Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 1 : rời khỏi tổ chức

Một tiếng chuông báo động reo vang , hòa cùng tiếng hồng y nữ tử :
"á phàm tỷ , xong nhiệm vụ này chúng ta liền tự do !"

Hắc y nữ tử gọi á phàm kia cũng khẽ nói :
"ừ , cũng đã 10 năm trong tổ chức , sau đêm nay chúng ta liền trở thành người bình thường ."

"Á phàm tỷ , sau này tỷ định làm gì ?"

"Tỷ muốn sang trung quốc ."

"Vì sao ?"

"Dì Triệu còn ở bên đó ."

Nói đến đây , trong mắt liêu á phàm có chút ngập ngừng , rất nhanh lấy lại được tinh thần :
"Còn em , Nhận Linh , có phải muốn sang los angeles ?"

Liêu Nhận Linh khẽ cười :
"Ừ!"

Thoát cái , hai bóng dáng thanh mảnh đã chẳng thấy đâu .

~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~

"Nhận Linh , thứ đồ này vẫn cứ là phiền em đưa tới chỗ J ."

"Cứ để em , Á Phàm tỷ không cần lo !"

"Được ."

Dứt lời Liêu Á Phàm đã lôi từ trong áo khoác ra một chiếc vòng tay khảm ngọc chỉ dương :
"Nhận Linh , tỷ ở trong tổ chức 10 năm , bỏ qua đồ trộm được cũng chỉ có thứ này quý giá , chính là dì Triệu đưa cho chị , bây giờ em liền cầm lấy đi ."

"Á Phàm tỷ , thứ đồ quý giá như vậy , còn là dì Triệu đưa , em không thể cầm a !"

Liêu Á Phàm vẫn dúi viên ngọc vào tay Liêu Nhận Linh , khẽ cất tiếng :
"Nhận Linh , Trung quốc đại lục là sân nhà của Hắc đạo , một cựu thành viên của ETO như chị ở đó khẳng định sẽ gặp nhiều trắc trở , vòng ngọc này khó giữ , vẫn cứ là em cầm nó , cũng có cảm giác như chị đang bên em ."

Liêu Nhận Linh thấy thái độ kiên quyết của Á Phàm , do dự đem vòng ngọc đặt trong túi áo .

Á Phàm nhìn bụng đã hơi nhô ra của Nhận Linh , cô như cũng hiểu Á Phàm là có ý gì , tay trái theo bản theo xoa nhẹ bụng : "đã 4 tháng , dự tháng 10 sau sinh ."

"Là nam hay nữ ?"

" siêu âm ra là nam ."

Á Phàm khẽ gật đầu rồi quay lưng đi về phía trạm kiểm soát

" Tỷ , sang Trung Quốc phải sống tốt !"

Liêu Á Phàm xách hành lý đi qua trạm kiểm soát , dơ ngón cái đồng ý . tâm của Nhận Linh cũng tốt hơn , trong chốc lát đã khuất sau ánh tịch dương .

~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~

4 năm sau

"Liêu tiểu thư , muốn gặp lão đại của chúng tôi là vì điều gì ?"

Trương bảo vệ nhìn cô nương trước mắt ăn mặc kiểu hiện đại , dắt theo một cậu bé chừng 4, 5 tuổi , trong lòng thầm nhủ kì quái .

Liêu Nhận Linh bất đắc dĩ nhìn Trương bảo vệ , lại nhìn đứa trẻ mình đang dắt đi , thở dài một cái , cất tiếng :

"Trương bảo vệ , tôi là người quen của Thiên lão đại , đến đây để bàn chuyện công sự a !"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro