2 - end
Đã hai ngày rồi Stan không ăn không uống gì. Hắn thậm chí còn không ra khỏi căn hầm. Hắn chỉ ở lì trong đó. Cơ thể rệu rã, rão rạc, chân tay nhão ra, lỏng lẻo. Làn da bủng beo, tái xanh của hắn càng thêm nhợt nhạt hơn nữa. Hai má hóp lại, xương gò má nổi rõ trên hai khoảng tối mờ. Stan mệt nhoài, hai bên thái dương giần giật, đôi ngươi đờ đẫn mất hết thần thái nhưng hiển hiện nơi đáy mắt vẫn còn sót lại vài mảnh vụn điên cuồng của ngày hôm qua. Mọi bức ảnh mà hắn từng nâng niu biết bao nhiêu nay đã biến thành hàng ngàn hàng vạn mẩu nhỏ nằm lặng im, che kín hầu như toàn bộ mặt sàn. Những mảnh gỗ nhọn hoắt, nham nhở, vụn ruỗng vương vãi. Cả căn phòng đã trở thành một đống bừa bãi dưới sự phá hoại vụng về mà cuồng loạn của Stan. Thứ cuối cùng có lẽ còn coi như tạm dùng được là chiếc đèn bàn. Dưới tầng hầm ẩm thấp, nguồn sáng duy nhất chính là ánh đèn chập chờn, nhòa nhạt.
Im lặng. Im lặng đến cứng đờ người. Sự im lặng khiến lòng ta chìm xuống, chùng chình như con thuyền độc mộc màu trắng nhạt neo đậu lại nơi đầu bến, bập bềnh trên mặt biển đen dù chẳng có lấy một lọn gió nhỏ. Sự im lặng nhấn chìm mọi cảm xúc, nhưng cũng mỏng manh đến nỗi chừng như một hơi thở thôi cũng đủ chọc thủng nó. Stan khánh kiệt cả về thể chất lẫn tinh thần, hắn thậm chí còn chẳng thể giữ tập trung đủ để lấy lại điểm nhìn cho mắt. Chút hoang dại còn sót lại không đủ để vực hắn dậy.
Khi Stan chú ý đến hơi thở của mình cũng là lúc điểm nhìn dần trở lại với hắn. Cho dù khuôn mặt vẫn hốc hác, đờ đẫn nhưng đôi mắt trong tâm tưởng của Stan đang trố ra cứ như mình đã ngưng thở cả ngàn năm nay. Hắn nghĩ mình đã chẳng thở lấy một hơi cho đến tận khi hắn để ý tới nó. Bây giờ thì Stan thở khò khè như người bị hen suyễn, như càng để chứng minh rằng bây giờ hắn mới thật sự thở, và thở là phải như thế! Lớp bụi mùn vàng đã lắng xuống, trong không khí chỉ còn mùi ẩm mốc lâu năm hòa kết với mùi gỗ mục. Đầu óc trống rỗng, Stan lặng im nhìn vào khoảng không trước mắt, bụng đau quặn lên khiến cơ thể hắn co cứng lại. Đói. Đôi môi nhợt nhạt, cổ họng bỏng rát. Khát. Nhưng hắn mệt đến nỗi không đủ sức để cử động cơ thể. Thế rồi ánh đèn tắt ngúm. Có lẽ lỏng dây. Cái ổ điện chết tiệt vẫn thế suốt ấy mà. Giờ thì cả căn phòng chìm trong bóng tối. Vì ở dưới tầng hầm nên cũng chẳng thể biết được ngày hay đêm.
Có tiếng động trên nhà. Tiếng người gọi tên hắn. Stan chầm chậm nhắm mắt, cảm thấy có chút sức lực đang từ từ trở lại với mình. Rồi bừng mở mắt. Cô ta đang ngần ngừ trước lối đi. Cửa không đóng, cô ả lưỡng lự bước xuống. Ánh đèn pin chói lòa rọi thẳng vào Stan, cô bạn gái hơi giật mình. Cô ta đi sát vào mép tường, tránh những mảnh gỗ vụn, tránh cả những mảnh nhựa, mảnh sắt vương vãi.
- Em mang đến...
Cô ả chỉ vừa kịp giơ gói giấy thơm phức đồ ăn, chưa nói hết câu đã bị Stan giật lấy cái gói rồi thô bạo kéo tay đi. Đôi giày của hắn giẫm lên đống chiến trường, hết "rôm rốp" lại đến "rào rạo". Cô bạn gái thét lên, chỉ biết cố bước thật nhanh để khỏi ngã. Hắn siết thật chặt như muốn bẻ gãy tay ả. Thật ngạc nhiên vì chỉ mới vài phút trước thôi, Stan còn thấy kiệt sức đến nỗi không nhấc nổi mình, vậy mà giờ hắn đã lôi xềnh xệch cô bạn gái lên nhà, trói tay chân và dán miệng lại bằng băng dính. Cô ta rên ư ử, giãy giụa và quằn quại. Stan mặc kệ, hắn cứ thế vác ả ra ngoài, mở cốp chiếc xe cũ xước ngang xước dọc và tống cô ta vào.
Cộp.
Đầu cô đập vào vật gì ở đằng sau, nước mắt giàn giụa vì đau đớn. Stan đẩy ả sang một bên, chiếc chìa khóa xe rơi ra khỏi túi quần, hắn tóm lấy.
- Tuyệt! - Hắn tìm thấy một chai vodka cỡ lớn. - Tuyệt lắm!
Hắn cười hềnh hệch rồi đưa hai tay ôm mặt cô bạn gái, hôn chụt một cái thật to rồi đóng cốp xe lại.
- Ngủ ngon nhé em yêu!
Stan vừa mở cửa xe đã lại quay vào nhà để rồi trở ra với một đầu thu cassete.
Stan lái rất chậm, vừa đi vừa ăn và uống rượu, nghe nhạc trên radio.
- Will the real Slim Shady please stand up? Please stand up! Pleaseeeee stand uppppp!!!
Stan gào lên theo bài hát yêu thích của mình và cười rất sảng khoái, rất vô tư, rất vui vẻ cứ như thể cuộc đời hắn là một tấn hài kịch không dứt. Hoàng hôn buông dần, nhuộm một màu tím đỏ bao trùm lên mọi vật. Chiếc xe đang đi đâu vậy, hắn không biết, cứ thế là đi thôi...
Một lúc lâu sau, radio chuyển sang mục tin vắn, tiếng phát thanh viên vang lên:
- Chuyên mục tin tức lúc 8h giờ tối ngày 23 tháng 7 năm 2000...
Stan nhìn xuống chai vodka đã vơi, mặt hắn đỏ lựng, hai mắt bắt đầu mất tập trung, tay lái loạng choạng, đầu lắc lư. Hơi rùng mình, Stan chợt nhớ ra mình định làm gì, một tay hắn lần mò tìm cuộn băng cassete và bật đầu thu lên. Stan chẳng thèm nhìn đường nữa, hắn lầm bầm trong cổ họng, đếm nhẩm. Hắn dường như đã mất hết ý niệm về thời gian mấy tháng nay. Mấy tháng... Stan lẩm bẩm, hắn lại đếm đi đếm lại hồi lâu. Stan rất sợ mình đếm sai, hắn sợ mình nhầm lẫn. Và sau lần đếm thứ 24, hắn lặng đi. Cuộc vui đã kết thúc rồi, Stan mím môi im lặng, khi ngẩng đầu lên, đôi mắt hắn lại bừng cháy lửa giận. Rùng mình, hắn cảm thấy có một sự biến đổi khác thường trong cơ thể, kẻ loạn thần quay lại với cơn điên còn dang dở. Stan nhấn ga lao vun vút trên đường cao tốc.
- "Thưa ngài Tôi quá tốt để gọi hay viết thư cho fans, đây sẽ là thứ cuối cùng tôi gửi cho anh. Đã SÁU THÁNG trôi qua mà vẫn không có một chữ hồi âm!! Tôi không xứng đáng ư? Tôi biết anh đã nhận được cả hai bức thư cuối của tôi, tôi đã viết địa chỉ trên đó vô cùng nắn nót. Vậy đây là tấm băng tôi đang thu lại, mong anh sẽ nghe nó. Tôi đang lái xe 90 dặm/giờ trên đường cao tốc đấy. Này Slim, tôi đã uống đến một phần năm chai vodka, ai dám thách tôi lái xe nào? Anh có biết bài hát "In the air in the night" của Phil Collins về một thằng đàn ông đã có thể cứu một thằng khác khỏi chết đuối nhưng lại làm ngơ, thế rồi Phil nhìn thấy tất cả và trong show của mình Phil bắt gặp anh ta? Đó gần giống như chuyện anh có thể cứu tôi khỏi chết đuối lúc này. Nhưng đã quá muộn rồi, tôi đang chìm nghỉm và tất cả những gì tôi cần lúc này là một bức thư hay một cuộc gọi."
Loáng thoáng dưới cơn mưa không ngớt có tiếng còi xe cảnh sát, Stan nhìn thấy những chấm sáng mờ trên gương chiếu hậu.
- Tôi mong anh biết rằng tôi đã xé hết tất cả ảnh của anh trên tường. Tôi yêu anh, Slim! Chúng ta đã có thể ở bên nhau! Nghĩ về điều đó đi, anh đã phá hủy tất cả rồi thằng khốn! Tôi hy vọng anh sẽ trằn trọc suốt đêm rồi anh sẽ mơ về nó. Và khi mơ về nó anh sẽ tỉnh dậy và gào thét đến khi giọng khản đặc đi. Hai mắt anh mở thao láo trong đêm rồi cái thứ lương tâm chết tiệt sẽ ăn sống nuốt tươi anh và anh sẽ đéo thể nào mà sống nổi khi không có tôi!!"
Stan gào thét trong đêm, cơn mưa che khuất tầm mắt hắn, cơn mưa không những không xoa dịu ngọn lửa của hắn mà còn làm hắn tức điên khi nó chẳng khác gì con thác đổ như trút nước lên chiếc xe. Rồi loáng thoáng có tiếng cô bạn gái gào thét phía sau. Hắn nhíu mày, nheo mắt lại để nhìn rõ hơn con đường phía trước, rồi cũng hét lên:
- "Thấy không Slim? - IM CON MẸ MÀY ĐI TAO ĐANG CỐ NÓI! Mày không thấy đang mưa bỏ mẹ đây à? Át hết tiếng của tao rồi! - Này Slim, bạn gái tôi đang la hét trong thùng xe, nhưng tôi không siết cổ nó, tôi chỉ trói nó vào. Thấy chưa, tôi chẳng như anh. Vì nếu bị ngạt thở, cô ta sẽ chịu đau đớn nhiều hơn, dù sao rồi cũng sẽ chết thôi. Nào, tôi phải đi thôi, sắp đến cầu rồi! Ôi quên mất, tôi gửi cái thứ của nợ này cho anh như thế nào???"
Stan đang lái đến gần nơi công trường thi công, nhưng đến khi thấy rõ thì đã quá muộn rồi, hắn đánh soạt tay lái, đâm vượt lên thành cầu và lao thẳng xuống mặt sông đen ngòm.
BÙMMM!
Đầu xe đập mạnh xuống vùng tối, nước bắn vọt lên những cột bọt trắng xóa. Stan chao đảo, đập đầu vào cửa kính, cơn đau khủng khiếp như muốn bổ đôi đầu hắn, dòng máu nóng ròng ròng trên đầu, trên mặt ướt đẫm. Stan thấy mọi thứ mờ nhạt dần, hắn nhắm mắt lại thật chậm, hốt nhiên cảm thấy thật bình yên. Hắn đau đớn tột cùng, đau đớn trong im lặng. Tiếng la hét của hắn cứ nhỏ dần rồi chuyển thành rên rỉ, rên rỉ trong im lặng. Tiếng nước tràn vào trong xe ào ào mà lại thật lặng im. Stan không nghe thấy tiếng cô bạn gái, hắn bỗng dưng tự hỏi, không biết, con hắn liệu có đang quẫy đạp không?
Ra... đây người ta gọi là "âm thanh im ắng" đấy, Stan như trôi đi trong dòng bình lặng. Kết thúc rồi.
3 giờ sáng, Slim Shady bước lên chiếc tour bus. Anh vừa có bữa tối muộn sau khi kết thúc show. Xem lại những bức thư của người hâm mộ, Slim đã đọc gần hết nhưng vẫn chưa có thời gian trả lời.
- Đến đâu rồi nhỉ? - Slim lật giở một hồi. Anh ta mở đến bức thư của Stan.
Slim vừa đọc vừa cau mày khó chịu. Toàn những thứ rác rưởi. Người viết là một thằng khùng không biết phải trái, anh ta nghĩ thầm. Chẳng khác gì hàng đống những cu những đĩ mà anh vẫn chửi bới trong nhiều bài hát. Nhưng Stan lại còn là fan, mà anh ta thì muốn giúp fan của mình. Slim quyết định gửi thư ngay cho Stan chứ không để đến khi đọc xong những bức còn lại.
"Stan thân,
Tôi định viết cho cậu sớm hơn, nhưng tôi bận quá. Cậu nói bạn gái mình đang mang thai, được mấy tháng rồi thế? Tôi rất vui nếu cậu đặt tên con gái như vậy đấy, và đây là chữ kí cho em trai cậu, tôi viết nó trên cái mũ Starter.
Tôi xin lỗi vì không thấy cậu ở buổi diễn, chắc tôi đã bỏ qua cậu rồi. Nhưng đừng nghĩ tôi cố tình làm vậy để cậu cáu tiết. Và cái cứt gì về việc cậu cũng thích cứa vào cổ tay? Tôi nói mấy thứ đó là trò của mấy thằng chó điên cơ mà? Thôi nào, cậu mắc kẹt đến thế sao?"
Slim Shady vừa viết vừa tự nói ra tiếng, chẹp miệng. Bỗng dưng thấy hơi thương hại cho cậu ta.
"Cậu cần vài lời khuyên đấy Stan, để giúp cậu khỏi đâm bổ vào tường những lúc suy sụp. Và còn cái đéo gì về việc chúng ta nên ở bên nhau? Mấy thứ tởm lợm đó làm tôi chẳng muốn chúng ta gặp nhau nữa.
Tôi thật sự nghĩ cậu và bạn gái cần nhau. Hay có thể cậu chỉ cần đối xử với cô ấy tốt hơn. Tôi hy vọng cậu sẽ đọc được bức thư này. Tôi mong nó sẽ đến kịp trước khi cậu tự làm tổn thương mình. Tôi nghĩ rồi cậu sẽ ổn thôi nếu cậu đừng căng thẳng quá. Tôi rất vui khi là nguồn động viên của cậu, nhưng Stan này, sao cậu điên quá vậy? Hãy cố hiểu rằng tôi thật sự muốn cậu là fan của tôi. Chỉ là tôi ngán vãi lồn mấy trò rác rưởi cậu đang làm."
Slim chợt nhớ về bản tin thời sự đã nghe trên radio. Một loạt tin tức lướt qua trong đầu. Có cái cứt gì ấy nhỉ? À..... Anh ta vừa ngẩng đầu lên đã lại cúi xuống viết.
"Tôi có nghe về vài thứ khốn nạn trên mục tin tức tuần trước. Nó khiến tôi muốn ói. Một thằng ôn nào đó đã uống rượu rồi lái xe lao xuống cầu. Lại còn trói bạn gái trong thùng xe và ả thì đang mang thai con hắn nữa. Trong chiếc xe người ta tìm thấy một cuộn băng ghi âm nhưng không nói nó gửi cho ai cả."
Slim đưa tay lên xoa đầu, mái tóc vàng hoe ngắn tủn ngủn, nham nhám nơi lòng bàn tay, anh ta cố nghĩ lại về nó. Một chiếc xe, đâm xuống sông. Có 2 xác chết. Trong đêm mưa. Những mảnh vỡ thủy tinh. Chiếc xe phế thải...
"Để tôi nhớ xem nào,...tên thằng đó là..."
- Là cậu! - Slim ngẩng đầu lên, sững sờ. - Mẹ kiếp!
*****************
Đọc xong xin hãy bỏ ra vài giây phản hồi lại cho mình nhé :) để rút kinh nghiệm lần sau :)))
Thanks for reading!
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro