Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 1: Ngày Tận Thế

Mưa rơi không ngừng. Từng giọt đen sệt như mực nhỏ xuống, thấm vào từng thớ đất, từng kẽ nứt của mặt đường, và cả tâm khảm của những kẻ đang chạy trốn

Những ai không kịp trú ẩn dưới mái che sẽ cảm nhận được làn mưa thấm qua da, lạnh buốt như băng nhưng lại đốt cháy cơ thể từ bên trong. Ban đầu, họ chỉ cảm thấy ngứa rát, da dẻ sưng tấy như bỏng. Nhưng chỉ trong vài giờ, những mụn mủ bắt đầu mọc lên, căng phồng và vỡ tung, để lại dòng dịch nhầy nhớp nhúa, vừa thối rữa vừa nhầy nhụa.

Cơ thể họ co giật, xương khớp vặn vẹo thành những hình dạng quái dị. Da chuyển sang màu xanh tái, loang lổ những vệt đen như bị ăn mòn bởi axit. Mắt trở nên trắng dã, trống rỗng, không còn ánh sáng của sự sống. Những tiếng gào thét cuối cùng của họ vang lên, khàn đặc và méo mó, trước khi ý thức bị nhấn chìm hoàn toàn trong cơn điên loạn.

Con người, giờ đây, không còn bước đi như những sinh vật có linh hồn. Họ chạy trốn khắp nơi tránh những con quái vật đang trinh sát gắt gao, lê bước nặng nề qua những con phố hoang tàn, đôi mắt trống rỗng dán vào mặt đất đầy bùn lầy, như thể chỉ cần ngẩng đầu lên, họ sẽ bị bầu trời đen kịt nuốt chửng.

Trên vỉa hè, một người đàn ông cúi rạp xuống bên cạnh đống tro tàn, bàn tay gầy gò run rẩy lục lọi giữa những mảnh vỡ. Có lẽ ông ta đang tìm kiếm một thứ gì đó – một mẩu thức ăn, một vật kỷ niệm, hoặc đơn giản là một lý do để tiếp tục tồn tại. Những ngón tay khô quắt bốc lên một mẩu bánh mì đã mốc xanh, và ông ta nhét vội vào miệng, nhai trong vô thức, bất chấp vị đắng chát và cái mùi ẩm mốc nồng nặc bốc lên từ chính thứ ông ta đang nuốt.

Xa xa, một người phụ nữ ôm chặt đứa con nhỏ trong tay, cố tìm chỗ trốn dưới mái hiên của một ngôi nhà đổ nát. Mái tóc bết dính của bà rủ xuống khuôn mặt, che đi đôi mắt thâm quầng và những vết sẹo mới. Đứa trẻ trong vòng tay không còn khóc, chỉ còn lại tiếng thở khò khè yếu ớt. Gương mặt nó tái nhợt, môi khô nứt nẻ, đôi tay nhỏ bé buông thõng như một nhành cây héo rũ. Người mẹ thì thầm gì đó vào tai con, có lẽ là một lời ru cũ kỹ, hay một lời an ủi mà chính bà cũng không còn tin.

Những kẻ mạnh mẽ hơn – hoặc ít nhất, những kẻ còn đủ sức để chiến đấu – lang thang trong bóng tối, tụ tập thành từng nhóm nhỏ. Họ mang theo dao, gậy gộc, hoặc bất kỳ thứ gì có thể dùng để tự vệ. Đêm đến, họ thường rình rập trong những con ngõ chật hẹp, chờ đợi cơ hội cướp bóc từ những kẻ yếu đuối hơn. Lòng người giờ đây chẳng khác gì cơn mưa: lạnh lẽo, độc hại, và đầy rẫy hiểm họa.

Tiếng la hét đôi khi vang lên trong đêm, rồi nhanh chóng tắt lịm, bị nhấn chìm bởi  tiếng xé thịt . Một người đàn ông trẻ quỵ gối giữa đường, đôi tay ôm đầu, miệng gào thét những lời vô nghĩa. Xung quanh anh ta, không ai dừng lại. Những bước chân vẫn tiếp tục, những ánh mắt không ngoái nhìn. Cơn điên loạn đã trở thành một phần tất yếu của sự tồn tại, và chẳng ai còn đủ sức để cứu vớt người khác

Trong một góc phố tối tăm, một người đàn ông lớn tuổi đang đốt đống sách cũ. Ngọn lửa bập bùng, le lói trong màn đêm dày đặc. Những trang giấy lần lượt hóa thành tro, cuốn theo từng mảnh ký ức và tri thức của nhân loại. Nhưng ông ta không quan tâm. Với ông, ngọn lửa là thứ duy nhất mang lại chút hơi ấm giữa cái lạnh thấu xương của mưa.

Tất cả mọi người đều sống như những chiếc bóng. Không ai nói chuyện, không ai cười, và gần như không ai khóc. Giọt nước mắt, nếu còn tồn tại, sẽ lẫn vào cơn mưa và biến mất, như chính sự tồn tại mong manh của họ.

Cả thế giới chìm trong sự tĩnh lặng chết chóc, chỉ bị khuấy động bởi tiếng chạy rảo rác. Đôi khi, những tiếng hét, tiếng khóc, và tiếng cầu nguyện vang lên từ xa. Nhưng những lời cầu nguyện ấy không còn hướng về một đấng cứu thế nào. Chúng chỉ là những âm thanh trống rỗng, vọng lại từ một loài người đã đánh mất chính mình.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro

Tags: #huday