Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 1


 Vương Thanh mặc áo choàng tắm từ trên lầu đi xuống, nút thắt dây lưng bên hông được thả lỏng lỏng lẻo lẻo, theo động tác xuống lầu phảng phất lúc nào cũng có thể rơi xuống


Vương Thanh cũng không quá mức để ý, ánh mắt từ trên bàn ăn quét qua, vừa vuốt vuốt tóc mình vừa nghe đầu bếp giới thiệu bữa sáng hôm nay.


"Sữa bò?" Vương Thanh cau mày nhìn về phía đầu bếp đang đứng ở một bên.


"Xin lỗi, tiên sinh." Đầu bếp hơi khom người.


"Không muốn làm nữa sao ? Không biết tôi không uống sữa tươi sao?" Thanh âm lạnh lẽo


"Thanh nhi ~ anh dậy rồi ?" Đang định nổi bão Vương Thanh bị một đạo thanh âm cắt đứt.


Phùng Kiến Vũ mặc quần soóc áo ngắn tay liền từ bên ngoài chạy vào, trên mặt còn mang theo một ít bùn đất.


"Đi làm gì?" Vương Thanh có chút tức giận, sáng sớm thức dậy liền không thấy người bên cạnh , trên bàn ăn còn xuất hiện sữa bò.


"Em đi xới đất cho hoa của em ." Nói xong trực tiếp bưng lên ly sữa bò trước mặt Vương Thanh ừng ực ừng ực uống hết.


"Uống thật ngon!" Một hơi uống hết sạch, sau đó khen ngợi một câu liền đặt ly xuống bàn chạy lên lầu.


"Lại đi làm gì?"


"Tắm a."


"Trở lại ăn điểm tâm."


"Anh ăn trước đi."


"Ăn chung, ăn xong anh bồi em tắm."


"Không cần, em lập tức tắm xong." Lúc nói lời này bóng lưng Phùng Kiến Vũ đã biến mất ở cửa phòng tắm.


Vương Thanh bất đắc dĩ thu hồi ánh mắt, liếc mắt nhìn đầu bếp vẫn đứng ở bên cạnh: "Sữa bò chuẩn bị không tệ, ngày mai tiếp tục, một lát tự mình đến gặp quản gia nhận tiền thưởng."


Vương Thanh đối với mình không có khí phách như vậy cũng là chỉ hận rèn sắt không thành thép. Lần nào cũng sẽ ở trong lòng lặng lẽ nhổ nước bọt chính mình, lần sau nhất định không thể như vậy! Nhất định phải bảo trì dáng vẻ cao quý lạnh lùng của mình ⋯⋯


"Thanh nhi ? Anh đứng ở cửa phòng tắm làm gì vậy?" Phùng Kiến Vũ vừa ra khỏi phòng tắm đã nhìn thấy Vương Thanh dựa vào cửa, khuôn mặt lạnh nhạt.


"Không có gì."Rất lãnh đạm trả lời ba chữ, sau đó đứng thẳng người. Yên lặng ở trong lòng biểu dương chính mình: Đúng, chính là như vậy, làm trông rất đẹp, phải giữ nguyên! !


Phùng Kiến Vũ kinh ngạc liếc mắt nhìn Vương Thanh, "Anh ăn xong rồi?"


" Ừ."


"Vậy em đi ăn điểm tâm đây, anh vẫn tiếp tục đứng ở chỗ này sao?" Vừa đi xuống lầu , vừa buồn cười nhìn người phía sau , một, hai, ba ⋯⋯


"Anh bồi em." Đúng như dự đoán, Vương Thanh nhấc chân bước theo bước chân Phùng Kiến Vũ . Phùng Kiến Vũ mới thu hồi tầm mắt, ba bước cũng chỉ dùng hai bước (ý chỉ gấp gáp) chạy vào phòng ăn .


"Đói chết rồi , đói chết rồi !" Mắt to không ngừng đánh giá bữa ăn sáng hôm nay , đa dạng phong phú đầy đủ dinh dưỡng nhìn khá ngon ~


"Đây là cái gì?"


"Thưa tiên sinh, đây là bánh pancake ."


"Tôi dĩ nhiên biết đây là bánh pancake , tôi là hỏi tại sao tôi không có ?"


"Tôi nhớ Phùng thiếu gia thích ăn liền cố ý làm."


"Ân, em thích ăn!" Phùng Kiến Vũ ở một bên còn không quên gật đầu đáp lại.


" Ừ."


"Đầu bếp thúc thúc, một hồi để bác quản gia cho chú tiền thưởng a!"


"Cám ơn Phùng thiếu gia."


"Vậy một lát chú làm cho cháu rượu nếp tiểu hoàn tử * có được hay không a?"


" Được."


"Khụ khụ." Vương Thanh nhìn đầu bếp trên mặt chứa đầy nụ cười cùng mới vừa rồi nói chuyện với mình hoàn toàn bất đồng , đưa tay giúp Phùng Kiến Vũ lau đi mứt quả bên khóe miệng .


" Khi ăn không bàn luận, khi ngủ không nói chuyện , hảo hảo ăn đi."


Phùng Kiến Vũ bất đắc dĩ le lưỡi, thành thật bắt đầu ăn cơm.


Vương Thanh hài lòng thu hồi tầm mắt, tiếp tục lật xem tờ báo trong tay.


"Thanh nhi, một hồi anh phải đi làm sao?"


" Ừ."


"Vậy em có thể đi theo không?"


"Không thể."


"Tại sao không mang em theo?"


"Anh đi làm việc."


"Em muốn đi!"


"Hôm nay em không có lớp sao?" Ngẩng đầu nhìn đồng hồ , không sai biệt lắm cần phải đi.


"Không có."


"Vậy thì ở nhà hảo hảo chăm sóc hoa của em đi ." Nói xong mặt không biểu tình đứng lên, chuẩn bị lên lầu thay quần áo ra ngoài.


"Hôm nay làm sao vậy? Sáng sớm liền âm dương quái khí!" Phùng Kiến Vũ hung hăng trợn mắt nhìn bóng lưng của Vương Thanh , có chút bất mãn lẩm bẩm.


"Phùng thiếu gia đừng nóng giận, một hồi tôi làm cho cậu rượu nếp tiểu hoàn tử ăn nha."


"Được a ~ thích nhất đầu bếp thúc thúc a!"


"Đại Vũ." Phùng Kiến Vũ nghe tiếng ngẩng đầu đã nhìn thấy Vương Thanh đứng ở cầu thang lầu hai


"Làm gì?" Tức giận đáp lại.


"Lên lầu thay quần áo, cùng anh đi làm."


"Không đi!"


"Nhanh lên một chút!" Giọng hơi cao


Phùng Kiến Vũ vẫn là dáng vẻ dựa vào cái gì phải nghe lời anh hả


"Đại Vũ, dưới lầu công ty anh mới mở một cửa hàng đồ ngọt."


"Còn có , nhà hàng Thái mới ra món mới a ."


"Buổi tối cùng đi Hai Di Lao (chuỗi nhà hàng lẩu nổi tiếng của Trung Quốc)  ?"


Phùng Kiến Vũ vẫn như cũ ngồi ở trước bàn thờ ơ.


Vương Thanh sờ sờ chóp mũi mình, lúng túng tằng hắng một cái, dùng thanh âm không lớn lại để cho Phùng Kiến Vũ vừa vặn nghe được nói: "Phòng làm việc của anh mới thay bàn phím mới ⋯⋯ "


"Anh không nói sớm a! Chờ em a, em lập tức thay quần áo!"


Ném cái nĩa trong tay xuống bàn, đứng bật dậy chạy lên lầu, vừa chạy vừa không quên cùng Vương Thanh đang đứng ở cầu thang đợi cậu đưa ra điều kiện.


"Vậy một lát anh phải mang em đến cửa hàng đồ ngọt trước a! Buổi trưa muốn ăn món mới của nhà hàng Thái!"


"Còn có buổi tối đi Hai Di Lao! !"


" Ừ."


Vừa lên đến lầu lầu liền tiến tới bên cạnh Vương Thanh nhỏ giọng hỏi: "Bàn phím mới đổi trong phòng làm việc của anh có cứng hay không?"


"⋯⋯ "


"Cứng thì anh giúp em quỳ gối , nếu không em chơi game tốn sức."


" Được."


----------------------------

  rượu nếp tiểu hoàn tử  :  nói nôm na là cơm rượu nấu với bột nếp vo viên 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro

Tags: