Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 246: Rốt cuộc là đang xảy ra chuyện gì?

"Vất vả cho Ứng viện trưởng rồi!" Hạ lão gia tử nói.

Bà Lục cười cười: "Ngài đừng nói như thế! Tập đoàn Hạ thị tài trợ cho bệnh viện chúng tôi nhiều thiết bị y tế như vậy, còn giúp chúng tôi duy trì công tác nghiên cứu khoa học, tôi còn không biết làm sao để cảm ơn ngài cho hết nữa đây!"

Hạ lão gia tử không có tâm tình hàn huyên, trực tiếp hỏi: "Ai phụ trách cuộc kiểm tra lần này?" 

"Là bác sĩ Trần và bác sĩ Lưu, một người là bác sĩ thâm niên, một là thực tập sinh mới, đã ở đây chờ lâu rồi." Bà Lục nói.

Hạ lão gia tử gật đầu, "Vậy dẫn đường đi!" 

"Mời ngài qua bên này!" Bà Lục đưa tay mời, ánh mắt trong lúc lơ đãng đảo qua trên người Hướng Vãn, nhưng rất nhanh liền dịch đi.

Hạ lão gia tử đi trước, bà Lục đi phía sau bên tay phải của ông ta.

Hướng Vãn lại lần nữa liếm liếm cánh môi khô khốc, chân như dính chặt lên sàn, không di chuyển.

"Hướng tiểu thư, mời!" Người đàn ông đứng bên trái cô nói.

Hướng Vãn nắm chặt tay, mồ hôi theo khe hở ngón tay chảy ra, cô hút sâu một hơi, đi theo.

Đi một bước tính một bước, nếu mọi chuyện thật sự bị bại lộ, cùng lắm thì chết thôi, cô tuyệt đối sẽ không liên lụy đến anh chị, cũng không có khả năng quay trở lại trại giam Đông Giao.

Đoàn người mênh mông cuồn cuộn bước vào thang máy, đi lên lầu 7.

Bác sĩ Trần và bác sĩ Lưu đã sớm chờ đợi, dường như bởi vì tên tuổi của Hạ lão gia tử quá lớn, hai người họ thoạt nhìn có chút khẩn trương.

"Bây giờ phiền Hướng tiểu thư theo hai bác sĩ này vào trong làm kiểm tra." Trên mặt bà Lục vẫn mang theo nụ cười, nhưng ánh mắt nhìn Hướng Vãn xa lạ không thôi.

Hướng Vãn nỗ lực cong môi, "Được, cảm ơn!"

Rồi mới dùng tứ chi mềm nhũn mà đi theo hai bác sĩ vào trong.

Thời điểm bác sĩ muốn đóng cửa, Hạ lão gia tử đột nhiên nói: "Từ từ, tôi cũng vào!"

Hướng Vãn cúi đầu, không thấy sắc mặt của hai bác sĩ, chỉ thấy vị bác sĩ trẻ tuổi kia không cẩn thận làm rơi thứ gì đó, rồi mới lập tức nhặt lên.

"Hạ lão tiên sinh đối với bác sĩ của bệnh viện chúng tôi không yên tâm sao?" Bà Luc nói: "Thật ra loại kiểm tra này là đơn giản nhất rồi, bình thường có thể dùng que thử liền có thể kiểm tra được. Hiện giờ hai vị bác sĩ ở đây làm kiểm tra cho Hướng tiểu thư, kết quả tuyệt đối sẽ không có vấn đề."

Hạ lão gia tử kiên trì, "Vừa lúc tôi muốn nhìn xem bây giờ kiểm tra như thế nào có giống ngày xưa hay không thôi."

Bà Lục cũng không nói thêm gì nữa.

Trong phòng mang theo mùi nước sát trùng nhàn nhạt, thần kinh Hướng Vãn căng chặt mà phối hợp với bác sĩ làm kiểm tra, sau lưng sớm đã bị mồ hôi làm ướt đẫm.

Nếu Hạ lão gia tử phát hiện bản thân bị cô lừa gạt, thì lập tức sẽ yêu cầu hai người đàn ông này đưa cô đến trại giam Đông Giao, hoặc là sẽ có những trừng phạt khác?

Đến lúc đó cô nên làm thế nào? 

Hướng Vãn duỗi tay sờ sờ lỗ tai, trống rỗng, trên cỗ chỉ có một miếng ngọc trụy, cái gì cũng không dùng được. Cô giống như tự nhiên mà lướt nhìn bốn phía, trên bàn có một cái ly, hơn nữa còn có thêm mấy thiết bị y tế.

Nhưng dù cô có thể uy hiếp được mấy người kia, nhưng lại không thẻ dùng cách này để uy hiếp Hạ lão gia tử, bằng không  cứ cho là cô chạy trốn thành công thì anh chị chắc chắn sẽ gặp chuyện không lành.

Phải làm sao bây giờ? Chẳng lẽ chỉ có thể nhận hình phạt của ông ta?

Trong lòng Hướng Vãn hoảng loạn, một chút tuyệt vọng bao phủ.

Đúng lúc này____

"Kết quả đã có rồi." Người mở miệng là vị bác sĩ lớn tuổi, "Thai nhi hơn hai tháng, chỉ là thân thể của người mẹ vẫn luôn không tốt lắm, cho nên ảnh hướng đến sự phát triển của thai nhi."

"!" Hướng Vãn nghiêng đầu nhìn vào mắt vị bác sĩ, lại rất nhanh cúi đầu xuống, để tránh vị Hạ lão gia tử phát hiện ra sự ngạc nhiên trong mắt mình.

Rốt cuộc là đang xảy ra chuyện gì?

"Đừng sợ, có anh ở đây rồi!"

Trong đầu Hướng Vãn đột nhiên hiện ra hình ảnh và câu nói vừa rồi của Hạ Hàn Xuyên, ánh mắt lóe lóe. Chẳng lẽ những lời lúc đó không chỉ để an ủi mình, anh ta đã sớm sắp xếp mọi chuyện ổn thỏa rồi?

Vừa suy nghĩ cô vừa lau lau mồ hôi lên quần áo, đáy lòng nói không biết rốt cuộc là tư vị gì.

Hạ lão gia tử không lộ ra cảm xúc, chỉ hỏi ngược lại: "Cậu xác định?"

"Tôi là bác sĩ đã gần 30 năm, Hạ lão tiên sinh nghĩ ngay cả loại kiểm tra đơn giản này mà tôi cũng làm sai sao? Nếu ngài không tin, có thể hỏi bác sĩ Lưu kết quả kiểm tra!" Bác sĩ Trần bị nghi ngờ, lập tức đen mặt. 

Hạ lão gia tử quay đầu nhìn về phía vị bác sĩ trẻ tuổi, " Kết quả của cậu đâu?"

"Cũng... cũng giống với bác sĩ Trần." Sắc mặt bác sĩ Lưu trắng bệch, nói chuyện còn có chút lắp bắp, nhìn vô cùng khẩn trương.

Theo lời nói lắp bắp của hắn, tâm Hướng Vãn bị lạc đi đôi chút.

Biểu hiện của bác sĩ này khẩn trương như vậy, cô cảm thấy có chút không thích hợp, chắc chắn Hạ lão gia tử cũng nhận ra.

"Tại sao cậu lại khẩn trương như thế?" Hạ lão gia tử đi đến trước mặt bác sĩ Lưu hỏi, đột nhiên cao giọng, "Chẳng lẽ kết quả kiểm tra là giả?"

Bà Lục nghiêng đầu liếc mắt nhìn bác sĩ Lưu một cái, rất nhanh thu hồi ánh mắt, nghiêm túc nói: "Bác sĩ Lưu, trong quá trình thực tập ở bệnh viện mà giở trò bịp bợm, cậu biết kết quả là gì không?"

Hạ lão gia tử không lên tiếng, chỉ là sắc mặt âm trầm mà nhìn chằm chằm bác sĩ Lưu, chờ hắn trả lời.

Lồng ngực Hướng Vãn phập phồng, tim đập thình thịch mà muốn nhảy ra khỏi lồng ngực, mồ hôi theo sườn mặt chảy xuống cằm.

Cô duỗi tay, muốn lau đi mồ hôi, nhưng trong lòng bàn tay lại đẫm mồ hôi ngược lại làm cho cằm càng thêm ướt.

"Tôi nghe nói... Tôi nghe nói bác sĩ chủ trị đã... nói mấy lời ngài không thích, đã bị bệnh viện sa thải, tôi... tôi sợ tôi cũng nói mấy lời ngài không thích nghe." Bác sĩ Lưu ngập ngừng mà nói.

Bà Lục đứng bên cạnh nói một câu, "Đứa nhỏ này lớn lên từ cô nghi viện, nơi đào tạo chính quy cũng không phải quá danh tiếng, có thể đến bệnh viện chúng ta làm việc là rất may mắn, cậu ta sợ mất việc cũng là tâm lý của người bình thường mà thôi."

"Nếu tôi không... không có công việc này, tiền thuê nhà tháng này sẽ không có." Bác sĩ Lưu nhỏ giọng nói: "Tôi tìm được công việc này thật sự không dễ dàng, ngài có thể... có thể đừng để bệnh viện đuổi việc tôi được không ạ?"

Trầm mặc.

Trong lòng Hướng Vãn như bị một tảng đá đè nặng, hô hấp đều trở nên vô cùng gian nan.

"Đã biết." Hạ lão gia tử lên tiếng phá vỡ không khí trầm mặc, ánh mắt tối tăm nhìn Hướng Vãn.

Da đầu Hướng Vãn căng chặt cùng ông ta đối diện, "Bùi thiếu nói tôi kiểm tra không thành vấn đề ngài không tin, kết quả mà hai vị bác sĩ vừa thông báo, nếu ngài còn không chịu, tôi cũng không có biện pháp nào khác."

Ánh mắt Hạ lão gia tử như cái đinh gắt gao ghim chặt vào người cô, không nói gì.

Bị ông ta nhìn đến lưng nhiễm đầy mồ hôi, nhưng Hướng Vãn vẫn cố chịu đựng không né tránh ánh mắt của anh ta, "Ngài không nói lời nào, vậy là lúc nãy tôi đã đoán đúng rồi? Ngài đưa tôi đến bệnh viện không phải là để kiểm tra xem tôi có phải đang mang thai hay không mà là muốn tôi phá thai?"

"Vô nghĩa!" Hạ lão gia tử hừ lạnh một tiếng, nhìn hai người đàn ông nói: "Hai người tự mình đưa cô ta trở về đi!"

"Vâng!" Hai người kia lập tức lên tiếng.

Thấy Hạ lão gia tử quay đầu đi, Hướng Vãn đi nhanh vài bước, đến trước mặt ông ta nói: "Hạ Hàn..."

"Chuyện của nó cô không cần quản, cô tự quản bản thân cho tốt là được!" Hạ lão gia tử cảnh cáo cô một câu, rồi mới đi vòng qua người cô, đi đến thang máy.

----------------------------------------------------------------

14/11/2023

Mọi người vote ủng hộ mình nha

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro