Chương 226: Tôi mang thai
"Cô nói cái gì?" Bùi Tung đột nhiên cất cao giọng.
Lần này không đợi Hướng Vãn trả lời, một người đàn ông liền thật cẩn thận mà nói: "Lúc chúng tôi đưa Hướng tiểu thư đến đây, tài xế của chiếc xe kia có nói, bọn họ là người của Hạ lão gia tử."
Bùi Tung không trả lời, chỉ là trên mặt đã trắng không còn giọt máu.
Hướng Vãn hơi nehj thở phào trong lòng, trên mặt lại không có biểu hiện nào, chỉ là thần sắc nhàn nhạt nói: "Tuy rằng hai nhà Giang, Hạ liên hôn, Giang Thanh Nhiên mới là cháu dâu của Hạ gia trên danh nghĩa, nhưng mà..."
Cô sờ sờ bụng, ánh mắt mềm nhẹ, "Trong bụng tôi là chắt trai của Hạ lão gia tử, đã hai tháng."
Ánh mắt Bùi Tung theo động tác tay dừng trên bụng của cô, thấp giọng mắng một câu.
"Hơn nữa chắc anh cũng biết, Hạ lão gia tử đang bị ung thư phổi thời kì cuối, thời gian không còn bao lâu nữa. Hắn ông ấy sẽ mong muốn nhìn mặt chắc trai trước khi qua đời, anh nói xem, nếu anh làm ra chuyện không tốt với tôi, làm tôi sảy thai, căng theo tính tình của Hạ lão gia tử, ông ấy sẽ làm gì?" Tay Hướng Vãn run rẩy, nhưng trên mặt lại không có biến hoá quá lớn.
Trên mặt Bùi Tung đã hoàn toàn không còn chút máu.
Nhưng ngay lúc này, người đàn ông lúc nãy vác Hướng Vãn vào đột nhiên lên tiếng: "Lúc chúng tôi ngăn chiếc xe lại, chiếc xe đó đang chạy về hướng nhà tù. Nếu Hạ lão gia tử thật sự coi trọng Hướng tiểu thư như thế thì tại sao lại muốn mang cô đến nhà tù?"
"!" Lòng bàn tay Hướng Vãn lập tức đổ đầy mồ hôi.
Bùi Tung híp đôi mắt hồ ly, cười như không cười mà nhìn Hướng Vãn, "Cô định giải thích như thế nào đây? Nói dối cũng tốt thật nhỉ."
"Hạ lão gia tử cho người mang tôi đến nhà tù, là có thể chứng minh tôi đang nói dối? Logic của Bùi thiếu thật làm tôi cảm thấy hoang mang." Hướng Vãn cười nhạo một tiếng, trên mặt không có biến hóa quá lớn, nhưng sau lưng đã sớm bị mồ hôi lạnh làm ướt nhẹp.
Bùi Tung nhìn chằm chằm cô, chờ cô giải thích.
"Trên người tôi có bao nhiêu vết sẹo, Bùi thiếu hẳn là nhìn thấy qua." Hướng Vãn đem váy kéo lên trên một chút, lộ ra trên từng vết sẹo đan xen ngang dọc trên đùi.
Mọi người đều cả kinh.
Trước kia, khi Bùi Tung nhìn thấy những vết sẹo này dưới ánh đèn mờ nhạt, cảm thấy chúng trên người cô cũng có chút hương vị. Nhưng lúc này nhìn những vết sẹo, hắn cơ hồ nháy mắt liền chuyển ánh mắt sang chỗ khác.
Vết sẹo như những con rắn vặn vẹo giao triền bên nhau, nhìn vào khiến cho người ta cảm thấy ghê tởm, da đầu tê dại, lúc trước chắc đầu óc hắn úng nước rồi mới muốn ngủ với cô.
"Nhanh kéo váy xuống đi, ghê tởm muốn chết!" Bùi Tung không kiên nhẫn mà nói: "Sẹo trên người cô và việc Hạ lão gia tử đưa cô đến nhà tù thì có liên quan gì? Nói đơn giản đừng hòng lừa gạt tôi!"
Hướng Vãn nhìn thấy hết sự ghét bỏ, kinh tủng trong ánh mắt những người này, thần sắc nhàn nhạt mà buông váy, nói: "Các ngươi nhìn vào sẽ cảm thấy sợ hãi, đau đớn, càng đừng nói lúc ấy đó tôi trải qua có bao nhiêu đau đớn."
Mọi người không nêu ý kiến.
Hướng Vãn khẽ thở dài, "Những vết sẹo này đều là vì trước đây ở trong tù mà có. Từ khi ra tù, mỗi đêm tôi đều gặp ác mộng, mơ thấy những phạm nhân kia ngày nào cũng đánh đập mình."
"Trạng thái tâm lý này làm ảnh hướng đến chất lượng giấc ngủ của tôi cũng trực tiếp ảnh hưởng tới sự phát triển của thai nhi. Bác sĩ tâm lý nói nếu tôi tận mắt nhìn thấy những người đã từng đánh đập tôi bị hành hạ lại, hẳn tình hình sẽ tốt hơn một chút."
Thật thật giả giả lẫn lộn, rất khó để người ta phân biệt.
Bùi Tung nhìn Hướng Vãn, ánh mắt vẫn có chút hoài nghi.
Hướng Vãn bị hắn nhìn chằm chằm như thế, trong lòng bàn tay mồ hôi lạnh lại càng thêm nhiều, nhưng trên mặt lại không thể không duy trì thần sắc trấn định.
Cô quay đầu nhìn về phía người đàn ông vác cô vào, "Thời điểm anh lên xe cũng đã nhìn thấy trong xe có ba người đàn ông cường tráng đúng không?"
Bùi Tung theo ánh mắt cô nhìn về phía người đàn ông, đôi mắt hồ ly mang theo vài phần tìm tòi.
"Đúng là thế." Người đàn ông thật cẩn thận mà nói: "Hơn nữa mấy người đó thoạt nhìn đều là người biết võ."
Hướng Vãn gật đầu, đem mồ hôi trong lòng bàn tay chà chà lên váy, "Thật ra không chỉ có ba người, còn một người nữa bởi vì say xe đã rời đi trước rồi."
"Hạ lão gia tử sắp xếp bọn họ đi theo tôi, ngoại trừ việc bảo vệ tôi, chính là làm để bọn họ đi trong trong tù giúp tôi giáo huấn bọn người kia một trận."
Đàn ông cau mày nhìn Hướng Vãn, "Vậy..." Nếu những người đó đi theo bảo vệ cô thì tại sao trên mặt cô lại có dấu tay?
Nhưng hắn chỉ là nói ra một chữ, liền bị sắc mặt âm trầm của Bùi Tung doạ cho im miệng, "Đây là đâu mà đến phiên mày nói chuyện?"
"Thực xin lỗi, Bùi thiếu." Người đàn ông đem tất cả hoài nghi đều nuốt vào trong bụng, dù sao cũng không liên quan đến hắn, hắn vẫn là an an tĩnh tĩnh đứng bên nhìn là được.
Hướng Vãn vốn đang lo lắng đàn ông hỏi cô chuyện bị đánh, vẫn đang suy nghĩ tìm cớ. Lúc này thấy Bùi Tung ngắt lời, nhịp tim mới dần ổn định trở lại.
Bùi Tung lúc này mới một lần nữa nhìn về phía Hướng Vãn, chần chờ nói: "Những gì cô nói đều là thật?"
Không đợi Hướng Vãn trả lời, hắn híp mắt trên mặt toàn là hung ác, "Nếu tôi biết cô lừa gạt ——"
"Tôi sao có thể lừa Bùi thiếu?" Hướng Vãn hơi nắm chặt váy, toàn thân cứng nhắt, "Tôi có mang thai hay không, một que thử thai liền có thể kiểm tra được. Nếu tôi nói dối bị Bùi thiếu phát hiện, chẳng phải kết cục của tôi càng thảm hại hơn sao?"
Bùi Tung hừ một tiếng, "Cô hiểu được là tốt."
"Một que thử thai liền có thể kiểm tra được." Bùi Tung cười cười, "Thằng kia, mày mau đi mua hộp que thử thai về đây, để Hướng tiểu thư kiểm tra thử. Bằng không, trong lòng tao sẽ cảm thấy bất an."
Hướng Vãn mới vừa lỏng thân thể lại liền trở nên căng thẳng, sau lưng sớm bị đã mồ hôi lạnh làm ướt đẫm.
Nếu Bùi Tung phát hiện cô không mang thai, những lời cô vừa nói lúc nãy toàn là bịa đặt. Cô nuốt một ngụm nước bọt, tay nắm chặt thả lỏng, rồi lại lần nữa nắm chặt lại
Không được hoảng!
Nếu bây giờ luống cuống thì chưa cần đến que thử thai, Bùi Tung đã phát hiện cô đang nói dối!
Hướng Vãn mím môi, thần sắc nhàn nhạt mà nhìn Bùi Tung, nửa phần không lùi bước.
"Vâng, tôi đi ngay." Người kia lên tiếng đáp ứng, quay đầu đi ra cửa.
Hướng Vãn chỉ liếc mắt một bóng lưng người đàn ông kia, cưỡng ép mình thu hồi ánh mắt, thần sắc đạm mạc mà nhìn đối diện Bùi Tung.
Bùi Tung vẫn luôn nhìn chằm chằm, không bỏ sót bất kỳ động tác nhỏ nào của cô, "Hướng tiểu thư cảm thấy, nói dối người khác thì nên trừng trị như thế nào là tốt nhỉ?"
"Tôi không nói dối, thì vì sao lại phải nghĩ về kết quả?" Trái tim Hướng Vãn đập nhanh như muốn nhảy ra khỏi ngực, nhưng giọng điệu vẫn không có chút thay đổi.
Người kia đã đi đến cửa, đưa tay cầm lấy tay nắm cửa.
Ngón tay Hướng Vãn hơi run rẩy, bất quá biên độ động tác rất nhỏ, nếu không nhìn kỹ, căn bản nhìn không ra được.
Cô không biết chỗ này cách tiệm thuốc bao xa, nhưng nhiều nhất chỉ có thể kiên trì nửa ngày. Đến lúc đó, nếu Bùi Tung phát hiện ra tất cả chỉ là lời nói dối bịa đặt của cô...
Cô khẽ nhếch miệng, hít sâu mấy hơi.
----------------------------------------------------------------
15/05/2023
Mọi người vote ủng hộ mình nha
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro