Chương 1 : Mưa
Cuối mùa mưa vào đầu tháng 9
Trong con hẻm nhỏ, ánh đèn mờ của buổi sáng sớm hắt xuống nền đất ẩm ướt, không đủ để soi rõ những bóng người đang di chuyển. Tiếng bước chân nặng nề hòa cùng tiếng mưa rả rích. Bạch Du Khuê khẽ rên lên khi bị đẩy mạnh vào tường, lưng va vào mặt gạch lạnh buốt. Một tên tiến lên, tay vung cao, nhưng trước khi cú đấm của hắn đánh vào đầu cậu, Du Khuê đã nghiêng người né tránh, rồi xoay người tung một cú đá vào chân hắn.
Hắn lảo đảo, tức tối hơn bao giờ hết.
"Thằng ranh, mày dám phản kháng à?"
Giọng nói đầy phẫn nộ vang lên, cả bọn ào vào tấn công. Cánh tay của Du Khuê vừa đấm vào mặt một tên, lại lập tức đưa lên che chắn trước cú đấm từ phía khác. Tuy nhiên, dù có mạnh đến đâu cũng không thể đánh trả lại 7 đến 8 tên cùng một lúc. Vì thế một cú đấm vào bụng khiến cậu khuỵu xuống, hơi thở dồn dập, đau đớn.
"Mày nghĩ mày có thể trốn mãi được à? Nợ tiền không trả thì đây là kết cục của mày!"
Giọng cười man rợ vang lên, cùng lúc một cú đá mạnh giáng thẳng vào người cậu. Bạch Du Khuê khẽ rên lên, nhưng nhanh chóng cắn chặt răng, không để lộ thêm bất kỳ âm thanh nào. Cơn đau đớn, mệt mỏi lan tỏa khắp cả cơ thể.
Bọn chúng đá thêm vài cú nữa, rồi buông tay. Trước khi rời đi, tên cầm đầu còn quay lại, nhổ toẹt nước miếng xuống đất, khinh bỉ liếc nhìn cậu
"Lần sau có tiền thì lo mà trả sớm, không thì còn ăn thêm nhiều trận đòn hơn thế này."
Sau khi đám côn đồ khuất bóng, Bạch Du Khuê lặng lẽ ngồi dậy. Cơ thể run rẩy, từng vết thương âm ỉ đau, cứ thế mà gượng đứng lên. Khoé môi rỉ máu, cậu đưa tay quệt ngang, để lại một vệt đỏ trên má rồi phủi nhẹ những vết bẩn trên bộ đồng phục đã rách nát từ lâu.
Mưa và con hẻm dường như nuốt chửng mọi dấu vết của trận đòn vừa rồi.
Ha! Khốn kiếp
Cơn mưa dần tạnh, nhưng cơ thể Bạch Du Khuê vẫn rã rời, đau đớn đến mức tưởng chừng mỗi bước đi là một sự giằng xé. Cậu cúi đầu, bờ vai nhỏ co lại dưới cơn gió lạnh lẽo thổi qua những con hẻm tối tăm và chật hẹp. Mỗi bước chân nặng nề như mang theo cả sự tủi nhục của cuộc đời mình.
Bước qua cổng trường, không khí rộn rã của ngày đầu tiên sau kỳ nghỉ hè tràn ngập xung quanh. Tiếng cười nói rôm rả của những nhóm học sinh vang lên không ngớt, từng tiếng gọi tên nhau, từng câu trêu chọc vui vẻ. Giữa dòng người hối hả, Bạch Du Khuê cảm thấy mình như một kẻ lạc lõng, không thuộc về sự náo nhiệt này.
Những vết bầm tím trên mặt và bộ đồng phục đã cũ sờn khiến cậu trở thành một điểm nhấn bất đắc dĩ. Dù không ai nói gì, cậu vẫn có thể cảm nhận được sự chú ý từ những ánh mắt xung quanh – những cái nhìn tò mò pha lẫn chút xa cách, dường như tự hỏi tại sao lại có một người trông tàn tạ thế này xuất hiện ở đây. Du Khuê cúi thấp đầu, cố gắng né tránh mọi ánh nhìn.
Bất chợt, một giọng nói quen thuộc vang lên từ phía sau.
“Ê, Du Khuê!”
Du Khuê quay đầu lại, bắt gặp nụ cười rạng rỡ của Dương Huy – người bạn thân đã lâu không gặp. “Lâu lắm rồi không thấy mày, sao hôm nay ... mặt mày sao vậy?”
Dương Huy nhìn chằm chằm vào những vết thương trên khuôn mặt của Du Khuê.
“Thằng nào dám làm mày ra nông nỗi này? Nói tao nghe, tao xử nó cho!”
Dương Huy nghiến răng, vẻ mặt đầy tức giận.
Du Khuê khẽ nhún vai, không muốn nói về những chuyện xảy ra. Cậu lảng tránh và chuyển chủ đề. "Lớp mình có thay đổi gì không?"
Dương Huy nhíu mày suy nghĩ một lúc rồi đáp. “Có vài đứa chuyển đi, nhưng nghe bảo cũng có người mới tới. A! Đúng rồi là Hạ Vũ, thằng đó mới chuyển đến hồi kỳ 2 lớp 10. Nghe đâu nhà nó có vẻ khá giả.”
“Hạ Vũ à?” Du Khuê lặp lại cái tên
Là Hạ Vũ
“Ừ, mà tao nghe nó học giỏi lắm, điểm số ở trường cũ toàn đứng đầu. Mày cẩn thận coi chừng nó cướp ngôi của mày đấy.”
Du Khuê vừa định trả lời thì bỗng nhiên cả hai khựng lại. Phía trước, một dáng người cao lớn đang đi ngược chiều với họ. Chưa kịp phản ứng, Dương Huy vô tình đụng phải người đó, khiến cả hai lảo đảo một chút.
"Xin lỗi, tôi không nhìn—"
Lời của Dương Huy chưa kịp dứt thì cả hai nhận ra người trước mặt chính là Hạ Vũ. Cậu ta đứng đó, đôi mắt đen nhìn thẳng vào 2 người .
"Không sao." Hạ Vũ nói bằng giọng điềm tĩnh, nhưng ánh mắt của anh thoáng lướt qua Du Khuê trong giây lát.
Du Khuê chỉ đứng im, ánh mắt vô thức chạm phải Hạ Vũ, nhưng không ai nói thêm gì. Cậu cúi đầu, lảng tránh ánh nhìn của Hạ Vũ, còn Dương Huy chỉ cười gượng, xin lỗi thêm lần nữa trước khi Hạ Vũ quay lưng bước đi.
"Hạ Vũ à, cậu ta vẫn thế nhỉ?" Dương Huy thở dài nhẹ nhõm sau khi Hạ Vũ đi khuất. "Lúc nào cũng lạnh lùng."
Cậu quay đầu lại nhìn Hạ Vũ bước đi - cơn gió nhẹ thổi qua làm cậu bất giác nhớ lại một chiều mưa tầm tã của năm trước.
...
Bạch Du Khuê đang loay hoay đếm những đồng tiền lẻ trong túi, mắt nhìn chằm chằm vào ổ bánh mì không mấy ngon lành trước mặt. Sau một hồi cân nhắc, Du Khuê đành gật đầu với chủ tiệm. Vừa lúc ấy, cánh cửa tiệm bật mở, một bóng người cao lớn bước vào. Cậu ngước lên, và ánh mắt vô tình chạm phải đôi mắt của anh. Không quá để tâm, tiếp tục đứng chờ tính tiền.
Hạ Vũ tiến đến quầy tính tiền, mua một gói thuốc lá và một cây dù. Cả hai vẫn giữ sự im lặng, chỉ có tiếng mưa bên ngoài như hòa vào sự ngột ngạt của bầu không khí trong tiệm.
Bạch Du Khuê không có tiền mua dù, chỉ đủ để mua ổ bánh mì khô khốc kia. Sau khi thanh toán, cậu đứng trước mái hiên, ôm ổ bánh mì trong tay. Bên cạnh, Hạ Vũ đang đứng gọi điện thoại, giọng trầm ổn, nhưng cậu không để tâm nhiều. Mưa nặng hạt hơn, gió lạnh tạt vào người, nhưng cậu không phải là yếu đuối, chỉ là không muốn phải đợi thêm.
Khi Hạ Vũ chuẩn bị mở dù để đi, ánh mắt vô tình liếc qua cậu. Cậu đang ôm ổ bánh mì trong tay, đôi mắt dõi theo cơn mưa. Không do dự nữa, Du Khuê chạy thẳng vào màn mưa, đôi chân dài sải bước qua những vũng nước mưa đọng lại.
Anh nhìn theo một lúc, rồi đột ngột gọi lại:
"Này... cho cậu."
Cậu dừng bước, quay đầu nhìn anh đang bước tới, tay cầm chiếc dù đưa ra. Trong giây phút đó, chỉ còn lại màn mưa và hai con người đối diện nhau. Không có gì ngoài cơn mưa không ngớt và một hành động chạm vào trái tim lạnh lẽo.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro