Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương đoản ngắn 1

Trong bàn ăn, cả Tịch gia gồm người đứng đầu gia tộc là Tịch Diệp, tiếp đến là phu nhân Tịch-Nguỵ Di, cuối cùng là đại thiếu gia Tịch Trạch 8 tuổi và tiểu thư Tịch Lạc 2 tuổi, tất cả đều đang dùng bữa tối trong một không khí vô cùng tĩnh lặng và lãng mạn.

Tịch Diệp vừa đưa chiếc đĩa bít-tết đã được cắt cho Nguỵ Di, tự mình cầm đĩa của cô về phía mình, bắt đầu dùng dao cắt. Bỗng hắn lên tiếng, ánh mắt vẫn không một giây rời miếng thịt trước mặt.

"Hôm nay ta có một lời mời rất thú vị!"

Nguỵ Di đang nhai từng miếng thịt bò, nghe thấy Tịch Diệp nói liền ngẩng đầu tò mò nhìn hắn. Tịch Lạc xưa nay đối với quy tắc "chữ quý hơn vàng" của papa bé, nay lại ngạc nhiên muốn biết điều gì đã khiến papa lại chịu kể chuyện trong bàn ăn như thế, liền có chút muốn nghe nhìn Tịch Diệp. Riêng mỗi thiếu gia Tịch Trạch vẫn thản nhiên ăn phần của mình.

Tịch Diệp cắt xong, thưởng thức vài miếng thịt bò, trong khi hai ánh mắt tò mò muốn giết người kia sắp mất kiên nhẫn rồi. Đến khi Nguỵ Di không chờ được nữa liền quăng cho người nào đó cái liếc xéo. Hắn chỉ nhếch môi cười, mở miệng nói.

"Con không có lời gì muốn nói với ta sao?" Hắn liếc nhìn đứa con trai lớn với khuôn mặt bình tĩnh kia.

Đứa nhỏ Tịch Trạch mặt vẫn ung dung uống xong cốc nước sau đó mới dõng dạc buông lời.

Điệu bộ vô lại rất giống với Tịch Diệp.

"A!"

"Con chợt nhớ ra hôm nay con có đánh một thằng nhóc ở trường!" Lời nói vô cũng thản nhiên, giống như chợt nhớ ra điều gì đó.

Nguỵ Di nghe đứa nhỏ dứt lời, liền ngớ ra là mình đã biết chuyện này. Còn cười xuỳ một cái, đánh "một thằng nhóc"? Người ta lớn hơn con hai tuổi đấy! Tỉnh tảo lại đi con trai ạ!

"Ồ!" Tịch Diệp nhả một chữ.

Ồ? Nghĩa là gì? Nguỵ Di cau mày nhìn hắn.

"Vì?"

"Thằng đấy đụng vào đồ của con!" Đứa nhỏ Tịch Trạch vẫn nét mặt vô cùng tự tại.

Nguỵ Di nhìn hai con người trước mặt, thầm nhủ quả thật là cha nào con nấy, coi kìa coi kìa, đều là cái bộ dáng vô sỉ bất cần đời!

"Vậy con nghĩ vấn đề con gặp phải ở đây là gì?"

"Không phải là con đánh thằng nhóc đó sao?"

Tịch Diệp buông nĩa và dao xuống, hắn dựa lưng vào ghế, ánh mắt di chuyển đến người đứa nhóc Tịch Trạch.

"Hãy nghe kĩ những lời ta sắp nói. Ta hi vọng mỗi lần gặp một vấn đề như vậy, con phải rút ra được một bài học cho bản thân!"

"Con sẽ không gặp rắc rối chỉ vì con đánh thằng nhóc ấy. Rắc rối ở đây, là con đánh thằng nhóc đó mà lại để người khác thấy. Vấn đề con cần phải nhớ không phải là con đã làm gì, mà con làm ở đâu và khi nào."

"Chúng ta đang ở thế giới của bóng tối, con sẽ trở thành vua, thành luật pháp nếu con có thể thâu tóm tất cả mọi tội lỗi của người khác, sẽ không ai có thể điều khiển được con. Hiểu chứ?"

Nguỵ Di gật gật đầu, đúng đúng Tịch Diệp nói đúng, cô xoa đầu đứa nhỏ Tịch Trạch, buông một câu "Tiền và quyền lực sẽ chi phối tất cả, chỉ cần con có hai thứ đó, là con sẽ có tất cả những gì con muốn!" Sau đó liền bế Tịch Lạc lên đi ra ngoài, vừa đi vừa nói "Tiểu Đoá sau này đừng học theo anh con nhé! Con là con gái, dùng vũ khí cho nhanh không cần dùng vũ lực, rất tốn sức."

Hai cha con họ Tịch:........

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro