Chương 240: Hắn bị sốt, liên quan gì đến mình?
Trong đầu không ngừng hiện lên hình ảnh Hạ Hàn Xuyên đem áo vest khoác lên người cô, mà áo sơ mi ướt đẫm bám dính vào cơ thể hắn, cảm giác muốn ngủ nhưng không ngủ được ngày càng tăng.
Đát!
Hướng Vãn mở đèn ngủ, ngồi dậy, sắc mặt không tốt mà xuống giường, đi ra cửa. Cô nhớ rõ Hạ Hàn Xuyên bình thường sẽ chuẩn bị tủ thuốc, bên trong hẳn sẽ có thuốc hạ sốt.
Nhưng khi cô chạm vào chốt mở cửa ra, lại không đi ra ngoài lại đem cửa đóng lại.
Hắn bị sốt, liên quan gì đến mình?
Hướng Vãn căng mặt nằm lại xuống giường, cả người cuộn tròn trong chăn, tay ôm chặt đầu gối, nhắm mắt lại.
Cả đêm không ngủ được.
Hướng Vãn ôm đầu đau như muốn nứt ra mà ngồi dậy, mang dép, tốc độ so với bình thường lâu hơn. Khi nhìn thấy phòng khách không có ai, sắc mặt của cô hơi chút hòa hoãn, xoay người đi vào bếp.
"Bữa sáng sắp xong rồi, em ngồi chờ chút." Hạ Hàn Xuyên đeo tạp dề đang chiên trứng, bởi vì bị cảm lúc nói chuyện vẫn mang theo chút giọng mũi.
Hướng Vãn mở miệng thở dốc, nhưng cuối cùng không nói gì, xoay người đi đến bàn ăn.
Đầu thì đau, bụng lại đói lả, cô xoa xoa ấn đường, không biết bản thân đang suy nghĩ cái gì.
"Ăn đi." Hạ Hàn Xuyên đã cởi tạp dề, đem trứng chiên và cháo, còn có mấy đồ ăn kèm bữa sáng đặt lên trên bàn,
Hướng Vãn liếc mắt nhìn khuôn mặt tái nhợt của hắn, hơi nắm chặt góc áo, cúi đầu ăn cơm.
"Ngủ không ngon sao? Bởi vì lo cho anh hả?" Hạ Hàn Xuyên nói.
"Không phải." Hướng Vãn một chút do dự cũng không có, thần sắc nhàn nhạt nói: "Chỉ là bị Hạ lão gia tử dọa sợ nên ngủ không ngon mà thôi."
Hạ Hàn Xuyên dừng động tác ăn cơm, đưa mắt yên lặng nhìn cô, sau một lúc lâu mới thu hồi ánh mắt, "Sau này nếu không có anh bên cạnh, đừng tự đi mình gặp ông nội."
"A!" Hướng Vãn cười lạnh một tiếng, châm chọc nói: "Hạ lão gia tử muốn mang tôi đi, còn đơn giản hơn việc anh ép tôi ở lại bên cạnh anh nữa, không phải sao? Có người nào hỏi ý kiến của tôi sao?"
Hạ Hàn Xuyên nắm đôi đũa trong tay thật chặt, đốt ngón tay vì dùng sức nên trở nên trắng bệch. Hắn đưa đũa gắp đậu que, nhưng còn chưa đến chén đã đứt làm đôi.
Hắn cầm lấy một tờ khăn giấy, bao lấy đậu que mang đi ném vào thùng rác, rồi mới quay về chỗ ngồi, "Cơm nước xong em thay quần áo rồi cùng anh đến công ty."
"Tối qua ngủ không ngon lắm, lát nữa tôi muốn ngủ bù." Hướng Vãn không ngẩng đầu mà nói.
"Em quấy rầy kế hoạch của ông nội, còn 'có' cốt nhục của Hạ gia trong bụng, ông nội nhất định sẽ không buông tha cho em, em cũng sẽ không ở cùng phòng với anh." Hạ Hàn Xuyên nói: "Lát nữa cùng anh đến công ty, em có thể ngủ trong phòng nghỉ."
Hướng Vãn nuốt xuống miếng trứng trong miệng, chần chờ một chút, rồi mới ừ một tiếng.
Cơm nước xong, hai người cùng nhau đi đến Hạ thị.
"Chào Hạ tổng."
"Buổi sáng tốt lành, Hạ tổng."
Trên đường đi, không ngừng có người chào hỏi Hạ Hàn Xuyên, còn có người lén lút nhìn Hướng Vãn.
"Nhìn đủ chưa?" Hạ Hàn Xuyên ôm Hướng Vãn, ánh mắt dừng lại trên người mấy nhân viên.
Mấy người này nở nụ cười ngượng ngùng, vội dời ánh mắt.
Sau khi bước vào thang máy, Hướng Vãn vội đẩy tay Hạ Hàn Xuyên ra, đứng nép vào một góc cách xa hắn nhất có thể. Hắn nghiêng đầu nhìn cô, đi vài bước bên cạnh, làm như không biết cô đang cố tình tránh mình.
Hướng Vãn nhíu mày, chờ thang máy đến nơi.
Một người đàn ông trung niên đứng bên ngoài, thấy cô từ thang máy chuyên dụng bước ra, có hơi ngạc nhiên mà hơi híp mắt.
"Lý phó tổng." Hạ Hàn Xuyên bước theo sau lưng cô, chào người đàn ông kia một tiếng.
Lý phó tổng thu hồi ánh mắt trên người Hướng Vãn, đi vài bước đến trước mặt hắn, có chút nôn nóng hỏi: "Tôi nghe nói, hôm nay ngài bắt đầu bàn giao công việc tổng giám đốc, là thật sự muốn từ chức sao?"
"Ừm." Hạ Hàn Xuyên vừa nói vừa đi nhìn vào văn phòng, "Đi vào rồi nói tiếp."
Hướng Vãn bị thiếu ngủ nghiêm trọng, lúc này đầu rất nặng nề, ấn đường phát đau từng đợt, bước chân nhẹ bẫng đi theo sau lưng hắn.
Đang nghĩ xem lúc nào có thể nghỉ ngơi thì một bàn tay giữ cô lại, ngay sau đó hai ngón tay dừng lại bên mi tâm của cô, lực độ vừa vặn mà ấn nhẹ vài cái.
"Vào phòng nghỉ ngủ đi, nếu sợ ồn có thể mang nút bịt tai vào." Hạ Hàn Xuyên kéo Hướng Vãn đi vào bên trong phòng nghỉ, đưa tay vào túi quần lấy ra nút bịt tai, đặt vào trong lòng bàn tay cô.
Lý phó tổng nhìn màn này, hơi có chút kinh ngạc.
Hạ tổng vậy mà cũng biết chăm sóc người khác?
".. Cảm ơn." Hướng Vãn nhận nút bịt tai, chần chờ nói.
Hạ Hàn Xuyên vỗ nhẹ đầu cô một chút, đáy mắt nhiễm vài phần ôn nhu khó phát hiện, "Em ngủ đi."
Nói xong, không đợi cô di chuyển, liền hôn nhẹ lên trán cô một cái, rồi rời khỏi phòng nghỉ, đóng cửa lại.
Hướng Vãn nhìn cánh cửa đóng chặt, cau mày lau đi chỗ bị hắn hôn xuống, mãi đến khi trán bị đỏ bừng lên, cô mới chịu dừng lại, cởi giày leo lên giường.
Trên giường và chăn đều có mùi hương của Hạ Hàn Xuyên, nơi nào cũng có, cô cho rằng bản thân sẽ không thể ngủ được trong hoàn cảnh này. Nhưng không biết bởi vì quá mệt mỏi hay sao, mà trong chốc lát cô đã ngủ say.
Chờ đến khi Hướng Vãn tỉnh dậy lần nữa, thật ra là bị âm thanh ồn ào đánh thức, bên ngoài có rất nhiều người đang nói chuyện, cô ngồi dậy, mang giày đẩy cửa đi ra ngoài.
Trong văn phòng ngoại trừ Hạ Hàn Xuyên và Lý phó tổng thì còn có rất nhiều người khác, trong tay bọn họ cầm một tập tài liệu, đang bận rộn gì đó.
Còn có một người ngồi đối diện Hạ Hàn Xuyên, diện mạo của người này cùng với hắn có bốn năm phần tương tự, nhưng bên mặt có một nốt rùi, làn da trắng bệch, khí chất có vài phần âm nhu.
Trước đây, cô đã từng gặp qua người này, là con trai chú ba của Hạ Hàn Xuyên, Hạ Quang Hoạt.
Thấy cô từ trong phòng nghỉ đi ra, những người trong văn phòng vốn đang bận rộn liền sửng sốt nhìn cô, ngay cả Hạ Quang Hoạt cũng thế.
"Đã lâu không gặp, Hướng Vãn." Hạ Quang Hoạt chào hỏi cô, giọng nói rất có từ tính.
Hướng Vãn không thân thiết với hắn ta, chỉ nở nụ cười như có như không với hắn.
Thấy vậy, đáy mắt Hạ Hàn Xuyên hơi chút sáng lên, đi đến trước mặt Hướng Vãn vừa vặn ngăn cách tầm mắt của Hạ Quang Hoạt nhìn về phía cô, "Làm ồn đến em sao? Đeo nút bịt tai rồi ngủ thêm một lát nữa đi, đến trưa anh sẽ đưa em đi ăn."
Thái độ thân mật không chút che giấu của hắn đối với Hướng Vãn đã xuất hiện lâu rồi, nhưng cô vẫn không thích ứng được, theo bảo năng lui về sau vài bước.
"Thì ra tình cảm giữa anh ba và Hướng tiểu thư thật tốt, không giống như em nghĩ~~~" Hạ Quang Hoạt kéo dài âm cuối.
Hạ Hàn Xuyên xoay người, khuôn mặt không chút biểu cảm nhìn hắn, "Ừ, quan hệ tốt hơn một chút so với em và Thanh Nhiên."
"Trong lời nói của anh ba có chút không vui nhỉ?" Hạ Quang Hoạt một tay chống cằm, nốt ruồi bên mắt dưới ánh mặt trời toát ra chút quyến rũ, "Là bởi vì ông nội giao chức tổng giám đốc cho em sao?"
Hạ Hàn Xuyên, "Không phải, chỉ đơn thuần không vừa mắt với em mà thôi."
----------------------------------------------------------------
25/10/2023
Mọi người vote ủng hộ mình nha
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro