Chương 1
Một cuộc hôn nhân ép buộc.
Một người chồng xa lạ.
Một cuộc sống tương lai đầy gian khổ.
Cô chỉ mới 20 tuổi, bị cha mẹ nuôi đẩy lên xe hoa thay chị gái. Vì lợi ích của gia đình, hi sinh một đứa con gái nuôi 18 năm ròng. 18 năm đó, không có một chút tình cảm?
Mặc váy cưới bước lên xe hoa, nhưng thật ra là bước trên con đường tới địa ngục. Người đàn ông đó là ai? Là Dư Thần! Hắn không chỉ là một tổng tài giàu có, còn là người đứng đầu thế lực ngầm hoạt động mấy trăm năm. Đắc tội với hắn không dễ gì mà sống được.
Không biết vị cha sứ kia đã hỏi những gì, cô chỉ biết lặp đi lặp lại câu "Thưa có." Cho đến khi, nghe được câu hỏi cuối cùng, cổ họng cô như bị bóp nghẹt lại, không nói lên lời nào.
"Thiến Nặc, con có đồng ý lấy Dư Thần làm chồng hay không, hứa sẽ giữ lòng chung thủy với chồng, khi thịnh vượng cũng như lúc gian nan, khi bệnh hoạn cũng như lúc mạnh khỏe, để yêu thương và tôn trọng chồng mọi ngày suốt đời không?"
Lúc này cô rất muốn chạy trốn, cuộc hôn nhân này hoàn toàn là sắp đặt. Họ không yêu nhau, họ hoàn toàn không thể làm như lời mà cha xứ nói.
Thân thể Thiến Nặc run lên, ngập ngừng mãi vẫn chưa trả lời bất cứ lời nào. Dư Thần khoé môi cong lên, đưa tay ôm lấy eo cô. Lực tay rất mạnh, Thiến Nặc sợ hãi, tuyệt vọng nói...
Con đồng ý!
Đám cưới vẫn tiếp tục diễn ra, cô không biết mình bị đưa vào phòng tân hôn thế nào. Khi tỉnh dậy khỏi suy nghĩ đã nghe tiếng nước chảy trong phòng tắm dừng lại. Người đàn ông kia quấn khăn ngang eo, đi về phía giường. Hắn đưa tay nâng cằm cô lên, chất giọng lạnh lẽo làm cả người cô run lên.
"Vị nhị tiểu thư này... cô đã sẵn sàng nhận lấy hình phạt thay chị gái mình chưa?"
Bịch
Còn chưa kịp thích ứng, Dư Thần đẩy cô ngã lên giường, mùi hương nam tính liền quấn lấy cô. Thân thể cao lớn đè lên làm nữ nhân có chút khó thở, hắn hôn cái cổ trắng, đưa tay vuốt mặt cô.
Làn da này lại mềm tới vậy, hắn không khống chế được tay, cứ nhẹ nhàng mà sờ nắn.
Cho đến khi bàn tay hắn chui vào trong bắp đùi, Thiến Nặc hét lên một tiếng, dùng hết sức lực mà đẩy hắn ra.
Mỗi khi sợ hãi, con người quả thật tạo ra một loại sức mạnh vô cùng to lớn.
Dư Thần bị cô đẩy ngã, lồm cồm đứng dậy. Không còn vẻ ma mị, quyến rũ lúc trêu ghẹo, thay vào đó là đôi mắt đỏ lên vì tức giận. Chưa một ai, chưa một kẻ nào dám phản kháng dữ dội với hắn như vậy.
Cả cơ thể liền đổ về phía cô, Thiến Nặc hoảng loạn hét lên một tiếng "tránh ra", lại bị hắn đè lại. Bị áp trụ dưới thân hắn, Dư Thần vô cùng dùng sức, làm mặt cô tái nhợt vì đau.
"Cô dám phản kháng, cô nghĩ mình là cái thứ gì? Chỉ là một món hàng đem ra cho tôi xả giận. A~ còn dám phản kháng, ngoan ngoãn cho tôi!"
Hắn muốn hôn cô, muốn cường bạo, Thiến Nặc sợ hãi liên tục chống cự. Tới khi không còn sức lực, chỉ có thể ấm ức mà khóc, hận không thể cắn lưỡi mà chết.
"Van xin anh... Thiến gia tính kế anh... tôi không tham gia, tôi không biết gì hết!"
Từng giọt nước mắt như viên ngọc lăn xuống gối mềm, cả người nữ nhân run lên vì sợ. Dư Thần cũng là lần đầu gặp phải phụ nữ khóc lóc van xin mình thê lương như vậy, không nhịn được mà buông tha cô. Chỉ là phía dưới không muốn buông tha cô.
"Động phòng!"
Một lần nữa lại đè cô ra.
"Không muốn! Tôi không muốn, anh tránh ra!"
Thiến Nặc vùng vẫy muốn thoát, cả người bỗng chốc cứng đờ khi thứ gì đó chọc vào bụng. Hô hấp người phía trên thêm nóng rực, hà hơi thở đầy mùi bạc hà vào má cô.
"Vợ ngoan, đừng cựa quậy."
Thiến Nặc sợ hắn tại đây cường bạo mình, liền nằm im thin thít. Thấy cô ngoan ngoãn, Dư Thần có chút cao hứng, hôn hôn khuôn mặt cô.
"Ngoan, chống cự như vậy là chê tôi bẩn sao? Người chị bẩn thỉu của em... một ngón tay tôi cũng ghê tởm."
Nhớ tới chuyện tháng trước Thiến gia ném con gái lên giường hắn quả thật vô cùng tức giận. Loại đàn bà bẩn như vậy cũng có gan muốn hầu hạ hắn. Dư Thần nhếch khoé miệng, vuốt má cô, trong làm cảm thán.
Lúc đầu đem thỏ con này lên, có phải vui vẻ biết bao không.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro