Chương 251
Giang Thanh Nhiên cánh của đóng lại, trên mặt có chút ảm đạm.
Anh Hàn Xuyên tại sao luôn nhìn không đến em?
Chẳng qua mấy ngày nữa thì tốt rồi, Hướng Vãn giết người không thành, ít nhất sẽ phải ngồi tù mười mấy năm, mời luật sư giỏi đến đâu cũng sẽ không tránh khỏi kết quả như vậy.
Chờ Hướng Vãn vào tù, liền tính anh Hàn Xuyên không thích cô ta cũng sẽ lựa chọn ở bên cô ta, liên hôn với cô ta đối với hắn sẽ tốt hơn nhiều.
Giang Thanh Nhiên ngồi trên xe lăn, ngửa mặt nhìn lên trời, vươn tay giãn thân thể, hôm nay thời tiết thật tốt!
*****
Hướng Vãn chuẩn bị xuống lầu nấu cháo, ngoại trừ cháo ra cô thật sự không nấu được món khác. Nhưng khi cô mới vừa xuống lầu, đã ngửi được mùi hương đồ ăn.
Giống như nghe được tiếng bước chân của cô, Hạ Hàn Xuyên từ trong phòng bếp nói ra: "Em ngồi vào bàn trước đi, đồ ăn sẽ có ngay."
Hướng Vãn hơi nhíu mày, bước đi bàn.
Hạ Hàn Xuyên mặc tạp dề, dây buộc lỏng lẻo quanh eo, phác hoạ vòng eo gầy nhưng rắn chắc. Dáng người của hắn rất đẹp, đặc biệt lúc nhìn từ phía sau, ưu thế này càng thêm rõ ràng...
Vai rộng, chân dài, mông vểnh.
Rất gợi cảm.
Hướng Vãn thu hồi ánh mắt, đi đến bên cạnh hắn, thấy bàn tay đang nắm lấy chảo trứng gà được bao bởi băng gạc, "Đưa tôi làm đi."
Cô nói xong liền duỗi tay muốn lấy chảo.
"Em nấu được sao?" Hạ Hàn Xuyên cúi đầu nhìn cô, đuôi lông mày hơi nhíu mày lại.
Hướng Vãn mím môi, thu tay trở lại.
"Đến bàn ngồi đi, sẽ xong ngay thôi." Hạ Hàn Xuyên lần nữa tập trung chiên trứng.
Hướng Vãn không nhúc nhích.
Chờ hắn nấu xong, cô bưng lên hai chén cháo, đi đến bàn ăn.
Hạ Hàn Xuyên mang theo hai quả trứng chiên, còn có một đĩa đồ ăn sáng đi theo sau lưng cô, khóe miệng nhợt nhạt cong lên một chút, rất nhanh trở lại như thường.
Hai người mới vừa ngồi xuống, còn chưa bắt đầu ăn, chuông cửa liền vang lên.
Hướng Vãn nhìn tay Hạ Hàn Xuyên, trên cánh tay vẫn còn đang được băng lại, đứng lên, "Tôi đi mở cửa."
"Không cần, ngồi xuống ăn đi." Hạ Hàn Xuyên lấy điện thoại ra, gửi đi một tin nhắn rồi mới cầm đôi đũa bắt đầu ăn.
Rất nhanh, âm thanh mở cửa vang lên, tiếp đến là tiếng bước chân dồn dập.
"Hướng Vãn? Hướng Vãn!" Nhậm Tiểu Nhã vô cùng hưng phấn gọi to từ phòng khách, "Cô ở đâu thế?"
Nghe giọng nói càng ngày càng xa.
Hướng Vãn đang muốn nói rằng cô ở phòng bếp, liền nghe giọng nói hài hước của Chung Vũ Hiên, "Cái con bé ngốc này, em muốn đi đâu thế? Bọn họ đang ở bếp."
"Sư phụ, sao anh không chịu nói sớm~~" Nhậm Tiểu Nhã kéo dài âm cuối, giọng điệu oán giận, vừa nói vừa chạy về phía phòng bếp.
Cô vừa nhìn thấy Hướng Vãn hai mắt liền sáng ngời, chạy về phía Hướng Vãn nhưng chỉ chạy một nửa liền dừng.
"Oa, cô đang ăn gì thế? Thơm quá đi!" Nhậm Tiểu Nhã nhăn mũi, hít thật sâu, vẻ mặt say mê, "Hướng Vãn, sao cô có thể lớn lên vừa xinh đẹp, tính tình vừa tốt mà còn giỏi cả nấu ăn thế? Trên thế giới này làm sao lại có một cục cưng hoàn mỹ thế này chứ, lại còn để tôi gặp được nữa?"
Mặt Chung Vũ Hiên nhanh chóng đen lại, "Anh không hoàn mỹ?"
"Cái người cả ngày động dục thì hoàn mỹ chỗ nào." Nhậm Tiểu Nhã thở phì phò mà trừng mắt liếc nhìn hắn, lúc quay qua nhìn thấy Hướng Vãn vẻ mặt liền thẹn thùng, "Hướng Vãn, tôi... tôi có thể ăn một chén được không?"
Thật sự thơm quá!
Chung Vũ Hiên đẩy đẩy kính, lạnh lạnh nói: "Anh nhớ rõ em đã ăn sáu cái bánh bao nhỏ, uống một bát sữa đậu nành lớn."
"Em ăn nhiều không được hả?" Nhậm Tiểu Nhã chống nạnh.
Chung Vũ Hiên đành phải nhấc tay đầu hàng, "Được, được, được, em nói gì cũng đều được!"
"Không phải tôi nấu." Hướng Vãn lấy khăn giấy lau khóe miệng, dư quang quét mắt Hạ Hàn Xuyên, rồi mới đứng dậy nói: "Tôi đi lấy cho cô một chén."
Nhậm Tiểu Nhã nhìn bóng dáng cô rời đi, mắt trừng đến tròn xoe. Ở đây chỉ có Hướng Vãn và đại băng sơn, không phải Hướng Vãn nấu, vậy thì chính là... cô lấy tay phải che miệng, bị chuyện này cấp dọa sợ đến đêm có thể mơ thấy ác mộng!
Hạ Hàn Xuyên nấu đồ ăn thật thơn, cuối cùng Chung Vũ Hiên cũng theo sau ngồi xuống ăn.
Mấy người ăn sáng xong, Chung Vũ Hiên đẩy đẩy mắt kính, hỏi: "Đồ mình yêu cầu đã chuẩn bị xong chưa?"
"Ừ." Hạ Hàn Xuyên đáp lại, rồi mới quay đầu nhìn Hướng Vãn, "Đi lấy áo khoác đi, bây giờ chúng ta đến toà án."
Dừng một chút, còn nói thêm: "Trang điểm đi, làm em thoạt nhìn tiều tụy chút."
Thân thể Hướng Vãn cứng đờ một chút, sau một lúc lâu mới nói được, "Hôm nay mở phiên toà?"
Âm cuối có chút run rẩy.
Ngày đêm hy vọng chuyện đột nhiên đã đến, có loại cảm giác không thực tế.
"Ừm ừm, sư phụ của tôi là luật sư biện hộ đó!" Mắt Nhậm Tiểu Nhã sáng lấp lánh, giữa mày toàn là tự hào, "Anh ấy chưa từng thua, cô cứ yên tâm một trăm phần trăm!"
Trong đầu Hướng Vãn một mảnh lộn xộn, căn bản cũng không biết bản thân nên làm gì. Chờ đến lúc tinh thần phục hồi, cô đã ngồi trên xe đi đến toà án.
Cô nghiêng đầu nhìn ngoài cửa sổ xe, mặt trời đã lên cao. Ánh nắng buổi sáng sớm mang theo một chút thanh lãnh, từ trong luồng ánh sáng có thể nhìn thấy rõ từng hạt bụi đang bay... giống như một giấc mơ.
Khi bọn họ đến nơi, liền thấy bên ngoài toà án đã có rất đông phóng viên tụ tập, cũng không biết là do Giang Thanh Nhiên mời đến, hay chỉ là đơn thuần đến săn tin hot.
Thấy xe đến phóng viên liền chạy lại vây quanh, khi nhìn thấy người bên trong là Hướng Vãn, nháy mắt đám người liền như lang như hổ nhìn thấy mồi.
Không đếm được có bao nhiêu microphone, đèn flash chớp liên tục, hỏi rất nhiều vấn đề cũ ——
"Hướng Vãn, Giang tiểu thư đối với cô tốt như vậy, cô vì cái gì lại muốn lái xe đâm chết cô ấy? Chỉ là đơn thuần muốn tranh giành tình cảm, hay là còn nguyên nhân gì khác?"
"Hai năm trước Giang tiểu thư không khởi tố cô, chẳng lẽ cô không thấy cảm kích sao?"
"Sao cô lại ở bên Hạ tổng? Có người nói cô đã từng ở Mộng Sở Hội câu dẫn Hạ tổng, rồi bị ném ra ngoài, chuyện này là thật sao?"
Cửa xe bị đè ép đến không mở ra được.
Nhậm Tiểu Nhã tức giận đến mặt mũi trắng bệch, "Miệng của đám người này sao lại thối như thế chứ? Cả đám này ăn phân à!"
Cô định ấn cửa sổ xe xuống mắng chửi, bị Chung Vũ Hiên ngăn cản, "Em đừng làm loạn."
Các phóng viên từ trước đến nay luôn nghe phải nói trái, nghe nhìn lẫn lộn, huống chi cô ấy còn là con gái của thư ký đảng ủy đương nhiệm, nếu như bị người có dã tâm lợi dụng thì không tốt.
Nhậm Tiểu Nhã bẹp miệng bất mãn, hừ hừ vài thanh.
"Tính tình của cô như vậy, ở bên ngoài nói ít một chút không lại gây thêm phiền toái cho thư ký." Hướng Vãn nói: "Bọn họ nói cứ để cho bọn họ nói đi, tôi cũng không rớt miếng thịt nào."
Nhậm Tiểu Nhã lập tức ngồi thẳng thân người, nghiêm mặt nói: "Tôi cảm thấy cô nói đúng! Cô nhỏ hơn tôi hai tuổi, sao lại hiểu chuyện thế chứ?"
Rồi mới vui vẻ bổ sung một câu, "Không hổ là bạn của tôi, ưu tú quá luôn!"
Chung Vũ Hiên, "..."
"Ừm." Hướng Vãn không chút để ý mà đáp lại, trong lòng bàn tay có một lớp mồ hôi mỏng.
Cô khẩn trương, rất lo lắng lát nữa sẽ xảy ra vấn đề.
----------------------------------------------------------------
27/02/2024
Mọi người vote ủng hộ mình nha
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro