chap 7
Trị thương vài ngày, Lộc Hàm tính ra cũng triệt để khỏe lại, nếu không phải Thế Huân mỗi ngày đều đến vận khí trị thương cho y thì y còn phải nằm trên giường vài ngày.
Mấy ngày nay Lộc Hàm chủ nằm không trên giường, lần này vừa xuống giường, chuyện đầu tiên y làm là ra ngoài tìm người.
Tìm đường theo trí nhớ, quả thật lại để y tìm ra hồ hoa sen đó, mà nữ tử mỹ mạo lần này vẫn ở đây luyện kiếm.
"Long Ngũ cô nương, không biết còn nhớ tại hạ không?"Lộc Hàm mỉm cười tiêu sái, ngồi lên ghế.
Long Ngũ vẫn che giấu sự chán ghét trong lòng, nói:" Ta sao có thể không nhớ công tử? Lần trước không phải ta hảo tâm chỉ đường cho ngài sao?"
"Nga, cô nương vẫn còn nhớ sao, thật là hiếm thấy a. Tại hạ thật rất cảm ơn tấm lòng hảo tâm của cô nương, nếu không phải có ngươi, ta cũng không do nhân tố sau lệch mà được thừa nhận sự hậu ái của lãnh chủ."
Thầm siết chặt năm ngón tay, Long Ngũ mặt vẫn không đổi sắc:" Ta vốn có lòng hảo tâm, nhưng làm hại ngài bị thương. Lần trước ta có nói rõ với ngài là gặp cây thứ nhất rẽ phải, đến cây thứ hai cũng rẽ phải, ai biết ngài lại đi lầm đường."
Lộc Hàm đứng lên, cười híp mắt nói:" Cho nên hôm nay tại hạ tới đây để cảm tạ cô nương, tuy là do tự ta đi sai đường, nhưng bất kể thế nào cũng phải cảm tạ cô nương chỉ điểm. Lãnh chủ không cho ta đu quá lâu, tại hạ có việc phải về trước, thất lễ."
"Không tiễn công tử."
Nhìn bóng lưng Lộc Hàm, trong mắt Long Ngũ càng ngày càng nồng đậm sự chán ghét và hận ý. Lãnh chủ thế nhưng vì y không tiếc phá công, còn mỗi ngày tiêu hao chân khí trị thương cho y, nam nhân lãnh huyết đó thế nhưng vì y làm đến mức này.
Mà nàng mỗi lần đều vì lãnh chủ vào sinh ra tử, cuối cùng cũng chẳng qua là có cái cớ phần thưởng để cùng thâm mật da thịt với lãnh chủ, nàng ghen tị, càng không can tâm.
Lộc Hàm mang theo nét cười đi về, nhìn thấy con chim trên cây thỉnh thoảng còn huýt sáo trêu đùa nó một lúc
Đây gọi là gì? Y lại có trò tiêu khiển để làm! Y lại có lòng hăng hái như lúc trước nuốt chửng vài tên gian thương rồi!
Xú bà nương, ta đã biết trò mưu mô của ngươu, lại không còn thừa nhận! Nếu ngươi mở miệng thừa nhận ta còn có chút thương hoa tiếc ngọc, hiện tại, nghĩ cũng đừng nghĩ!
Lộc Hàm trở lại rồi, liền bảo Thanh nhi ra ngoài chú ý, Long Ngũ hễ có động tĩnh gì thì nói lại với mình.
Thanh nhi dù vô cùng không nguyện nhưng vẫn phải nghe lời y, thấy lãnh chủ ngày nào cũng tiêu hao thể lực giúp y trị thương, chủ tử này nàng không thể đắc tội.
"Công tử, Thanh Nhi vừa nhìn thấy Long Ngũ cô nương đi tìm lãnh chủ."
Lộc Hàm vừa nghe, lập tức thay y phục chạy đi.
--------dải phân cách chen ngang lúc Lộc Hàm đang chạy--------------
" Lãnh chủ, Long Ngũ tra được ra Tam Hồn đao đã trở về trung nguyên, trước mắt người đang ở Nam Ninh sơn trang."
Nam nhân cao lớn tuấn mỹ nửa nằm trên ghế thái sư, nhắm mắt dưỡng thần lười biếng nói:" Không cần kinh động đến trang chủ Nam Ninh và những người khác, lấy được Hắc La Đan lập tức quay về."
"Long Ngũ hiểu rõ, Long Ngũ__"
"Huân~ người ta nhớ ngươi!" Lộc Hàm đột nhiên chạy ra, chạy thẳng tới chỗ Thế Huân.
Thế Huân mở trừng mắt nhăn mày nhìn y, hắn không thích người khác tùy tiện xông vào nơi này, càng không thích bị người khác quấy rầy.
Khi Lộc Hàm muốn chạy lên người hắn, hắn phất tay kéo y ra.
"Ngươi vào đây làm gì?"
Lộc Hàm lập tức lộ ra biểu tình ủy khuất vạn phần:" Ngươi còn hỏi ta như vậy, đã mấy ngày rồi ngươi không đến chỗ ta, ngươi không nhớ ta sao? Ngươi là đồ không tâm không phế!"
Long Ngũ cúi đầu, lặng lẽ đứng đó.
Lộc Hàm giả vờ tức giận đánh vào ngực Thế Huân, khi Thế Huân không kiên nhẫn kéo y ra, y lại ngừng tay cúi đầu xuống hôn hắn.
Đầu lưỡi nhiệt hỏa không ngừng câu dẫn Thế Huân. Lộc Hàm dựa vào kinh nghiệm mà y tự hào hai mươi mấy năm nay, tràn đầy khiêu khích hôn Thế Huân.
"Huân, người ta thật rất nhớ ngươi!" Thanh âm ủy khuất dịu dàng vang lên, Lộc Hàm ôm chặt nam nhân dưới thân, không ngừng hôn.
Thần sắc trong mắt nam nhân trở nên đậm hơn, hạ thân dần có phản ứng, đột nhiên hắn trở người đè Lộc Hàm xuống, đảo khách làm chủ hôn lên.
"Ân..." Lộc Hàm khó nhịn thốt ra một tiếng rên rỉ, nhiệt tình đáp lại cái hôn này.
Long Ngũ đứng đó một lúc lâu, rồi xoay người ly khai.
Ánh mắt Lộc Hàm lặng lẽ dõi theo thân ảnh Long Ngũ đi xa, sau đó trên mặt hiện lên nụ cười gian tà.
"Ngô!" Gia khỏa này mẹ nó thế nào dám cắn y?!
Lộc Hàm trừng người phía trên, trong lòng thì đang mắng gia khỏa tùy tiện cắn người này một trăm lần.
"Thế nào, không câu dẫn ta nữa?"
Thế Huân liếm liếm đôi môi xén chút nữa bị cắn rách da của người nào đó, âm thanh ái muội sâu lắng.
Lộc Hàm đổi sang vẻ mặt tươi cười:" Lãnh chủ ngài nói đi đâu vậy, người như ta đây sao có thể câu dẫn được ngài."
Thế nhưng dám cắn ta?! Nhất định có ngày ta sẽ trả cả gốc lẫn lãi!
Thế Huân dùng hạ thân cọ cọ vào người Lộc Hàm, so với vừa rồi còn cứng hơn...
"Ai da! Sao ngươi lại hạ lưu như vậy?" Lộc Hàm tức giận nhìn:" Ta chỉ muốn đến thăm ngươi,ngươi không cần nghĩ bậy đi!"
Nói xong, Lộc Hàm lật người từ dưới thân Thế Huân nhảy ra:" Huân à, ta thực sự nhớ ngươi, nhưng ta chỉ là đơn thuần nhớ ngươi mà thôi, người ta rất thuần khiết nha!"
Nói xong, hai chân co lên, chạy mất dạng.
"Hừ" Thế Huân đứng lên khỏi ghế, khẽ hừ một tiếng. Liếc mắt nhìn hướng Lộc Hàm chạy đi, khóe môi ẩn ẩn dương lên.
Hai ngày sau, Long Ngũ cầm Hắc La Đan xuất hiện trong phòng Thế Huân.
"Lãnh chủ, đây là Hắc La Đan." Long Ngũ vẫn một thân áo tím, tóc đen một nửa buộc lên, một nửa xõa xuống thắt lưng.
Nhận lấy Hắc La Đan, Thế Huân nhìn nàng, mở miệng nói:" Lần này vẫn muốn cùng một phần thưởng?"
"Long Ngũ vẫn muốn được lãnh chủ sủng ái." Hai tay nhẹ nhàng kéo mở, thắt lưng rơi xuống đất, thân thể tuyết trắng thoáng chốc xích lõa.
Thế Huân ngẩng đầu lên nhìn nàng một cái, không có hưng trí gì, cũng không có biểu tình gì khác.
Long Ngũ quỳ trước mặt hắn, cúi đầu dùng răng cắn dây thắt lưng của hắn...
"Huân! Ngươi đang làm gì? Sao ngươi có thể làm chuyện có lỗi với ta?"
Lộc Hàm đột nhiên xuất hiện trước cửa phòng, vẻ mặt đầy tức giận nhìn Long Ngũ toàn thân xích lõa và Thế Huân với thắt lưng vừa được khai giải.
"May là hai ngày nay ta luôn tràn đầy mong nhớ ngươi, vô cùng lo lắng ngươi mệt nhọc, sợ ngươi ăn ngủ không ngon. Vậy mà ngươi lại làm ra chuyện này, ngươi, ngươi không xứng với ta!"
Lộc Hàm vẻ mặt bị ruồng bỏ, chạy đến trước mặt Thế Huân muốn thắt lại thắt lưng cho hắn.
Một cánh tay nắm chặt Lộc Hàm, tuy thon thả nhưng lực đạo lại rất lớn. Lộc Hàm giãy giụa vài cái lại giãy không ra!
"Lộc công tử, xin ngài đừng tùy ý trước mặt lãnh chủ, nếu ngài có chuyện gì, cũng xin chờ chuyện của ta kể thúc rồi đợi lãnh chủ truyền ngài vào."
Long Ngũ không chút đố kỵ thân thể đang xích lõa, nhãn thần sắc bén nhìn Lộc Hàm.
Lộc Hàm trừng lại:" Long Ngũ cô nương, ngươi có thể nhẹ nhàng dứt khoát cởi sạch y phục trước mặt Huân, một chút ngươi cũng thấy xấu hổ sao? Hay là ngươi đã quen xích lõa trước mặt nam nhân? Với tư sắc này của ngươi, không cần đi chủ động cũng cám dỗ được người khác đi? Hay là nói ngươi đây cứ thích sáp lên người người ta mới được?!"
Long Ngũ hai mắt nhắm rồi lại mở ra, bình tĩnh nói:" Ta có như thế nào cũng không cần công tử bàn luận, lãnh chủ, ngài có thể mời y lui xuống trước không?"
Lộc Hàm quay sang nhìn Thế Huân vẫn lãnh đạm kia, gia khỏa này tướng mạo thật dễ coi!
"Đi ra."
Long Ngũ và Lộc Hàm đồng thời quay sang Thế Huân, Thế Huân chuyển ánh mắt sang Lộc Hàm.
"Ngươi muốn ta đi ra?" Lộc Hàm chỉ vào chính mình
Thế Huân không nói gì, chỉ lạnh lùng nhìn y.
Lộc Hàm thoáng chốc đã cảm thấy nộ hỏa tấn công lên tận đầu, nhưng lại không tìm được nơi phát tiết, hận đến ngứa răng.
Long Ngũ cười một tiếng, quay người còn định tiếp tục hầu hạ nam nhân nửa nằm.
Hai tiện nhân không cần mặt mũi!
Lộc Hàm thật muốn chém một phát kiếm vào đôi cẩu nam nữ này!
Nhìn Long Ngũ nâng hạ thân của nam nhân định ngậm vào miệng, Lộc Hàm đột nhiên kéo mở thắt lưng của mình.
Long Ngũ và Thế Huân đồng thời nhìn sang y.
"Nàng ta có thể làm, Lộc Hàm ta cũng có thể làm, không thì ba chúng ta cùng nhau chơi, lão tử lại không phải đã từng chơi qua?!" Lộc Hàm nhanh chóng cởi ngoại bào thanh sắc ra.
Thế Huân đồ cẩu đông tây không có mắt nhà ngươi, nếu không phải vì báo thù, ta mới hạ tiện không thèm lấy lòng ngươi! Đợi đó cho ta, đợi Lộc Hàm ta ra ngoài rồi, sẽ cho các ngươi biết tại gia chân chính là ai!
Lộc Hàm hiện tại hận không thể chém hai người này, hung hăng giải khai y phục của mình.
"Lãnh chủ, y nghịch lại mệnh lệnh của ngài còn lưu lại đây mạo phạm, xin ngài để thuộc hạ trừng phạt y" Lòng bàn tay phải của Long Ngũ bắt đầu hội tụ chưởng phong.
Lộc Hàm không thèm để ý tới nàng, thoát thượng y, rồi tiếp tục tới thắt lưng quần, đột nhiên tay của y bị nắm lại.
Thế Huân nắm tay Lộc Hàm, quay sang Long Ngũ:" Ra ngoài."
"Lãnh chủ..."
"Ra ngoài."
Long Ngũ thu lại sát khí, lặng lẽ nhặt y phục mặc lên.
Đợi Long Ngũ đi rồi, Lộc Hàm quay sang nhìn Thế Huân:" Thế nào? Không muốn đuổi ta ra ngoài sao?"
Thế Huân dùng sức kéo y vào lòng mình:"Không muốn để ta chạm vào nữ nhân khác sao?"
Lộc Hàm dần híp lại hai mắt:" Ta không phải đã nói ba chúng ta cùng chơi sao? Ngươi đuổi nàng ta đi rồi ta biết tìm ai tới đây?"
"Ngươi thật sự muốn chơi cùng nàng?"
"Phí lời, bị ngươi chỉnh đến mức lão tử bao nhiêu ngày rồi chưa chạm vào nữ nhân?! Ngươi cho là chỉ có ngươi biết hưởng thụ sao, ta không biết sao chứ?"
Lộc Hàm đứng lên khỏi người Thế Huân, bắt đầu mặc lại y phục.
Nữ nhân đó đã bị chọc tức chạy đi, lão tử không chơi với ngươi nữa!
Kết quả thượng y còn chưa kịp khoát lên, Lộc Hàm cả người lại bị kéo trở về lực đạo cường đại khiến y xém chút ngã xuống đất.
"Ngươi bệnh thần kinh a!"
Thế Huân đột nhiên ấn y khom xuống, móc đồ vật đó của mình nhét vào miệng y.
"Ngô ngô!" Lộc Hàm trở tay không kịp, trong lúc sơ ý miệng thoáng chốc đã bị nhét tràn đầy.
Khí tức nam tính lấp đầy khoang miệng và khoang mũi y. Mẹ nó, hiếp người quá đáng, ta cắn!
"Ngô!" Lộc Hàm đau đến mức mắt đỏ bừng, Thế Huân siết chặt cằm y, cảm giác sắp sái quai hàm rồi!
"Còn muốn tìm nữ nhân không?" Thanh âm băng lạnh của Thế Huân vang trên đỉnh đầu.
Lộc Hàm không chút cốt khí liều mạng lắc đầu.
"Ngậm thật tốt cho ta." Thế Huân thả tay ra, hạ thân lại đỉnh về phía trước.
"Ô ô...ngô" cổ họng sắp bị đâm thủng rồi, thứ đó lại lớn hơn một vòng
Bại dưới cái thứ to lớn đó, người nào nó không can tâm từ từ nuốt nhả cự vật như long trong miệng
Thế Huân nhìn biểu tình vạn phần gian nan của nam nhân anh tuấn dưới thân, khí tức dần dần không ổn định.
Môi há mở đến phát đau, thóa dịch men theo khóe môi không khống chế được chảy ra, Lộc Hàm cảm thấy hiện tại y thật sự bi thảm đến cực điểm.
Dương vật của nam nhân nguyên lai có thể kinh người đến vậy, kích cỡ này khiến y run rẩy từng trận.
Mắt gian tà liều mạng trừng nam nhân phía trên, thật muốn bẻ gãy người này!
Tay duỗi ra sau đầu Lộc Hàm, hai mắt Thế Huân dần híp lại, sau đó cánh tay kia nắm đầu Lộc Hàm đẩy tới trước.
"Ách..." cổ họng sắp bị xuyên thủng rồi
Cánh tay nắm đầu Lộc Hàm của Thế Huân bắt đầu gia tăng kịch liệt, Lộc Hàm cảm thấy nếu đối phương không buông tay thì y sẽ nghẹn chết, cổ họng bị đỉnh rất khó chịu, hô hấp cũng bị ngăn cản.
Lão tử không làm nữa!
Lộc Hàm hung hăng cắn xuống! Dù sao cũng bị ngươi dạy dỗ tới chết, còn không bằng lão tử lấy chút vốn về!
--------------------End chap 7-----------------------
Khuyến mãi chap 6 tặng thêm chap 7 chỉ vì tâm trạng của Su rất tốt!!👍
Các bạn đọc vui vẻ ha~ hihi 😊
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro