Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 245: Đừng sợ, có anh ở đây rồi

Hướng Vãn nhìn cảnh này, nói, "Anh ấy là cháu trai của ông."

"Nhìn nó, chỉ cần không chết là được rồi!" Hạ lão gia tử phân phó với người đàn ông bên cạnh một câu, rồi lại không kiên nhẫn mà nói với hai người đàn ông còn lại: "Đưa Hướng Vãn đi, bây giờ cùng tôi đến bệnh viện."

"Vâng." Hai người vâng dạ, một trái một phải bắt lấy cánh tay Hướng Vãn, kéo cô đi ra ngoài.

Hướng Vãn không giẫy giụa, chỉ là sắc mặt vô cùng khó coi mà quay đầu nhìn Hạ Hàn Xuyên.

Hắn ngã trên sàn nhà, trên người trên sàn nhà đều là máu, trên đùi vẫn bị mấy mảnh thủy tinh ghim vào. Hắn gian nan mà đứng lên, thẳng tắp mà nhìn cô, trên mặt đều là máu, chỉ có ánh mắt vẫn sáng lên.

Tin Hướng Vãn run lên một chút, nhìn hắn mở miệng, nhưng một chữ cũng không nói ra được.

"Đừng sợ, có anh ở đây rồi." Hạ Hàn Xuyên nhìn cô nói bằng khẩu hình miệng, cười cười, rõ rành vô cùng chật vật, lúc này lại cười đến làm cho khung cảnh chung quanh ảm đạm không ánh sáng.

Mũi của Hướng Vãn đột nhiên có chút lên men, cô nhíu mày, quay đầu không thèm nhìn hắn, mà là nói với Hạ lão gia tử đang ở bên cạnh: "Nếu ngài muốn đưa tôi đến bệnh viện làm kiểm tra, vậy cũng đưa theo Hạ Hàn Xuyên..."

"Quá phiền." Hạ lão gia tử trầm giọng nói một câu, móc ra khăn tay, đưa cho người đàn ông bên cạnh.

Người đàn ông nhận lấy khăn tay, lưu loát mà nhét vào miệng Hướng Vãn.

Thấy vậy, ánh mắt Hạ Hàn Xuyên âm trầm, đáy mắt hiện lên tai sắc bén. Hắn theo bản năng tiến lên phía trước một bước, rồi mới nhận được ánh mắt cảnh giác, hắn nắm chặt quyền thu chân trở về.

Dấu bàn tay vẫn còn in rõ trên mặt Hướng Vãn, bị một chiếc khăn tay to như vậy nhét vào miệng, hai má bởi vì nông quá lớn liền có chút đau, trên trán rất nhanh chảy ra mồ hôi.

Nhưng cô vẫn cố nén không giãy giụa.

Hạ lão gia tử đối với cháu trai còn có thể xuống tay tàn nhẫn như vậy, đừng nói đến người ngoài như cô.

Hai ngươi đàn ông mở cửa sau, đẩy Hướng Vãn vào, rồi đồng thời nhìn về phía Hạ lão gia tử.

"Mấy người ngồi phía trước." Hạ lão gia tử nói một câu, lên xe ngồi vào bên cạnh Hướng Vãn, hai người đàn ông chia nhau, một người ngồi ghế phụ, một người ngồi vào ghế lại, khởi động xe.

Hai chân Hướng Vãn khép lại, đôi tay đặt ngay ngắn trên đầu gối, không động đến chiếc khăn nhét trong miệng.

Trong đầu hiện lên khuôn mặt Hạ Hàn Xuyên đầy máu, cô nhíu mày, hai tay gắt gao nắm chặt ống quần, đốt ngón tay bởi vì dùng sức quá nhiều mà có chút trở nên trắng bệch.

Nhận thấy bản thân đang lo lắng cho Hạ Hàn Xuyên, sắc mặt cô càng khó nhìn hơn. Không đúng, cô không phải đang lo lắng cho hắn, chỉ là đơn thuần không muốn nợ ân tình của người khác mà thôi!

Huống hồ hiện tại bản thân cô còn khó bảo đảm an toàn, cứ cho là lo lắng thì cũng nên tự lo lắng cho bản thân mình!

"Lấy khăn tay ra đi." Hạ lão gia tử lạnh giọng nói.

Hướng Vãn lấy khăn tay trong miệng ra, nắm chặt trong lòng bàn tay, bóp bóp trong tay, đem hết mồ hôi chùi hết vào trong khăn tay.

"Muốn đưa cô đến bệnh viện kiểm tra, làm cô sợ à?" Hạ lão gia tử quay đầu, ánh mắt như chim ưng sắc bén như đinh ghim chặt lên người cô.

Toàn thân Hướng Vãn căng chặt đến gắt gao, mồ hôi trong lòng bàn tay vừa lau khô liền lại ướt đẫm, "Đương nhiên là sợ."

Mặt Hạ lão gia tử trầm xuống, mây đen giăng đầy.

"Ngài không thích Hạ Hàn Xuyên như thế, có phải muốn dùng việc kiểm tra này để ngụy trang cho việc muốn phá đi đứa con trong bụng tôi?" Giọng nói của Hướng Vãn run rẩy, trên mặt không có chút máu.

Cô lo lắng cho đứa con trong bụng bị phá bỏ, cô giải thích cho lý do bản thân sợ hãi.

Hạ lão gia tử nhìn cô, cười lạnh một tiếng, "Ha!" 

Hướng Vãn không hiểu ý của ông ta là gì, chỉ cảm thấy sau lưng toàn là mồ hôi lạnh.

"Hướng Vãn, đừng ở trước mặt tôi giở mấy cái mánh khóe đó!" Hạ lão gia tử nói: "Chờ đến khi làm kiểm tra ở bệnh viện xong, tôi sẽ biết rốt cuộc có phải vì cô giả mang thai cho nên mới sợ hãi hay không!"

Lông mi Hướng Vãn run rẩy, lông tơ toàn thân dựng cả lên, "Tôi có thể lừa ngài, vậy còn Bùi thiếu thì sao? Chẳng lẽ anh ta sẽ cùng tôi lừa ngài?"

"Ai biết được." Ánh mắt Hạ lão gia tử khóa chặt vào cô.

Bị ánh mắt như vậy khóa chặt, Hướng Vãn theo bản năng chột dạ mà muốn tránh đi, nhưng cuối cùng vẫn cố nén không nhúc nhích.

"Lấy khuyên tai đánh vào huyệt thái dương của người khác, lá gan của cô cũng lớn thật đấy!" Hạ lão gia tử cười như không cười, "Lúc làm chuyện đó, cô không sợ ảnh hưởng đến đứa con à?"

Hướng Vãn liếm cánh môi khô khốc, nửa thật nửa giả mà trả lời: "Tôi ở trại giam Đông Giao hai năm, biết hoàn cảnh bên trong rốt cuộc như thế nào. Nếu tôi thật sự bị đưa đến đó, đứa con này chắc chắn sẽ không được an toàn, so với chuyện chết trên đường, vậy không bằng tôi liều mạng một chút."

Cô tận lực ổn định cảm xúc của bản thân, nhưng thần kinh vẫn căng chặt đến cực điểm, lúc mở miệng đều run rẩy rõ ràng.

Hạ lão gia tử không rõ mà hừ một tiếng, cũng không biết có tin hay không. 

Cả đường đi cũng không còn nói chuyện nữa.

Cơ thể và thần kinh Hướng Vãn căng chặt, quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, rồi mới thường thường đưa điện thoại lên xem thời gian. Mỗi lần cô đều cảm thấy thời gian trôi đi rất lâu, nhưng điện thoại biểu hiện chỉ trôi qua không đến mười phút.

Cô không được tự nhiên mà động đậy cơ thể một chút, dính sát vào cửa sổ xe, mỗi giây mỗi phút đều rất khó chịu.

Nhưng lại hy vọng thời gian có thể chậm lại một chút, như vậy cô liền có thể tận lực kéo dài thời gian, ngẫm xem có cách nào có thể ứng phó với Hạ lão gia tử.

Nhưng nơi nên tới thì vẫn phải tới, Land Rover cuối cùng ngừng trước cửa bệnh viện.

"Bước xuống!" Hạ lão gia tử xuống xe trước, rồi mới lạnh giọng nói với Hướng Vãn.

Ánh mắt của hắn nhìn liếc qua một chút, mỗi tế bào trong cơ thể Hướng Vãn đều căng chặt, phàm là chỉ cần một chút tác động nhỏ liền sẽ bị vỡ tan.

Cô nỗ lực cong khóe môi, đem mồ hôi trong lòng bàn tay chùi lên quần áo, tay chân nhũn ra trong xe.

"Nếu ngài không thích đứa nhỏ này, sợ đứa nhỏ này tranh giành tài sản, một chút tiền tôi cũng sẽ không cần." Hướng Vãn nói: "Nhưng tôi xin ngài đừng tổn thương đến đứa nhỏ."

Ánh mắt Hạ lão gia tử lạnh lẽo liếc nhìn cô, tức giận mà hừ một tiếng: "Trước tiên vẫn là đi xem cô có mang thai thật hay không đã, rồi nói tiếp."

Nói xong, ông ta bước chân đi vào bên trong bệnh viện.

Hai người đàn ông một trái một sau đi bên Hướng Vãn, chờ cô đi.

Hướng Vãn hít sâu một hơi, mím môi, động tác thong thả mà đi theo sau lưng Hạ lão gia tử.

Đã là buổi tối, nhưng bên trong bệnh viện vẫn còn rất nhiều người.

Hướng Vãn đi theo Hạ lão gia tử vào, mới phát hiện bà Lục dẫn đầu một đoàn lãnh đạo cấp cao đang chờ, còn rất nhiều người khác đang đứng chờ.

"Hạ lão tiên sinh, tất cả đều đã chuẩn bị xong." Bà Lục bước đến đón đầu, cũng không liếc mắt nhìn Hướng Vãn một cái, làm như không quen biết cô.

Vốn dĩ Hướng Vãn còn muốn chào hỏi, nhưng thấy vậy, khóa môi đang cong lên của cô chậm rãi thu lại, chỉ cúi đầu đứng sau lưng Hạ lão gia tử.

Xem ra muốn giấu diếm Hạ lão gia tử cơ hồ là không có khả năng!

Nếu Hạ lão gia tử phát hiện cô căn bản không mang thai, tất cả đều là lừa gạt ông ta...

Cô nuốt một ngụm nước bot, tiếng hít thở so với ngày thường liền hồn dập hơn rất nhiều.

----------------------------------------------------------------

12/11/2023

Mọi người vote ủng hộ mình nha

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro