Chương 2
"Thành thiếu gia đến rồi."
"Ai nha! Quản gia thúc thúc, đã nói rồi không nên gọi cháu là Thành thiếu gia nữa, gọi cháu Thành Nặc là được rồi !"
" Dạ, Thành Nặc thiếu gia." khóe miệng Thành Nặc khẽ co rút
"Đại ca đâu?"
"Tiên sinh ở trên lầu cùng Phùng thiếu gia thay quần áo ."
"Cùng nhau thay quần áo? Sáng sớm đã tú ân ái như vậy sao ?" Thành Nặc mặt đầy biểu tình xem kịch vui chạy lên lầu.
Thành Nặc mới vừa chạy đến một nửa liền thấy đại ca nhà mình theo sau lưng vị thiếu gia nào đó đi ra.
"Đại ca." Thành Nặc thu hồi dáng vẻ mới vừa rồi , nghiêm túc đứng ở giữa cầu thang chào hỏi
"Nha! Là Tiểu Nặc a." Phùng Kiến Vũ theo thanh âm nhìn sang, liền thấy Thành Nặc mặt đầy khẩn trương đứng ở giữa cầu thang
Thành Nặc vừa định cười cười với Phùng Kiến Vũ liền bị một đạo ánh mắt của Vương Thanh đông cứng lại, chỉ có thể bất đắc dĩ nháy nháy mắt với Phùng Kiến Vũ
"Tới đây làm gì?"
"Đón đại ca đi làm!"
"Ân ?" Ánh mắt Vương Thanh cũng không nhìn sang , chỉ phát ra một thanh âm nồng đậm liền mang theo Phùng Kiến Vũ từ bên cạnh Thành Nặc đi xuống. Thành Nặc dáng dấp sinh vô khả luyến* đi theo sau lưng Vương Thanh cùng Phùng Kiến Vũ len lén làm cuộc giao dịch
'Thế nào?' Phùng Kiến Vũ hỏi.
'Lại gây họa?' Thành Nặc gật đầu.
'Đại Vũ, cứu tôi.' Phùng Kiến Vũ bất đắc dĩ lắc đầu một cái, phỏng đoán người này chính là đã gây họa, nếu không cũng sẽ không sáng sớm đã chạy đến nhà, rõ ràng là thừa dịp mình còn ở nhà, Vương Thanh không đến mức phát hỏa ⋯⋯
Phùng Kiến Vũ nhún nhún vai trả lại cho Thành Nặc một cái ánh mắt lực bất tòng tâm
'Hai cái bánh gato!' Thành Nặc khoa tay múa chân.
Phùng Kiến Vũ lắc đầu.
'Đĩa DVD trò chơi !'
Phùng Kiến Vũ lại lắc đầu.
'Một thùng mì ăn liền! !'
Phùng Kiến Vũ suy nghĩ một chút giơ lên hai ngón tay: 'Hai thùng!'
Thành Nặc gật đầu! ! Phùng Kiến Vũ trả lại một động tác ok.
"Thanh nhi ~ "
"Ân ?" Đem động tác mờ ám của hai người nhìn trong mắt Vương Thanh chẳng qua là cười cười cũng không vạch trần.
"Hôm nay em không muốn đến công ty của anh ,cho em mượn Thành Nặc, em muốn đi ra ngoài dạo một chút."
"Đi đi, anh bảo tài xế đưa anh đi ." Nói xong cũng vẫy tay cho đi.
Phùng Kiến Vũ đắc ý hướng Thành Nặc thiêu thiêu mi. Thành Nặc mặt đầy mừng rỡ đứng nghiêm tại chỗ bày tỏ mình nhất định phục vụ tốt Phùng Kiến Vũ.
Vương Thanh ngừng bước chân, xoay người nhìn Phùng Kiến Vũ dương dương đắc ý , đưa tay vỗ vỗ cái đầu lông xù của người này : "Buổi tối trở về sớm một chút , chú ý an toàn a."
"Vậy anh đừng quên mua cho em bánh ngọt."
" Để cho Thành Nặc bồi em đi ăn."
"Em không có tiền."
"Cứ tính hết cho Thành Nặc ." Thành Nặc ở một bên không ngừng gật đầu.
"Anh đi đây."
"Đi đi, đừng quá nhớ em." Vương Thanh nghe lời gật đầu.
"Không được! Vẫn phải là nhớ tới em a ! !" Phùng Kiến Vũ nhìn Vương Thanh nghe lời gật đầu, lập tức nhíu cái mũi nhỏ nhe răng trợn mắt. Vương Thanh lại là gật đầu một cái.
Tiễn Vương Thanh ra ngoài, Thành Nặc liền đặt mông ngồi ở cửa huyền quan không đứng lên .
"Rốt cuộc đã đi, rốt cuộc cũng giải thoát rồi !" Phùng Kiến Vũ nhìn Thành Nặc không có tiền đồ, phỏng đoán Thành Nặc giờ phút này còn thiếu chút mừng đến chảy nước mắt đi.
"Nói đi, ngươi rốt cuộc gây họa gì?"
Không chịu thua kém đưa chân đá Thành Nặc một cái.
Thành Nặc làm bộ bị Phùng Kiến Vũ đá một cước, thuận thế nằm trên đất, ai oán nói: "Họa ngược lại là không lớn, chỉ sợ đại ca chuyện bé xé ra to ⋯⋯ "
"Có cái gì mà sợ."
"Làm sao lại không sợ! Cái tên lão Tam kia cũng không có ý chí tiến thủ! Xảy ra chuyện liền đẩy tôi ra phía trước !"
"Các ngươi sợ anh ấy cái gì chứ ?" Phùng Kiến Vũ đứng ở trước mặt Thành Nặc , cau mày khó hiểu
"Ai u, Phùng thiếu gia của tôi, cậu làm như ai cũng có thể như cậu dám đem đại ca sai tới sai lui sao."
"Bất quá, Đại Vũ, ban đầu cậu rốt cuộc như thế nào lại cùng đại ca ở chung một chỗ với nhau a !" Nói tới chỗ này, con sâu nhiều chuyện trong cơ thể Thành Nặc trào ra ngoài, trở mình một cái từ dưới đất bò dậy, mặt đầy vẻ hóng hớt nhìn Phùng Kiến Vũ.
"Chính là cứ như vậy ở chung với nhau."
"Cậu nói cho tôi nghe một chút thôi ! Đều do lão Tứ, ở nước ngoài những cục diện rối rắm đều vứt cho tôi! Nếu không tôi cũng không thể bỏ qua câu chuyện tình yêu đặc sắc như vậy a!" Nói xong trưng ra dáng vẻ có tiền cũng khó mua được , đáng thương nhìn Phùng Kiến Vũ.
Phùng Kiến Vũ không để ý tới Thành Nặc ngồi chồm hổm dưới đất thăm dò bát quái nữa , đứng lên thản nhiên đi đến ghế sa lon
"Đại Vũ, cậu và đại ca tôi ai là người quyến rũ ai trước nha?" Thành Nặc kiên nhẫn theo sau lưng truy hỏi.
Phùng Kiến Vũ liếc Thành Nặc, nghiêng đầu suy nghĩ một chút nói: "Hẳn là anh cả ngươi quyến rũ tôi trước đi ⋯⋯ "
Thật ra thì nói đến lúc hai người quen biết cũng là có chút buồn cười.
Nơi hai người quen biết lại là một tiệm bánh ngọt , Vương Thanh không ăn đồ ngọt chuyện này mọi người đều biết, cho nên Phùng Kiến Vũ cũng thật là tò mò ngày đó tại sao Vương Thanh lại xuất hiện ở trong một tiệm bánh ngọt .
Phùng Kiến Vũ vừa hết lớp, giống như thường ngày, lúc về nhà thuận đường chạy tới tiệm bánh ngọt cách trường học hai con phố để ăn bánh ngọt.
"Đại Vũ, em tới rồi a."
"Hôm nay chị thật là xinh đẹp a ." Phùng Kiến Vũ tươi cười sau khi chào hỏi liền ghé vào trước tủ bánh ngọt ,đôi mắt to không ngừng đảo tới đảo lui, ánh mắt tỏa sáng nhìn cái này một hồi lại nhìn cái kia một hồi , cau mày rầu rĩ
Phục vụ viên trong tiệm tựa hồ đã quen Phùng Kiến Vũ như vậy, cũng không thúc giục, chờ người này tự mình xoắn xuýt xong.
"Tôi muốn cái sô cô la này còn có cái dâu tây kia nữa ! Ai nha, hay là cái bánh xoài này đi."
Phùng Kiến Vũ rốt cuộc mặt đầy không nỡ nhìn bánh ngọt dâu tây mấy lần ,sau đó mới chạy đến chỗ thường ngồi cạnh cửa sổ ngồi yên, nhu thuận chờ bánh ngọt của cậu
Chẳng qua là cậu không biết rằng thời khắc này cậu sớm đã trở thành bánh ngọt sắp bị người khác hạ thủ
"Đại ca ?" Hạng Nam nhìn Vương Thanh đối diện đang ngẩn ra, có chút kinh ngạc.
"Không sao, ngươi nói tiếp."
"Tôi cũng đã nói xong ⋯⋯"
Hạng Nam có chút im lặng, đại ca căn bản không có nghe hắn nói chuyện a ⋯⋯
"Nga." Vương Thanh từ trên người thiếu niên ngồi gần cửa sổ thu hồi tầm mắt, lãnh đạm trả lời một câu, bày tỏ mình đã biết.
Hạng Nam theo tầm mắt mới vừa rồi của Vương Thanh nhìn sang, thiếu gia của Phùng gia?
"Đại ca, người thiếu niên ngồi gần cửa sổ kia là con trai độc nhất của Phùng tiên sinh, Phùng Kiến Vũ."
" Ừ." Gật đầu một cái, bày tỏ mình biết rồi.
"Đại ca, chúng ta đi qua chào hỏi?"
"Không cần." Nói xong cũng đưa tay gọi phục vụ viên qua chỉ cái bánh ngọt dâu tây Phùng Kiến Vũ mới vừa bỏ qua .
Không chờ Hạng Nam kịp phản ứng, đã nhìn thấy đại ca nhà mình cầm bánh ga tô cùng hắn không hợp nhau đi về phía Phùng Kiến Vũ
Người đang vui vẻ ăn bánh ngọt ăn cảm giác ánh sáng bên người tối sầm lại, Phùng Kiến Vũ trong miệng còn ngậm nĩa, một đôi mắt to không hiểu ngẩng đầu nhìn về phía người đến
Người đàn ông một thân chính trang, cùng phong cách vui vẻ của tiệm bánh ngọt hoàn toàn bất đồng , hết sức trái ngược , để cho người khác cảm giác không thoải mái còn có người đàn ông biểu tình trên mặt rất lạnh lùng
Phùng Kiến Vũ không nhịn được oán thầm: Ai thiếu ngươi một triệu sao ! Xụ mặt cho ai nhìn a!
"Vị tiên sinh này, có chuyện gì không?"
"Cái bánh ngọt dâu tây này là cậu chọn sao?" Phùng Kiến Vũ liếc mắt nhìn bánh ngọt được người đàn ông này cầm trong tay , cũ rít !
Chẳng lẽ chờ ta nói không phải ta chọn, sau đó xin chào nói ngươi mời ta ăn?
"Nga, là tôi chọn, để xuống đi." Nói xong chỉ chỉ vị trí còn trống trên bàn rồi tiếp tục cúi đầu ăn, hoàn toàn không để ý tới khóe miệng Vương Thanh có chút co rút
Vương Thanh đặt bánh ngọt xuống rồi xoay người đi, nhưng chỉ chốc lát lại bưng ly trà sữa tới.
"Cái ly trà sữa này cũng là cậu chọn sao?"
"Đúng vậy."
⋯⋯
" Cái kia thì sao ?"
" Cũng vậy."
"Cái này thì sao?"
" Cũng vậy."
"Cái kia có phải không?"
Phùng Kiến Vũ ngẩng đầu nhìn cái bàn đã sắp chất đầy , bất đắc dĩ ngẩng đầu nhìn về phía Vương Thanh đang giơ một cây kẹo que mặt không cảm xúc hỏi cậu.
"Cái này không phải."
"Vậy tôi mời cậu ⋯⋯ "
"Oa! ! !" Vương Thanh vừa muốn nói ra kịch bản mình đã chuẩn bị xong liền bị tiếng khóc vang dội bên cạnh cắt đứt.
Phùng Kiến Vũ cầm lấy cây kẹo que trong tay Vương Thanh đưa trả lại cho đứa trẻ đang gào khóc bên cạnh
Một bên hung hăng trợn mắt nhìn Vương Thanh , một bên cầm lấy bánh ngọt trên bàn dỗ đến: "Ngoan, không khóc, anh giúp em dạy dỗ hắn, cái bánh ngọt này cho em ăn có được hay không?"
Đứa trẻ hít hít mũi , nước mắt lưng tròng nhìn Vương Thanh sau đó cầm bánh ngọt trong tay Phùng Kiến Vũ chạy đi.
"Cái đó ⋯⋯ "
"Vị tiên sinh này anh rốt cuộc có chuyện gì?"
"Vương Thanh."
"Sao?"
"Tên của tôi."
"Nga, Vương Thanh, anh có chuyện gì không?"
"Không, không có ⋯⋯ "
"Không có a, vậy tôi đi."
"⋯⋯" Phùng Kiến Vũ nhìn Vương Thanh vẻ mặt lạnh lùng vẫn đứng tại chỗ, bất đắc dĩ từ trong ba lô móc ra giấy bút.
Soạt soạt viết xuống một dãy số điện thoại, đưa tới.
"Đây là cái gì?"
"Tôi tên Phùng Kiến Vũ, đây là điện thoại của tôi , hôm khác mời anh ăn cơm, coi như là cám ơn anh mời tôi ăn bánh ngọt." Phùng Kiến Vũ nhìn Vương Thanh đem điện thoại của mình bỏ vào trong túi giống như bảo bối , lúc này mới cầm ba lô lên rời đi.
Mới vừa đi hai bước, xoay người hướng Vương Thanh vẫn đứng yên ở đó nhìn cậu: "Lần sau khi mời người khác ăn cái gì thì cũng đừng cướp kẹo của tiểu hài tử a." Nói xong phất tay một cái liền đẩy cửa rời đi.
Vương Thanh nhìn bóng lưng Phùng Kiến Vũ rời đi gật đầu một cái.
Phùng Kiến Vũ dư quang thấy Vương Thanh trịnh trọng gật đầu , thấp giọng nói: "Ngu ngốc."
------------------------------------------------------
sinh vô khả luyến = còn sống nhưng không còn gì lưu luyến, sống không còn ý nghĩa, như cái xác không hồn
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro