Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 237: Con nói lung tung gì vậy?

Hướng Vãn hơi nhướng mày, đi vài bước đến trước mặt ông ta, châm chọc nói: "Giang gia ép bức ngài? Bức như thế nào?"

Hướng Kiến Quốc nhìn đáy mắt của cô tràn đầy hận ý mà rét lạnh đến xương, liền không tự giác mà lui về sau một bước.

"Ngài không phải bởi vì Hạ Hàn Xuyên uy hiếp cho nên mới đoạn tuyệt quan hệ cha con với tôi sao? Vì sao bây giờ lại đem toàn bộ đổ hết lên đầu Giang gia? Có phải bởi vì không dám nhận trước mặt Hạ Hàn Xuyên không?" Hướng Vãn lại bước về trước một bước, ánh mắt như đinh đóng chặt lên mặt ông ta.

Hướng Kiến Quốc bị cô dùng thái độ hùng hổ dọa người làm cho có chút chật vật, ông ta nhíu mày nhìn cô, "Hàn Xuyên còn ở đây, con nói lung tung gì vậy?"

"Nói sự thật." Không đợi Hướng Vãn trả lời, Hạ Hàn Xuyên đã nói trước.

Hướng Kiến Quốc ngượng ngùng mà cười cười, không lên tiếng.

"Đi thôi, tôi muốn trở về." Hướng Vãn dừng một chút, lại nói thêm một câu, "Ăn cơm anh nấu."

Nghe được câu sau, Hướng Kiến Quốc không khống chế được biểu cảm, trên mặt mang theo sự kinh ngạc rõ ràng.

"Được." Hạ Hàn Xuyên duỗi tay nắm chặt tay cô.

Hướng Vãn vốn định hất tay hắn ra, nhưng liếc mắt nhìn thấy Hướng Kiến Quốc bên cạnh, liền không giãy giụa, ngoan ngoan để Hạ Hàn Xuyên dắt tay đi ra ngoài.

Vu Tĩnh Vận mặc tạp dề đi ra, xoa xoa đôi tay lên tạp dề, lúc nói chuyện còn mang theo vài phần lấy lòng và cầu xin, "Vãn Vãn, mẹ đã nấu mấy món con thích, con ở lại ăn bữa cơm được không?"

"Đúng vậy." Hướng Kiến Quốc giống như không phát hiện sự không thoải mái của Hướng Vãn, đi theo nói: "Mẹ con đã lâu rồi không xuống bếp, lần này con về đây, bà ấy mới đặc biệt xuống bếp nấu cho con đó."

Vu Tĩnh Vận liên lục gật đầu, mắt trông mong nhìn Hướng Vãn.

 Hướng Vãn hơi nắm chặt nắm tay, kéo kéo môi, nhàn nhạt nói: "Không cần, cảm ơn... Hướng phu nhân."

Cô cũng không dừng lại, mặt không chút biểu cảm mà ra khỏi Hướng gia.

Bentley đã được đưa đi bảo dưỡng, Hạ Hàn Xuyên không lái xe đến, hai người liền gọi xe trở về Trúc Hiền Trang. Hướng Vãn vừa vào cửa, liền không nói một tiếng mà đi lên lầu.

"Anh vào bếp nấu hai món, em ở phòng khách chờ một lát." Hạ Hàn Xuyên nói.

Hướng Vãn vẫn không dừng bước chân, cũng không đáp lại.

"Nấu cơm xong, anh sẽ lên gọi em." Áo sơmi đã mặc từ sáng, bên trên thấm đẫm mồ hôi, Hạ Hàn Xuyên cởi bỏ nút áo, trực tiếp đem áo sơmi cởi ra.

Vết thương trên bụng vẫn chưa hồi phục hoàn toàn, chỉ đem băng gạc gỡ ra, so với màu da xung quanh thì hồng nhạt, lại giống như con rết dữ tợn.

Bước chân của Hướng Vãn dừng lại, xoay người nhìn hắn, ánh mắt ngừng một chút ở miệng vết thương trên bụng hắn, nhưng rất nhanh liền dời đi.

"Cho tôi chút không gian riêng tư, coi như tôi cầu xin anh, có thể chứ?" Trong giọng nói khàn khàn mang theo vài phần mệt mỏi.

Hạ Hàn Xuyên ngẩn đầu nhìn cô, ánh mắt tang thương và mệt mỏi như vậy vốn không nên xuất hiện trên người cô.

Trên đường cong cánh tay xinh đẹp, gân xanh nổi lên, rồi hắn mới gục đầu xuống, tránh đi ánh mắt của cô, nhưng không thể xem như không thấy mà gật đầu.

Lúc này Hướng Vãn mới xoay người, đỡ lan can bước chân tập tễnh mà đi lên lầu.

Cô không ăn, Hạ Hàn Xuyên cũng không có tâm tư. Hắn đi đến trước sô pha ngồi xuống, dựa lưng vào trên ghế, đáy mắt một mảnh sâu thẳm.

Lúc này, tiếng chuông điện thoại đột nhiên vang lên.

Hạ Hàn Xuyên nhận cuộc gọi, "Sao?"

"Hàn Xuyên, Giang Thanh Nhiên đã chuẩn bị xong chứng cứ và luật sư, muốn khởi tố Hướng Vãn." Chung Vũ Hiến nói: " Dùng luật sư ở văn phòng của tôi, khởi tố với tội danh giết người không thành."

Hạ Hàn Xuyên nắm chặt điện thoại, đáy mắt ngưng kết thành sương.

"Cô ta dùng người của tôi, hắn là muốn để tôi thông báo cho cậu. Hàn Xuyên, nếu không cậu thử cùng cô ta nói chuyện xem sao?" Chung Vũ Hiên nói.

Hạ Hàn Xuyên cười khẽ một tiếng, ngón tay nhẹ nhàng gõ lên trên mặt bàn, đáy mắt lại không có nửa phần ý cười, "Cậu làm như vậy có tính là đang làm trái với đạo đức nghề nghiệp hay không?"

"Xì, đến lúc nào rồi mà còn quan tâm đến đạo đức nghề nghiệp, xem ra cũng không phải có vấn đề gì lớn." Chung Vũ Hiên cười nói.

Hạ Hàn Xuyên hơi hạ mắt, cúi đầu, che giấu đi thần sắc nơi đáy mắt. Khi mở miệng, giọng nói thật nhẹ, mang theo vài phần hàn ý, "Chờ xem kịch vui đi."

******************

Vốn dĩ sau hôn lễ sẽ còn có thêm tiệc tối, nhưng biến cố quá nhiều, cho nên tiệc tối liền bị hủy bỏ.

Giang Thanh Nhiên ngồi trên xe lăn, cùng với Giang Thích Phong còn có con cháu Lâm gia ở bên ngoài tiến khách, các trưởng bối thì vì quá mất mắt nên không có ai ra ngoài.

Chờ đến khi tiễn hết khách mời ra khỏi bữa tiệc, mặt Giang Thanh Nhiên bị cương cứng vì cười quá nhiều.

Mà trên thực tế, ngoại trừ cô ta ra thì sắc mặt tất cả mọi người ở bên ngoài bao gồm cả Giang Thích Phong đều không tốt, hoặc là nói vô cùng khó coi.

Lâm gia trăm năm thư hương, luôn luôn được mọi người tôn sùng, con cháu Lâm gia bình thường khi nhắc đến Lâm lão gia tử đều vô cùng tự hào. Nhưng hiện tại bởi vì chuyện giữa Lâm lão gia tử và Lâm Điềm Điềm, tất cả bọn họ liền trở thành trò cười.

"Cô ta phóng khoáng với nhiều người đàn ông như vậy, ai biết trong bụng đứa bé kia rốt cuộc là của ai! Bà cũng trở thành lão già hồ đồ rồi, cư nhiên lại bởi vì cô ta nói đứa con là của ông ấy, liền cưới cô ta về!"

Bà Giang từ đại sảnh đi ra, vừa đi vừa oán giận với ông Giang bên cạnh, tức giận quá mức.

Lâm lão gia tử lôi kéo Lâm Điềm Điềm từ sau lưng bà đi ra, quát lớn nói: "Tôi kết hôn với Lâm Điềm Điềm, cô ấy sau này là trưởng bối của con, ai cho phép con nói xấu sau lưng trưởng bối?"

Thần sắc của bà Giang biến ảo, cuối cùng hừ thật mạnh một tiếng, không nói gì, chỉ là biểu cảm có vài phần ủy khuất cùng căm giận.

Ở đại sảnh, có vài chụ người phục vụ đang dọn dẹp, giám đốc cũng có mặt ở đó. Tuy rằng bọn họ không nhìn qua phía bên này nhưng hẳn là vẫn có thể nghe rõ toàn bộ cuộc đối thoại của hai người họ.

Giang Thanh Nhiên ho nhẹ một tiếng, miễn cưỡng duy trì gương mặt tươi cười, ôn nhu nói: "Bận rộn cả một ngày, mọi người cũng mệt mỏi rồi, xe đã đợi sẵn ở phía dưới, chúng ta đi về nhà trước rồi nói tiếp."

"Cái đồ què ngồi cả ngày trên xe lăn, mệt gì chứ? Tôi mang thai còn phải mang giày cao gót đứng cả một ngày, còn chưa kêu mệt đây!" Lâm Điềm Điềm đấm chân nói.

Bà Giang vừa nghe được liền nói: "Cô nói ai là đồ què?"

"Nói cô ta đó." Lâm Điềm Điềm dùng ngón tay chỉ vào Giang Thanh Nhiên, vênh váo tự đắc mà nói: "Bà mù mắt à, không thấy cái chân què của cô ta sao?"

Giang Thanh Nhiên gắt gao nắm chặt tay vịn xe lăn, mặc dù cô ta không có ngẩn đầu, nhưng vẫn cảm nhận được rất nhiều người chỉ chỉ trỏ trỏ vào mình, nói cô ta là người tàn tật, nói cô ta là người què.

"Giữ cái miệng của cô cho sạch sẽ vào." Giọng nói của bà Giang cất cao, "Chân của Thanh Nhiên đã được trị khỏi, cô không được nói nó như vậy."

Lâm Điềm Điềm khoanh tay trước ngực, "Nếu chân cô ta đã khỏi, tại sao còn ngồi xe lăn? Rõ ràng là người què, còn không cho người khác nói!"

"Lâm tiểu thư gả cho ông ngoại, thì chính là trưởng bối của tôi, tôi nên tôn trọng cô. Nhưng bây giờ mỗi câu cô nói ra đều là người què, có phải không quá tôn trọng người khác hay không?" Giang Thanh Nhiên ngẩng đầu nhìn cô ta, đáy mắt ngấn lệ chớp chớp.

Lâm lão gia tử thấy vậy, lòng áy náy, "Điềm Điềm nói như vậy, thật ra có chút quá đáng, ông thay cô ấy xin lỗi con."

----------------------------------------------------------------

16/10/2023

Mọi người vote ủng hộ mình nha

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro