chap 1
"Gia...ân.. nô gia không chịu nổi nữa, ân..."
Một nữ nhân thiên kiều bá mị xích lõa toàn thân hai chân mở lớn ngồi trên thân một nam nhân. Y sam nam nhân không một chút rối loạn, không để ý tới tiếng khóc khẩn cầu của nữ nhân,vẫn như cũ mặt không biểu tình tay xoa nắn phần thắt lưng nhỏ bé của nữ nhân. Cho đến khi nam nhân hơi híp mắt, lộ ra dư âm sau khi giải phóng, mới ngừng lại sự nhún động dưới hạ thân. Nữ nhân mệt mỏi nằm trên người nam nhân thở dốc.
"Lãnh chủ, thuộc hạ có chuyện bẩm báo" Một người đi vào, quỳ một gối xuống đất.
"Nói"
"Thế còn..." Người đến liếc qua nữ nhân đang xích lõa nằm úp sấp mặt trên người nam nhân, ánh mắt tinh anh lộ ra vẻ do dự.
"Cứ nói đừng ngại." Dù sao đó cũng chỉ là một nữ nhân.
"Vâng, kinh thành truyền thư, đã tìm được tung tích Yểm Ma, hắn từng nhiều lần xuất hiện trong Diễm Quan cư tại kinh thành. Hiện tại người vẫn chưa ra khỏi kinh thành, ngoài ra Du Nương đã chế ra được thuốc dẫn luyện thành Hắc ma công, cần năm nam năm nữ mười tám tuổi. Hơn nữa mười người này đều phải được sinh ra vài đêm trăng tròn giờ tỵ hai khắc. Sau đó dùng kin châm ngâm đâm vào huyệt ấn đường, lấy dương khí của năm nam, lấy âm khí của năm nữ rồi tiếp tụ dẫn máu thì mới hoàn thành thuốc dẫn".
Nam nhân cảm thấy nữ nhân nằm trên người hắn bắt đầu run rẩy, hắn khẽ mỉm cười, nâng cằm nữ nhân lên:
"Sao lại thành ra như vậy? Hồng nhi, bổn ta nhớ không nhầm thì hôm nay người vừa tròn mười tám đúng không?"
"Gia, nô gia, nô gia..." nữ nhân run rẩy co rúm, sắc mặt xinh đẹp tái nhợt khiến người người tiếc thương. Nam nhân hôn lên đôi môi không còn chút huyết sắc của nàng:" Đừng sợ, chết vì bổn tọa, ngươi nên cảm thấy vinh hạnh." Gương mặt tuấn mỹ của nam nhân ánh lên đôi mắt của nữ nhân tựa như ma quỷ, nước mắt từng giọt từng giọt chảy xuống:" Đừng, đừng,cầu xin ngài, hãy tha cho nô gia..."
Nam nhân vẫn cười tà, thuận tay đẩy nữ nhân nằm trên người mình xuống. Tên thuộc hạ bất động thanh sắc gọi vài hạ nhân tới, cưỡng ép kéo nữ nhân đang khóc nháo không chịu đi.
"Lãnh chủ, có cần chuẩn bị đến kinh thành?"
"Lui xuống chuẩn bị, đặc biệt Long Tam, Long Ngũ theo cùng"
------------------------------------------------------------
Trong kinh thành, người nhiều tiền nhất là ai? Không ai bách tính nói tới hoàng đế, chỉ có thể là..... Lộc Hàm.
Hoàng đế có bao nhiêu tiền không ai biết rõ, nhưng với Lộc Hàm thì chuyện này không cần nói cũng biết.
Lộc Hàm trên thương trường hoành hành càn khôn, trên quan trường cũng nơi nơi đắc ý. Khỏi nói tới cái khác chỉ cần nói về hai bằng hữu quan trường của y, đã đủ làm người người ngưỡng mộ. Một người là đương kim vương gia Kim Chung Nhân, một người là đại tướng quân Kim Tuấn Miên, một đại hào kiệt Kim Mân Thạc. Chỉ cần có ba nhân vật này ở đâu thì không ai cả gan dám đắc tội với Lộc Hàm. Cho Lộc Hàm vô cùng ung dung tự tại, cuộc sống thoải mái dễ chịu hơn bất cứ ai. Dù sao y nhiều tiền, thế lực lớn, chuyện tốt gì cũng bị y chiếm giữ, xem quẻ nói số y là phúc tinh hạ phàm, được sinh ra để hưởng thụ nhân gian.
Trong kinh thành ai biết hưởng thụ nhất? Lộc Hàm là người được tiền duy nhất.
"Thiếu gia, Lão Bà Bà vừa nói chỗ này có hai nữ nhân mới đến, tướng mạo đẹp tựa động nhân, tươi mát như hoa phù dung, hôm nay chúng ta có đi thử không?"
Bạch Hiền, hạ nhân Lộc gia, tiểu tùy tùng của Lộc Hàm, khôn khéo lanh lợi rất được chủ tử yêu thích và trọng dụng. Lúc này Lộc Hàm đang nằm trên ghế trong sân sưởi nắng, nghe Bạch Hiền nói vậy vẻ lười biếng lập tức không còn, hai mắt sáng lên : " Hảo, lại có người mới sao, Lão Bà Bà thật biết xử lý, đi, thiếu gia ta đi coi thử gần đây không có gì vui cả".
"Haha, ta biết thiếu gia sẽ cao hứng mà, tiền bạc ta đã chuẩn bị tốt rồi, đi"
Lộc Hàm càng cao hứng, khen tiểu tử này khôn ngoan, một chủ một tớ hứng thú bừng bừng kéo nhau đến Vạn hoa lâu.
"Ai dô, đây không phải là Lộc thiếu gia sao? Đến gặp Y Y và Hạ Kỳ sao? Hai nàng vừa mới tới nên chưa tiếp qua khách, haha, cái này là tôi đã đặc biệt dành cho thiếu gia nha."
" Lão Bà mau gọi các nàng ra để ta đánh giá, dung mạo không lọt mắt ta thì ta không cần." Lộc Hàm thu quạt bộ dáng phong lưu công tử.
" YY, Hạ kỳ mau ra tiếp kiến Lộc công tử". Lão Bà gọi với vào, hai nữ tử dung mạo thiên kiều nhanh nhẹn bước ra.
" Hạ Kỳ/ YY bái kiến vương gia" Hai nữ tử cong người, giọng nói êm dịu chào y".
"Lộc thiếu gia thấy sao,cô nương ở nơi này của ta đều là người có dung mạo rất khí chất."
Lộc Hàm đảo mắt qua người hai cô nương, rồi chỉ vào một người
"Chọn nàng ta, Bạch Hiền" Bạch Hiền vừa nghe thấy chủ tử gọi hắn, vội vàng móc ra năm trăm lượng ngân phiếu đưa cho Lão Bà Bà:
"Lão Bà, đêm nay cô nương này sẽ về cùng thiếu gia chúng tôi, đợi thiếu gia chán rồi sẽ đưa trở về cho người".
Nhìn số tiền, Lão Bà cao hứng không khép nổi miệng, vội vàng thu tiền:
"Ân, cứ để Hạ Kỳ ở lại chỗ thiếu gia vài ngày, nhất định Hạ Kỳ sẽ phục vụ Lộc thiếu thật cao hứng". Nói rồi Lão Bà kéo tay YY đang có chút không vui ra ngoài.
Trở về Lộc phủ trạch gia, Lộc Hàm sau một đêm ôn hương, thần khí thanh tỉnh, thỏa mãn bội phần.
Bạch Hiền lặng lẽ hỏi y:
-" Thiếu gia, ta thấy tướng mạo của YY đẹp hơn Hạ Kỳ vài phần, tại sao ngài lại quyết định chọ Hạ Kỳ?"
Lộc Hàm cao hứng nhấp một hụm trà, nhàn nhã nói:
"Ngươi đúng là tay ngang, ngươi không chú ý thấy bộ dạng liếc mắt đưa tình của YY đó sao? Mê hoặc vô cùng, những nữ tử như thế, khẳng định là không còn thanh bạch, tuy Lão Bà có nói các nàng chưa tiếp khách nhưng không có nói các nàng còn phải xử nữ hay không. Người nói xem tại sao thiếu gia ta lại phải mang nữ tử không phải là xử nữ về nhà?"
Bạch Hiền lộ ra ánh mắt thán phục:" Oa, thiếu gia quả là lợi hại nha! Việc như thế mà cũng có thể nhìn ra. Vậy Hạ Kỳ cô nương thực sự là xử nữ sao?"
Lộc Hàm trừng mắt gõ một cái lên đầu hắn:"Lời của thiếu gia ta mà ngươi còn nghi ngờ sao, tối hôm qua còn thấy có máu đỏ.
"A trách không được đến bây giờ Hạ Kỳ cô nương đó vẫn chưa dậy nổi, hóa ra là..." Bạch Hiền đỏ mặt ấp úng nửa chừng.
---------------------------------
Ba ngày sau, Lộc Hàm sai người đưa Hạ Kỳ về Vạn Hoa lâu, Hạ Kỳ khóc chạy tới trước mặt Lộc Hàm.
"Lộc thiếu gia, chẳng nhẽ Hạ Kỳ phục vụ người chưa tốt sao? Nếu thiếu gia có gì bất mãn thì Hạ Kỳ sẽ thay đổi. Chỉ cần thiếu gia cho Hạ Kỳ có thể ở bên người thêm vài ngày..."
Lộc Hàm nhìn thấy vẻ mặt khóc đến thê thảm của Hạ Kỳ, liền vội vàng ôm nàng vào lòng, đối với hắn việc nữ nhân khóc là việc khiến hắn khó xử nhất:" Được rồi được rồi, đừng khóc nữa khóc nữa là sẽ không còn xinh đẹp."
Hạ Kỳ mỉm cười, thấy y thương tiếc giúp mình lau nước mắt, nàng nín khóc cười nói:" Cảm ơn thiếu gia đac lưu Hạ Kỳ lại, nhất định Hạ Kỳ sẽ phục vụ thiếu gia thật tốt"
Lộc Hàm vẫn cười nói dịu dàng:
"Hạ Kỳ, ta đây là vì tốt cho nàng. Nếu nàng ở trong nhà ta quá lâu, nhất định bên ngoài sẽ tưởng rằng nàng được ta bao dưỡng. Vì vậy nếu lúc đó ta đưa nàng trở về Vạn Hoa lâu, chỉ sợ họ nghĩ rằng ta đã chán ghét nàng, chơi đủ rồi cho nên đưa đưa nàng về. Đến lúc ấy người chịu mua nàng nhất định sẽ giảm đi, việc đó sẽ bất lợi với nàng, ta nói như vậy nàng thấy có phải không?" Lộc Hàm dịu dàng nói nhưng phối thêm nụ cười tuấn mỹ ưu nhã, luôn khiến nữ nhân mê luyến. Nhưng cơ thể Hạ Kỳ lúc này bỗng chốc run rẩy :" Ngài, chẳng nhẽ ngài đối với ta không nửa điểm yêu thương?"
"Hạ Kỳ, không phải như vậy, ba ngày qua ta vẫn luôn yêu thương nàng, thân thể nàng vẫn luôn mỹ vị."
Nói xong, Lộc Hàm cắn nhẹ lên môi nàng.
Nước mắt lại ngừng tuôn rơi, thân là một nữ tử thanh lâu, nàng không nên tùy tiện yêu thương một nam nhân nhưng nàng lại không thể tự cứu mình mà rơi vào lưới tình với y. Thân thể thanh bạch của nàng đã trao cho y, nàng thích sự dịu dàng của nam nhân này trên giường và sự bảo hộ của y dành cho nàng.
Nhưng tất cả đều chỉ là một giấc mộng mà thôi, một giấc mộng hoa lệ, đây là nam nhân dịu dàng mà lại tàn nhẫn.
Trong lòng có chút oán hận, nhưng cuối cùng không thắng được ái luyến trong tim.
Nữ nhân đáng thương không có nửa điểm do dự quỳ xuống :" Lộc thiếu gia, Hạ Kỳ tuy bất hạnh lưu lạc làm kỹ nữ nhưng thiếu gia ngài cũng biết Hạ Kỳ cho ngài là tấm thân thanh bạch. Hạ Kỳ không có sở cầu gì khác, chỉ cần thiếu gia có thể lưu Hạ Kỳ lại trong phủ, lưu lại bên cạnh ngài để Hạ Kỳ tiếp tục hầu hạ ngài, Hạ Kỳ không muốn ly khai thiếu gia.
Bạch Hiền đứng một bên lạnh mặt nhìn cảnh này, không phải hắn lòng dạ lạnh lùng mà là hắn đã tê liệt với chuyện này rồi.
Gần như mỗi nữ nhân được thiếu gia mang về nhà cuối cùng khi bị đưa đi cũng đều náo loạn một trận.
Nói ra thì thiếu gia nhà hắn thật sự là người tình trong mộng của nhiều người, nhiều tiền, tuấn mỹ, lại dịu dàng không ngờ với mỹ nhân.
Haizz... Lộc Hàm kéo Hạ Kỳ đứng lên, tay vươn ra trước ngực Bạch Hiền đứng bên cạnh, Bạch Hiền lập tức lất mấy tờ ngân phiếu đặt vào tay y.
"Sau này ngàn vạn lần không thể đa tình như vậy, đặc biệt là nữ tử xuất thân như này nhất định phải học cách tự bảo vệ cho mình, nếu không bị tổn thương là chính nàng. Ta là vì tốt cho nàng, đây là tám trăm lượng ngân phiếu trở về thu dọn một chút, ta sai người đưa nàng về."
Hạ Kỳ cầm ngân phiếu trong tay, thân thể vẫn run rẩy...
Nàng biết, nếu nàng không phải xử nữ thì tuyệt đối sẽ không được lấy tới tám trăm lượng.
"Bạch Hiền a, ngươi nói thiếu gia ta tại sao lại được nữ nhân yêu thích như vậy?"
Đưa Hạ Kỳ đi rồi, Lộc Hàm chậm rãi bước vào hoa đình, phẩy quạt làm như khổ não nói.
"Ân, vì thiếu gia quá tuấn mỹ, gia thế tốt, lại dịu dàng quả thật chính là nam nhân hoàn mỹ nhất trong nam nhân, nữ nhân đương nhiên thích ngài rồi." Bạch Hiền nói thật, còn không quên vuốt mông ngựa.
"Haiz... cứ luôn làm nữ nhân thích như vậy cũng không được a, tới mức ta mỗi lần đều cảm thấy mình cứ như người xấu".
Bạch Hiền thầm mặc niệm trong lòng
"Bạch Hiền nghĩ cách cho ta đi, nghĩ cách khiến ta không cần phải chìm vào tự trách nữa".
"Vậy ngài đừng tiếp tục chạm vào nữ nhân nữa không phải được rồi sao" Bạch Hiền trong lúc ngây ra đã buột miệng nói thẳng, đợi khi nói xong hắn mới kinh ngạc nhận ra câu nói của mình quá bất kính".
"Thiếu gia, ý của ta là nói..."
"Ngươi nói quá đúng". Lộc Hàm không tức giận như trong tưởng tượng của Bạch Hiền, ngược lại mang bộ dáng như vừa được khai sáng. Bạch Hiền ngây ngẩn không hiểu gì hết.
Lộc Hàm đột nhiên dậy lên tinh thần
"Đúng a, trước đây sao ta không nghĩ tới vậy! Ta không chạm nữ nhân đổi sang chạm nam nhân không phải được rồi sao!"
"Thiếu gia...ngài đây là muốn đi tìm nam nhân sao?"
"Không sai, Bạch Hiền đi tìm nam kỹ quán nổi danh nhất kinh thành cho ta, thiếu gia ta phải đổi sang thượng nam nhân".
Lộc Hàm mắt phát sáng, vốn dĩ y vẫn thích nữ nhân hơn một chút. Nữ nhân tốt lắm, vừa mềm vừa thơm, thượng cũng không phiền toái. Nhưng từ khi nhìn thấy cục cưng Độ Khánh Thù của nhà đệ Kim Chung Nhân mà hễ người vừa nhìn đã mê mẩn đó, thái độ của y đối với nam nhân cũng thay đổi.
" Chính là Diễm Quan Cư này?" Lộc Hàm đứng trước cổng, nơi này là nơi y thường xuyên đi ngang qua.
"Không sai công tử, chính là nơi này, tiểu quan ở đây có tiếng nhất trong kinh thành, có thể ca hát, khiêu vũ,mỹ diễm vô hạn nha!"
Bạch Hiền kì thật không thích nam nhân, nhưng khi hắn chạy tới đây điều tra, nhìn thấy vài nam nhân quả thật dung mạo đẹp như hoa, ngay cả hắn cũng không kìm được nhìn mãi.
Lộc Hàm đi vào, ông chủ vừa nhìn thấy thì không kìm nén được kinh hỉ, hắn biết Lộc Hàm trước đây chưa từng đụng nam nhân, lần này thì tốt rồi, nếu câu được con cá lớn này thì sau này không cần phải rầu rĩ nữa. Cho nên hắn lập tức tìm chiêu bài Tiểu Tây của bọn hắn tới. Tiểu Tây yêu kiều vô hạn, thắt lưng như liễu, so với nữ tử còn được hơn ba phần kiều diễm.
Lộc Hàm cao hứng, ngày đó liền thưởng tiền, lĩnh Tiểu Tây về.
-----------------------------
"Lãnh chủ, hạ nhân tới báo, Yểm Ma thường xuyên tới gọi tiểu quan tên Muội nhi trong Diễm Quan cư bầu bạn, đã mấy lần chọn tiểu quan này cùng ngủ.
"Haha.." Khóe môi mỏng của nam nhân kéo ra 1 độ cong hoàn mĩ mà tàn ác.
"Không ngờ hắn tới niên kỷ này rồi, lại rất biết hưởng thụ" Nam nhân ngẩng đôi mắt hẹp dài lên, tinh quang lóe lên rồi biến mất.
"Long Tam, ngày mai tới Diễm Quan cư"
"Vâng, thưa lãnh chủ,..."
------ end ----------
Các tình yêu to bự ơi, thả 🌟en còm men đứa con tinh thần đầu tiên cho Au nha! Có sai sót mong các ty thông cảm💞
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro