Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 3


 Lúc Vương Thanh từ công ty trở về nhà, nguyên tưởng rằng chỉ có Phùng Kiến Vũ ở nhà một mình, nhưng không nghĩ Thành Nặc vẫn còn nương nhờ nhà anh không đi.


"Tại sao còn chưa đi?" Vương Thanh đem áo khoác tiện tay đưa cho quản gia bên cạnh, mắt liếc Thành Nặc vốn là nằm ngửa ở trên ghế sa lon nhà anh từ lúc anh vào cửa vút một cái ngồi dậy không chớp mắt nhìn mình chằm chằm.


"Đại ca, quá điên cuồng! !" Thành Nặc nhìn Vương Thanh nửa ngày cảm thán một câu.


"Ngứa da?" Vương Thanh nhìn một vòng cũng không thấy Phùng Kiến Vũ, vốn là tâm tình coi như không tệ nhưng bởi vì không thấy Phùng Kiến Vũ cùng Thành Nặc không nên còn ở đây làm cho có chút bất mãn.


"Thật là lợi hại! ! Điên cuồng a! !"


"Ai? Thanh nhi, anh về rồi." Phùng Kiến Vũ từ phòng bếp đi ra liền thấy gương mặt lạnh lùng của Vương Thanh.


"Lại đến phòng bếp tìm thức ăn?"


"Mới không phải đâu! Em làm sườn xào chua ngọt anh thích ăn a."


"Anh sao lại nhớ là em thích ăn a?" Vương Thanh ngoài miệng nói vậy nhưng gương mặt nhu hòa xuống , ánh mắt mang vẻ cưng chìu nhìn Phùng Kiến Vũ bưng cái khay tiến lại gần mình


"Vậy anh không thích ăn sao?" Phùng Kiến Vũ thu hồi cái khay giơ đến trước mặt Vương Thanh , trợn to mắt nhìn chằm chằm Vương Thanh.


"Thích."


"Nói dối à , vậy anh thích ăn cái gì?" Phùng Kiến Vũ đô đô miệng , nhưng vẫn là cầm lên một miếng sườn xào chua ngọt đút tới miệng Vương Thành. Vương Thành liền cắn lên ngón tay Phùng Kiến Vũ , tán thưởng gật đầu một cái.

"Em."


"Cái gì?" Phùng Kiến Vũ hơi sững sờ, người này sao lại đáp một nẻo a!


"Anh thích ăn cái gì a." Nói xong còn đưa tay vỗ vỗ cái đầu lông xù của Phùng Kiến Vũ tiến tới trước mặt mình , hiếm thấy tâm tình cực tốt cong cong môi, Phùng Kiến Vũ lập tức đỏ mặt, sau đó lỗ tai cũng hơi ửng đỏ lên.


"Lưu manh!" Liếc mắt nhìn Thành Nặc bên cạnh nháy mắt sững sờ, Phùng Kiến Vũ thẹn quá thành giận đánh Vương Thanh một cái, sau đó bưng cái khay liền chạy đi.


Vương Thanh tâm tình rất tốt nhìn con sóc nhỏ nhà anh mắc cở chạy đi, lúc này gương mặt lạnh xuống quay đầu nhìn Thành Nặc bên cạnh một mực xem náo nhiệt.


"Xem đủ chưa?"


"A? A... Đại ca..."


"Xem đủ rồi sao vẫn chưa về nhà!"


"A?"


" Chờ lưu ngươi ăn cơm tối sao!"


"Không cần không cần, đại ca em đi a! !"Nói xong liền vọt nhảy lên chạy ra ngoài... Vương Thanh cau mày có chút im lặng nhìn Thành Nặc.


"Thành Nặc đi rồi?"


" Ừ."


"Em còn định lưu hắn lại ăn cơm đây, sao lại đi rồi?" Phùng Kiến Vũ nhún nhún vai sau đó gọi Vương Thanh tới dùng cơm.


"Đại ca..." Vương Thanh vừa mới đứng lên Thành Nặc liền ở bên ngoài một bên nhấn chuông cửa một bên lớn tiếng la lên...


"Đại ca, em quên lấy áo khoác ..."


"Đại Vũ? Chú quản gia ? ?" Thành Nặc nhìn cửa vẫn đóng chặt như cũ có chút im lặng... Là bởi vì mình thăm dò bí mật của đại ca sao? Nhưng mà không cho ta áo khoác thì cũng phải đưa cái chìa khóa xe cho ta a...


"Ta còn không có tiền..."


"Thanh nhi, thật giống như có người nhấn chuông cửa..." Vương Thanh ôm lấy Phùng Kiến Vũ liền đi vào trong phòng ăn , tựa hồ căn bản không nghe tiếng chuông cửa rung trời vang lên bên ngoài.


"Không có, em nghe lầm."


"Phải không?"


"ừ, anh đói..."


"Nga, vậy đi ăn cơm đi ~ "


"Đại Vũ, em hôm nay cùng Thành Nặc nói gì sao?" Ăn cơm ăn được một nửa đột nhiên nghĩ đến Thành Nặc hôm nay cùng Phùng Kiến Vũ đi ra ngoài một ngày về buổi tối có chút khác thường.


"A? Không có a... Sao vậy ?" Phùng Kiến Vũ nói xong còn ngoẹo đầu cắn đũa nghiêm túc suy nghĩ .


" Được rồi, không có gì, mau ăn cơm đi." Vương Thanh nhìn một cái cũng biết Phùng Kiến Vũ nhất định đã nói cái gì mà chính mình còn không biết, có chút bất đắc dĩ ở đáy lòng yên lặng thở dài, sau đó bắt đầu nhận mệnh gắp thức ăn phục vụ cho thiếu gia nhà anh


"A! !"


"Thế nào? Nóng sao?" Phùng Kiến Vũ che miệng lắc đầu.


"Muốn ăn thịt?" Vẫn là che miệng lắc đầu.


"Thế nào?" Vương Thanh có chút lo lắng đặt đũa xuống tiến tới trước mặt Phùng Kiến Vũ


"Em nhớ ra rồi!" Phùng Kiến Vũ thận trọng nhìn Vương Thanh một cái, sau đó cười dời tầm mắt sang hướng khác


"Nói đi..."


"Chính là hôm nay Tiểu Nặc Nặc hỏi em chúng ta làm sao ở chung với nhau..."


"Sau đó thì sao?" Vương Thanh một tay chống ở trên bàn, một tay chống ở trên ghế dựa của Phùng Kiến Vũ , thiêu thiêu mi chờ đợi Phùng Kiến Vũ nói tiếp.


"... Em liền kể cho hắn nghe lần đầu tiên chúng ta gặp nhau..."


"Gặp nhau?"


"Địa điểm gặp nhau ! !"


"Chỉ là địa điểm?" Vương Thanh lại thiêu mi.


"Còn có quá trình... gặp nhau..."


"Rất tốt!" Hơi lạnh phả ra...


"Vậy cũng không thể trách em a... em nói đều là... sự thật..." Phùng Kiến Vũ vốn là còn chí khí hùng hồn ngẩng đầu giải bày cùng Vương Thanh , nhưng càng về sau thanh âm càng ngày càng nhỏ...


"Hơn nữa, em đây không phải đã nấu cơm cho anh sao! Đúng ! Coi như là bồi thường! !"


"Cái này là bồi thường?"


"Vậy anh còn muốn như thế nào?" Phùng Kiến Vũ bất mãn than phiền một câu, sau đó có chút không vui cúi đầu đem cơm trong chén còn dư lại cũng ăn sạch, sau đó cầm chén đứng lên chuẩn bị đến phòng bếp lấy thêm cơm.


Vương Thanh nhìn một cái không nói hai lời trực tiếp cầm lấy chén trong tay Phùng Kiến Vũ đi phòng bếp giúp người này lấy thêm cơm. Một bên bới cơm còn một bên trong lòng nói thầm: Rõ ràng chính là em ấy làm sai, tại sao cuối cùng lại giống như mình làm sai a?


Cơm nước xong, còn không chờ Vương Thanh cùng Phùng Kiến Vũ hảo hảo thảo luận xong nội dung trừng phạt cụ thể, Vương Thanh liền bị một cú điện thoại của bang hội gọi đi.


"Thanh nhi." Phùng Kiến Vũ vừa giúp Vương Thanh mặc áo khoác, vừa có chút không vui kêu tên anh.


"Trong bang có chút việc, anh qua một chuyến, em ngủ trước đi."


"Vậy mấy giờ anh về."


"Anh sẽ về sớm có được hay không?" Dỗ xong bảo bối nhà mình , Vương Thanh mới đẩy cửa ra đi ra ngoài, lão Tam đã sớm lái xe chờ ở cửa.


"Mau vào đi, bên ngoài lạnh ."


"Sớm trở về một chút a." Lần nữa dặn dò một câu, Phùng Kiến Vũ đi một bước quay đầu ba cái đi vào phòng.


Nhìn Phùng Kiến Vũ vào phòng, đóng kín cửa, Vương Thanh mới thu hồi tầm mắt, sắc mặt nhanh chóng trở nên nghiêm chỉnh , trong mắt bắn ra hàn quang , lúc này anh chính là một con sư tử thức tỉnh, gợi cảm mà nguy hiểm.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro

Tags: