Chương 228: Cô chơi tôi
Cảm ơn bác sĩ Lục, anh có thể nể tình mà chữa trị cái chân này, là đã giúp tôi rất nhiều rồi." Hướng Vãn nói
Lục Ngôn Sầm hơi hơi gật đầu, "Hôm nay cũng nên kiểm tra rồi, lát nữa đừng quên đến gặp tôi đấy."
Khoảng cách từ lần kiểm tra trước còn chưa đến một tuần, việc anh nói như thế, rõ ràng là đang giúp cô tìm cớ rời đi.
"Cảm ơn bác sĩ Lục, chờ tôi cùng Bùi thiếu đây mang quà vào cho Hạ lão gia tử xong, liền sẽ đến gặp anh ngay." Hướng Vãn nói
Cô hơi nắm chặt góc áo, mồ hôi trong lòng bàn đổ ra nhưng cũng không thể so với khi một mình đối mặt với Bùi Tung.
Lát nữa phải nhìn thấy Hạ lão gia tử, hơn nữa ứng phó với Hạ lão gia tử, còn phải phòng ngừa Bùi Tung đứng một bên phá đám... Khó khăn rất lớn.
Bùi Tung xách trong tay xách đống thực phẩm dinh dưỡng, nghe hai người nói chuyện không đâu, vẻ mặt không kiên nhẫn, "Nói xong sao?"
"Vậy Hướng tiểu thư lát nữa gặp, giờ tôi đi trước." Lục Ngôn Sầm cong cong khoé môi với Hướng Vãn, rời đi.
Bùi Tung nhìn bóng dáng anh rời đi, hừ thật mạnh một tiếng, tức giận hỏi: "Phòng bệnh ở đâu?"
"... Ở loanh quanh trong tầng này thôi, cứ đi xem từng phòng là được." Trong lòng Hướng Vãn ngổn ngang, dừng một chút mới trả lời.
Bùi Tung lập tức dừng bước, híp mắt, nghiến răng nghiến lời, "Cô chơi tôi?"
"Anh cũng biết Hạ lão gia tử bị bệnh, người Hạ gia đều đến đây, buổi tối đều ở trong mấy phòng bệnh ở tầng này." Hướng Vãn nói.
Cô căn bản là không biết tình hình cụ thể là như thế nào, chuyện này chính là nghe được từ cái miệng bát quái của Nhậm Tiểu Nhã. Hơn nữa, cô cũng không biết chính xác Hạ lão gia tử rốt cuộc ở phòng nào.
Bùi Tung không hài lòng về câu trả lời không rõ ràng như vậy, "Tôi hỏi cô, Hạ lão gia tử ở phòng nào?"
Hắn khom lưng đối diện mặt cô, nhìn chằm chằm vào mắt cô trong chốc lát, hỏi: "Cho nên căn bản cô không biết Hạ lão gia tử ở đâu, những điều nói với tôi lúc này đều là nói dối?"
"Làm sao có chuyện như thế được?" Trên cánh mũi Hướng Vãn nổi lên một lớp mồ hôi, đột nhiên nhớ đến đã từng bị một bà lão nhắc nhở phải nhỏ giọng vì chồng bà đang bị ung thư phổi, Hạ lão gia tử cũng bị ung thư phổi, hơn nữa là cùng tầng này!
Cô nâng ngón tay ra phía trước, chỉ về phía một căn phòng, nhẹ nhàng nói: "Chính là phòng đó."
Bùi Tung đứng thẳng người, theo tay cô nhìn đến căn phòng kia, rồi liền mang theo túi quà đi theo hướng đó.
Hướng Vãn đi theo hắn sau lưng, còn không có tưởng hảo ứng đối Hạ lão gia tử tìm từ, liền tận lực thả chậm bước chân, kéo dài thời gian.
Nhưng hành lang bệnh viện căn bản sẽ không bì cô đi chậm mà sẽ dài hơn, rất nhanh hai người đã đi đến trước phòng bệnh.
"Làm cái gì mà lề mề thế? Nhanh lên!" Bùi Tung liếc mắt nhìn Hướng Vãn, rồi gõ lên cửa phòng.
Hướng Vãn nhìn động tác của hắn, theo bản năng gọi: "Chờ một chút!"
Bàn tay Bùi Tung dừng giữa không trung, rồi thu trở về, vẻ mặt hoang mang thêm cả vài phần không kiên nhẫn mà nhìn cô.
"Thân thể Hạ lão gia tử không tốt lắm, giờ anh tùy tiện gõ cửa đi vào, có thể sẽ chọc giận ông ấy, làm ông ấy không thoải mái." Lòng bàn tay Hướng Vãn ướt đẫm mồ hôi.
Cô chưa nghĩ ra được cách ứng phó với Hạ lão gia tử.
Nếu lời nói dối bị vạch trần, khả năng cô sẽ phải đồng thời đối mặt với lửa giận đến từ Hạ lão gia tử và Bùi Tung!
Bùi Tung xách theo túi đồ nghiêng người dựa vào trên tường, híp mắt nhìn Hướng Vãn, chậm rãi nói: "Hướng tiểu thư có phải đang gạt tôi chuyện gì đúng không?"
Hướng vãn nổi da gà khắp người, lông mi cong vút run rẩy vài cái.
Còn tiếp tục ngăn cản Bùi Tung gõ cửa, hắn khẳng định sẽ khả nghi. Nhưng nếu không ngăn cản hắn, cùng hắn cùng đi vào gặp Hạ lão gia tử, đại khái lời nói dối thực nhanh sẽ bị vạch trần...
Trước có lang sau có hổ, cô nhíu nhíu mày, đang lúc muốn nói gì đó, liền nghe được âm thanh gõ cửa cộc cộc.
Đi ra mở cửa ngoài Hạ gia lão tam mà còn có thêm cả Hạ gia lão đại, hai người chỉ liếc nhìn Hướng Vãn một cái, rồi cùng đồng thời đem ánh mắt dừng lại trên người Bùi Tung.
Hạ lão đại cười cười, như là một trưởng bối hiền lành, "Bùi tiểu tử,sao cậu lại đến đây?"
Hắn liếc mắt túi đồ trong tay Bùi Tung, "Đến thăm Hạ gia gia sao?"
Không chờ Bùi Tung trả lời, Hạ lão tam liền âm dương quái khí mà nói: "Đây không phải nghe được Hạ lão gia tử nhà chúng ta sinh bệnh, gia gia của cậu phái cậu đến bệnh viện tìm hiểu tin tức đó chứ?"
Nghe hai người như thế nói, Hướng Vãn khẽ buông lỏng tâm tình.
Có bọn họ ở đây, có lẽ Bùi Tung căn bản sẽ không gặp được Hạ lão gia tử! Cứ cho rằng bọn họ ngăn không được Bùi Tung, nhưng hoặc nhiều hoặc ít có thể tranh thủ chút thời gian, cô có thể ngẫm lại trong chốc lát tính cách ứng phó với Hạ lão gia tử thế nào.
"Hạ tam thúc thúc thật biết nói đùa, quan hệ hai nhà của chúng ta tốt như thế, cháu là vãn bối đến thăm Hạ gia gia cũng là chuyện bình thường, không có chuyện tìm hiểu tin tức gì cả." Bùi Tung nói chuyện rõ ràng, vẫn như cũ dựa nghiêng người trên tường.
Hạ lão đại thở dài, "Bùi tiểu tử, ta biết tâm ý của cháu đối với Hạ lão gia tử, nhưng ông ấy vừa sinh bệnh, không tiện gặp cháu, mong cháu thông cảm một chút!"
"Không tiện gặp người đến thăm, chẳng lẽ Hạ gia gia thật sự bị bệnh rất nghiêm trọng sao?" Cảm thấy đống đồ xách trong tay quá nặng, Bùi Tung trực tiếp đặt xuống đất.
Nghe thế, hai anh em Hạ gia liếc mắt nhìn nhau, Hạ lão tam không vui nói: "Cháu đây là đang muốn nguyền rủa lão gia tử nhà chúng ta?"
"Lời này của Hạ tam thúc thúc thật khó nghe." Bùi Tung nói: "Mới vừa rồi chính miệng Hạ đại bá nói Hạ gia gia không tiện gặp người, cháu suy đoán như vậy cũng chỉ là hợp lý hợp tình mà thôi."
Sắc mặt Hạ lão tam xanh mét, còn muốn nói thêm gì, nhưng lại bị Hạ gia lão kéo lại, cười ha hả nói: " Lời của ta nói có nghĩa khác, Hạ gia gia của cháu không có vấn đề gì lớn, chỉ là thân thể không quá thoải mái, cần nghỉ ngơi thật tốt mà thôi."
Hướng Vãn cúi đầu, cô chỉ mặc lễ phục, lúc này thân thể lạnh lẽo, mũi đều đỏ ửng, đông lạnh.
Cô vuốt ve cánh tay lạnh lẽo vài cái, ngón tay mang theo một chút run rẩy.
Hai anh em Hạ gia đãnói như vậy rồi, nếu Bùi Tung còn chưa từ bỏ ý định, muốn vào xem Hạ lão gia tử, khẳng định sẽ đem chuyện của cô nói ra!
Quả nhiên ——
"Kỳ thật cũng không phải cháu bằng mọi giá phải gặp Hạ gia gia, chỉ là Hạ gia gia hình như đang có chút hiểu lầm cháu về chuyện của Hướng tiểu thư, lần này cháu đến đây, chính là đặc biệt muốn giả thích chuyện này cho Hạ gia gia." Bùi Tung nói.
Trong lòng Hướng Vãn thật mạnh lạc một chút, không biết Bùi Tung nói như thế thì có thể được cho phép vào phòng bệnh gặp Hạ lão tử hay không...
Hạ lão tam hừ thật mạnh một tiếng, "Tìm nhiều cớ như vậy, còn không phải là Bùi gia phái cháu tới xem xét tình huống sao? Để đồ ở đây rồi rời đi đi, đừng diễn trò trước mặt chúng tôi nữa!"
Sắc mặt Bùi Tung có chút khó coi, "Nhưng..."
"Nếu còn không đi, cũng đừng trách tôi gọi người ném cậu ra ngoài!" Hạ lão tam từng câu từng chữ nói.
Hướng Vãn cúi đầu, liếm liếm cánh môi khô khốc.
Hy vọng Bùi Tung bị đuổi đi như thế, như vậy cô cũng sẽ không cần tìm cách lấp liếm trước mặt Hạ lão gia tử cùng Bùi Tung nữa!
Nhưng mà, chung quy không như mong muốn ——
"Ở đây ồn ào cái gì đó?" Cửa phòng bệnh mở ra, trên cổ Hạ lão gia tử quấn lấy băng vải màu trắng, sắc mặt âm trầm mà đi ra.
----------------------------------------------------------------
03/06/2023
Mọi người vote ủng hộ mình nha
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro