu năm đó Tinh Vực có thể cho Phong Lôi một ngôi nhà thì hôm nay lần thứ hai có thể tiếp nhận cả gia tộc Hách Liên. Người như ngươi, Tinh Vực ta đương nhiên rất hoan nghênh."
Chương 445
Chỉ nói một câu với Phong Vân xong, Ngàn Dạ Cách liền mỉm cười phất tay với ba người rồi xoay người sảng khoái rời đi.
Phong Vân nhìn theo bóng dáng cao hứng của Ngàn Dạ Cách, sâu tận đáy lòng bỗng thầm cất tiếng than trời.
Giờ thì hay rồi, Đế quân Thiên Khung biết nàng là ai.
Hiện giờ Đế quân Tinh Vực cũng đã biết nàng là ai.
Một nơi nàng đã sinh sống suốt mười mấy năm trời, có thể gọi là Tổ quốc.
Một nơi là ngôi nhà thứ hai của Phong Lôi và Mạnh Khoát, cũng là vùng đất nơi gia tộc Hách Liên đang lưu trú, ân tình này...
Lần đầu tiên Phong Vân cảm thấy chuyện này thật đau đầu.
Nhìn theo bóng dáng Ngàn Dạ Cách rời đi, Phong Lôi cốc một cái lên đầu Phong Vân rồi cười nói, "Đệ xem đi, Đế quân của chúng ta là người rất tốt. Đệ mà theo chúng ta về Tinh Vực thì Tinh Vực nhất định sẽ tạo cơ hội cho đệ phát triển. Ở đó không giống với Thiên Khung, cái bọn Thánh Linh Cung đáng chết đó, cứ chờ xem khi nào lão nương đây sẽ đem quân đi diệt sạch bọn chúng, con mẹ nó!"
"Đại tỷ..." Phong Vân do dự xoa đầu.
"Do dự gì nữa, đại tỷ của đệ và tỷ phu của đệ lại có thể hại đệ sao?" Mạnh Khoát nhận ra vẻ do dự của Phong Vân, hắn đến bên cạnh nàng rồi ngồi xuống.
Chương 446
"Đệ đó, mấy năm nay chúng ta không biết đệ đã gặp được duyên kỳ ngộ gì mà đạt được thành tựu như ngày hôm nay, nhưng mà Phong Vân à, chuyện này tốt nhất là đệ nên nghe lời ta và tỷ tỷ của đệ."
Mạnh Khoát vừa nhìn Phong Vân vừa nói ra những lời thấm thía, "Người ta kiêng kị nhất là tài năng bị bộc lộ hết ra ngoài và hoài bích kỳ tội*. Hai thần khí của đệ đều có thể oai trấn trong tam đại lục này, như vậy là hai thứ kể trên đệ đều có đủ. Đế quân Thiên Khung là người thế nào ta không biết rõ nhưng để Thánh Linh Cung phát triển lớn mạnh như thế thì nhân vật này có lẽ cũng không phải người ghê gớm gì. Đế quân Nam Viên tuy lợi hại nhưng nếu đệ ở đây thì chẳng có một ai quen biết, ai có thể làm hậu thuẫn cho đệ? Ai có thể giúp đỡ đệ trong mọi chuyện? Ta và tỷ tỷ của đệ đều đã từng trải qua những năm tháng chiến đấu vất vả một mình, nhưng mà khi đó chúng ta còn có nhau, mà hiện tại đệ chỉ có một người. Phong Vân, không phải chúng ta nói Tinh Vực tốt mà điều quan trọng là tỷ tỷ và tỷ phu của đệ đều ở đó, chúng ta đã dốc sức làm việc trong mười mấy năm nay, hai ta tuyệt đối có thể trở thành hậu thuẫn vững chắc cho đệ. Hiện giờ, chẳng phải ta khoác lác, cho dù là Đế quân cũng phải nể chúng ta ba phần. Ở Tinh Vực có ta và tỷ tỷ bảo vệ cho đệ, con đường của đệ sẽ rộng mở hơn rất nhiều. Mà chúng ta cũng hiểu khá rõ Đế quân, Đế quân của chúng ta tuyệt đối sẽ trọng dụng đệ, hơn nữa cũng sẽ cho đệ được tự do vô hạn."
(* Hoài bích kỳ tội: Chỉ vì có bảo ngọc mà mang tội – nguyên chỉ người có vật quý bên mình sẽ mang lại tai hoạ, sau cũng có ý so sánh người có tài hoa hay ý tưởng,nhan sắc,...cũng có thể mang đến tai họa.)
Lời nói đầy tình cảm vang lên bên tai Phong Vân, từng từ từng chữ đều là những lời thâm tình thắm thiết khiến lòng nàng ấm áp. Nếu đúng là thế thì Tinh Vực chính là nơi tốt nhất để tới, nhưng mà...
Thở dài một tiếng, Phong Vân cầm tay Phong Lôi rồi đột nhiên thay đổi đề tài, "Đại tỷ, tỷ phu, hai người đã nghe nói đến việc đệ đã thành hôn chưa?"
Lời này vừa nói ra, hai người vốn đang định tiếp tục nói ra những lời lẽ thấm thía nhất thời cảm thấy sửng sốt. Phong Lôi lập tức nhảy dựng lên, nàng ấy lớn tiếng nói, "Đúng rồi, chẳng phải đệ đã thành thân được gần một năm rồi sao?" Một lời vừa dứt, sắc mặt Phong Lôi trong nháy mắt trầm hẳn xuống. Nàng ấy căm tức nói với Phong Vân, "Đệ đã thành thân rồi mà sao còn muốn tranh đoạt Đế nữ Thiên Khung? Phong Vân, ta nhớ rõ ta đã dạy đệ không được đứng núi này trông núi nọ cơ mà. Đệ đã cưới thê tử thì nên toàn tâm toàn ý, nếu không thích thì đệ không được kết hôn, thế mà đệ..."
"Tỷ, tỷ đừng giận! Đệ không đứng núi này trông núi nọ." Phong Vân thấy Phong Lôi giận dữ thì vội vàng nhảy lên túm lấy tay nàng ấy, "Để đệ đưa tỷ đi gặp người đó."
———-
Phong Lôi nghe Phong Vân nói thế thì vẻ mặt đang tức giận chợt lóe lên sự kinh ngạc. Nàng ấy quay đầu nhìn Mạnh Khoát, đây là ý gì? Đệ muội của nàng ấy cũng đi theo Phong Vân tới đây để tranh đoạt Đế nữ?
"Đi!" Phong Lôi lập tức quyết định thật nhanh. Nếu nữ tử đó dung túng cho trượng phu của mình chiêu nạp một nữ tử khác có địa vị cao sang thì nữ tử như vậy không xứng đáng làm em dâu của nàng, hôm nay nàng sẽ làm chủ bắt Phong Vân phải bỏ cô ta đi.
Phong Vân biết Phong Lôi là người nhanh nhẹn dứt khoát nên chỉ lắc đầu cười cười với vẻ bất đắc dĩ. Nàng liền đứng dậy và mang theo Phong Lôi, Mạnh Khoát lắc mình hướng về phía tẩm cung của Mộc Hoàng. Có một số việc nàng không muốn lừa dối người thân. Đã là người thân thì hẳn là phải giúp đỡ nhau, thông cảm cho nhau, nương tựa vào nhau, không phải để lừa gạt lẫn nhau.
Chương 447
Giữa bóng đêm mênh mông, những ngôi sao trên trời càng tỏa ra ánh sáng lung linh huyền ảo.
"Phong Vân, đây là tẩm cung của Đế quân Nam Viên đó." Đứng bên ngoài tẩm cung của Mộc Hoàng, Mạnh Khoát khẽ chau mày nhắc nhở Phong Vân. Người này có biết đường đi không vậy, sao đệ ấy lại đưa bọn họ tới chỗ này.
"Đúng thế." Phong Vân hít sâu một hơi rồi tiến lên từng bước và đẩy cửa tẩm cung của Mộc Hoàng.
Bên trong tẩm cung, Mộc Hoàng sớm đã nhận biết được Phong Vân sẽ dẫn người tới đây. Lúc này, hắn đang ngồi trên long sàng và ngẩng đầu nhìn Phong Vân mang theo Phong Lôi, Mạnh Khoát tiến vào.
Mộc Hoàng không nói gì mà chỉ nhìn, hắn mơ hồ cảm nhận được Phong Vân muốn làm cái gì.
Mạnh Khoát và Phong Lôi bị Phong Vân kéo vào, khi nhìn thấy Mộc Hoàng đang ngồi bên mép giường nhìn bọn họ, hai người không khỏi cảm thấy có chút lúng túng.
"Đế quân Nam Viên!" Giữa bầu không khí gượng gạo, Phong Lôi và Mạnh Khoát cùng hướng về phía Mộc Hoàng thi lễ.
Mộc Hoàng chậm rãi nâng tay lên rồi nói, "Các ngươi là người thân của nàng, không cần đa lễ."
Nghe Mộc Hoàng nói thế, cả Phong Lôi lẫn Mạnh Khoát liền đưa mắt nhìn nhau, lời nói này sao lại có vẻ thân thiết như vậy?
Quay người đóng cửa tẩm cung, Phong Vân đi tới phía trước túm lấy Mộc Hoàng rồi kéo tới trước mặt Phong Lôi và Mạnh Khoát. Nàng nhìn về phía hai người đang kinh ngạc vì động tác của nàng và nói, "Tỷ, chẳng phải tỷ muốn gặp thê tử của đệ hay sao, tỷ xem đi, ngay tại đây!"
Vừa nói dứt lời, Phong Vân liền đẩy Mộc Hoàng về phía Phong Lôi.
Nghe xong lời này, vẻ mặt Phong Lôi nhất thời biến sắc, nàng ấy như vừa nghe được một chuyện ngàn lẻ một đêm*.
(*Thiên phương dạ đàm - Ngàn lẻ một đêm - 天方夜谈:: Ý nói những chuyện quá hoang đường, khoác lác và không có thực.)
Mà Mạnh Khoát đứng bên cạnh nàng ấy cũng như đã biến thành một con tắc kè hoa, vẻ mặt của hắn lúc này liên tục thay đổi khiến người khác chỉ nhìn thôi cũng biết.
Mộc Hoàng nghe Phong Vân nói thế liền đen mặt lại. Hắn quay đầu hung hăng trừng mắt lườm Phong Vân một cái.
Chương 448
Hắn vươn tay kéo Phong Vân lại rồi giữ chặt lấy nàng nhưng không hề mở miệng phản bác.
"Hả?" Một hồi lâu Phong Lôi mới lấy lại được tinh thần, từ khóe miệng nàng ấy nghẹn thốt ra một chữ.
Phong Vân thấy Phong Lôi bị kích động không ít thì nhún vai nói, "Đại tỷ, lúc trước ta không rõ vì sao cuối cùng cưới phải Mộc Mộc. Chúng đệ đã bái lạy trời đất và trở thành phu thê, mặc dù có điểm rối rắm nhưng tất cả mọi người đều biết vợ của đệ là Mộc Mộc."
Phong Vân vừa dứt lời thì trên mặt Mạnh Khoát giật giật mấy cái. Hắn máy móc quay đầu nhìn Phong Lôi, Phong Lôi cũng quay đầu nhìn hắn. Mộc Mộc, người trong tộc đều biết vợ của Phong Vân tên là Mộc Mộc, bọn họ cũng đã nói cho hai người biết. Nhưng mà... nhưng mà... không ai nói cho bọn họ biết Mộc Mộc lại chính là Mộc Hoàng, Đế quân của Nam Viên...
Phong Lôi và Mạnh Khoát đều cảm thấy việc này có điểm gì đó rất kỳ lạ.
Hít sâu một hơi, Phong Lôi tốt xấu gì cũng là người từng trải, giữa cơn chấn động, nàng ấy cứng rắn nhìn Phong Vân và Mộc Hoàng rồi nói, "Việc này không tính, hắn là nam nhân."
Hai nam nhân thì thành thân cái gì, chuyện này thực hoang đường.
"Nhưng Vân Vân là nữ nhân mà." Phong Lôi vừa nói được một lời thì Tiểu Thực đã từ sau gáy Phong Vân vươn cái đầu bông hoa ra rồi vừa lắc lư vừa nói.
"Cái gì?" Tiểu Thực vừa buông ra một câu từ trên trời rơi xuống khiến Phong Lôi và Mạnh Khoát cảm giác như có sét đánh ngang tai, cả hai đều chấn động đến choáng váng.
Phong Vân là nữ nhân?
Sao có thể thế được?
Từ lúc Phong Vân được sinh ra nó đã là nam nhân rồi, sao có thể là nữ nhân? Cả bộ tộc Hách Liên, cả Á Sắt, rồi hiện tại cả Thiên Khung, Nam Viên đều biết Phong Vân là nam nhân, việc này... việc này...
Cả Phong Lôi lẫn Mạnh Khoát đều như thể vừa bị sét đánh khiến trí óc không thể hoạt động được nữa.
Phong Vân thấy hai người có biểu hiện khiếp sợ thì chỉ than nhẹ một tiếng mà không nói gì. Nàng chậm rãi vươn tay xé bỏ lớp ngụy trang trước mặt và để lộ ra cơ thể nữ tử của mình.
"Đệ... Đệ..." Phong Lôi thấy Phong Vân đột nhiên thay hình đổi dạng thì chấn động dữ dội, nàng ấy không cầm cự được nữa mà lập tức ngã gục ra đằng sau. Bọn họ đã nuôi một tiểu thế tử đến mười sáu tuổi, các nàng vẫn nghĩ đó là đệ đệ, các nàng vẫn rất mực yêu thương vị đệ đệ này, vậy mà...
Hiện tại nó lại cho nàng biết nó là muội muội, muội muội...
Chương 449
Vạn vật chìm trong bóng đêm, gió thu lạnh đến thấu xương.
Phong Vân luống cuống tay chân.
"Tránh ra, tránh ra! Ta đến đây!" Tiểu Thực hút một ngụm nước làm cho đóa hoa căng phồng lên rồi lắc lư thân người và dùng lá kéo Phong Vân ra, đầu hoa khổng lồ của nó cúi xuống người Phong Lôi vừa ngã rồi hô lên một tiếng.
Trong nháy mắt, cả người Phong Lôi bị dội cho ướt đẫm, nàng ấy giật mình nhảy dựng lên.
"Xem đi, vẫn chỉ có ta mới có cách xử lý!" Tiểu Thực đắc ý nói.
Phong Vân thấy Phong Lôi trợn mắt trừng trừng nhìn nàng thì bất đắc dĩ quay đầu liếc nhìn Mộc Hoàng một cái.
Mộc Hoàng thấy thế liền đưa tay kéo Phong Vân lại nhưng vẫn tiếp tục không lên tiếng.
Tẩm cung trong nháy mắt trở nên cực kỳ tĩnh lặng.
Trầm mặc hồi lâu Phong Lôi mới máy móc quay đầu nhìn Mạnh Khoát đang đứng bên cạnh, "Ta không hoa mắt đấy chứ?"
Lúc này Mạnh Khoát đã hơi hơi hồi phục lại tinh thần, trên mặt hắn hiện lên vẻ vô cùng phức tạp. Hắn liếc mắt nhìn Phong Vân một cái rồi quay đầu nói với Phong Lôi, "Không có, đúng là muội muội."
Phong Lôi nghe Mạnh Khoát nói thế liền mạnh mẽ đưa tay bấm mạnh vào chính lòng bàn tay mình. Sau khi tỉnh táo lại một chút, nàng ấy nhìn Phong Vân và nói, "Mẫu thân và những người khác đều biết phải không?"
"Nương biết, những người khác đều không biết." Phong Vân vô tội nhìn Phong Lôi.
Phong Lôi nghe vậy thì hít sâu một hơi, khóe miệng nàng ấy khẽ giật giật, "Chuyện này lớn đây, dám lừa chúng ta mười mấy năm trời!" Dứt lời, nàng ấy lại dùng vẻ mặt thâm thúy đánh giá Phong Vân thêm vài lần.
"Vậy quan hệ hiện tại của hai người..." Mạnh Khoát mở miệng hỏi, hắn nhìn Mộc Hoàng rồi lại nhìn sang Phong Vân. Tốt xấu gì hắn cũng đã chinh chiến nhiều năm ở Tinh Vực, thần kinh đã được tôi luyện trở nên vô cùng mạnh mẽ, tuy việc này vô cùng đáng sợ nhưng hắn cũng rất nhanh chóng hoàn hồn.
"Đệ thích hắn." Phong Vân cầm lấy bàn tay Mộc Hoàng đang đặt bên eo nàng, lời nói mặc dù không lớn nhưng lại rất có khí phách.
Mộc Hoàng nghe nàng nói thế liền cúi đầu hôn lên khóe môi Phong Vân, thần sắc vô cùng vui vẻ.
Nhìn thấy hai người thân thân thiết thiết đứng chung một chỗ, Mạnh Khoát và Phong Lôi đưa mắt nhìn nhau. Lúc này cả hai đã hồi phục lại tinh thần sau khi nghe được tin tức bất ngờ, nhìn thấy cảnh này, trong tai lại nghe được lời vừa rồi của Phong Vân, trên mặt bọn họ đều hiện lên vẻ nghiêm nghị.
"Chuyện này thực phiền toái." Mạnh Khoát nhíu nhíu mày.
"Vì sao? Chẳng phải Vân Vân chính là nữ nhân sao, việc này có gì mà phiền toái?" Tiểu Thực ở một bên vừa vung vẩy cành lá vừa nói chen vào.
Chương 450
Nhưng hiện giờ chuyện này lại dính dáng tới Phong Lôi và gia tộc Hách Liên, việc này không dễ giải quyết. Nếu làm không tốt thì sẽ liên lụy tới Phong Lôi và Mạnh Khoát. Bọn họ đã dốc sức đạt được đến địa vị như hiện tại ở Tinh Vực cũng không phải chuyện dễ dàng gì, không phải một câu bảo bọn họ đến Nam Viên và cấp cho quan to lộc hậu là có thể thay thế được.
Nhìn thấy hai người nhíu mày trầm mặc không lên tiếng, Mạnh Khoát trầm ngâm trong nháy mắt rồi nhỏ giọng nói, "Đế quân của chúng ta là người thế nào hai ta hiểu rất rõ. Lần này Đế quân của chúng ta tới đây là vì Đế quân Thiên Khung đến đây nên mới tới. Mục đích là gì chắc Đế quân Nam Viên ngài hiểu rõ, chính là vì đế quân của tam đại lục không bao giờ gặp mặt nhưng Thiên Khung lại phá vỡ quy củ này mà đến đây. Tinh Vực ta tuyệt đối không thể đứng nhìn hai đại lục Thiên Khung và Nam Viên hợp tác với nhau và bỏ Tinh Vực sang một bên nên mới đến. Nhưng mà hiện giờ lại xuất hiện một thần khí như thế, một thần khí và một người có thể khiến vận mệnh của tam đại lục có biến động lớn. Việc này cũng nguy hại không kém chuyện Thiên Khung và Nam Viên kết thành đồng minh. Phong Vân, chỉ cần một bước tính toán sai lầm là sẽ khiến sóng to gió lớn nổi lên ngay."
Nói đến đây, Mạnh Khoát dừng lại một chút rồi nói tiếp, "Nếu hiện tại đệ đệ... À, tam muội với Đế quân có quan hệ như thế, nếu muội đến Tinh Vực của chúng ta thì tuyệt đối sẽ trở thành khách quý của Đế quân ta." Nói xong lời này, giọng điệu của Mạnh Khoát đột nhiên thay đổi hẳn, "Nhưng nếu tam muội lưu tại Nam Viên, hậu quả của việc không chiếm được một nhân tài xuất chúng là thế nào ta nghĩ ta không cần nhiều lời."
Không chiếm được thì sẽ hủy diệt, việc này không cần nhiều lời. Nhân từ ư? Lòng nhân từ chỉ dành cho người nhà, còn đối với một nhân tài có sức mạnh cường đại mà lại không thể có được, hơn nữa, người này còn có ảnh hưởng rất lớn tới người Tinh Vực, hủy diệt chính là cách thức duy nhất.
Mạnh Khoát vừa dứt lời, tẩm cung vốn tĩnh lặng lại càng thêm im ắng. Mộc Hoàng ngẩng đầu đưa mắt nhìn Mạnh Khoát. Việc này hắn đã sớm biết rõ, có điều hôm nay Mạnh Khoát lại có thể nói ra điều này trước mặt Phong Vân và hắn như thế, nếu có lúc nào đó Mạnh Khoát cần gì đến hắn, hắn và cả Nam Viên đều sẽ không thể từ chối. Người này quả thực mới đúng là một tỷ phu thật tâm lo lắng cho Phong Vân.
"Đế quân Thiên Khung có biết không?" Giữa không khí tĩnh lặng, Phong Lôi trầm giọng mở miệng.
"Biết." Phong Vân buông tay gật đầu.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro