Chương 223: Con thật cho rằng không ai so được với con?
Hạ lão gia tử tức giận nhìn hắn, "Hai việc này có gì khác nhau sao?"
"Đương nhiên là có." Hạ Hàn Xuyên nói: "Nếu bây giờ ông động đến Hướng Vãn, không cần chờ đến sau này, ngay bây giờ còn liền có thể huỷ hoại Hạ thị."
Tiếng hít thở của Hạ lão gia tử càng thêm nặng nề, giận dữ hét: "Con vì một đứa con gái không ra gì mà uy hiếp ta?"
Thân hình Hạ Hàn Xuyên thẳng tắp, nắm chặt nắm tay không lên tiếng.
"Đương nhiên không thể." Hạ Hàn Xuyên lạnh lạnh nói: "Bất quá nếu ông sa thải con khỏi cái chức giám đốc, để người khác trong nhà đảm nhận vị trí này, so với việc huỷ hoại Hạ thị thì cũng không có gì khác nhau cả."
Hạ lão gia tử ho mạnh một tiếng, mắt lạnh nhìn hắn, "Hàn Xuyên, con đừng đặt mình cao như thế! Trên thế giới có nhiều người như thế, con thật cho rằng không ai so được với con?"
"Người ưu tú hơn con có rất nhiều, nhưng chắc chắn không phải người của Hạ gia, ông chắc sẽ không đem tập đoàn giao cho người ngoài. Mà người Hạ gia lại không ai có thể lọt được vào mắt ông, bằng không ông cũng sẽ không để con đảm nhận chức giám đốc." Hạ Hàn Xuyên nói.
Cuối cùng, hắn nhìn về phía Hạ lão gia tử, hỏi: "Đúng không, ông nội?"
Thần sắc Hạ lão gia tử tối tăm, hừ một tiếng, vẫn không trả lời.
"Hướng Vãn ở đâu?" Hạ Hàn Xuyên nắm chặt tay, mở miệnh hỏi.
Hạ lão gia tử liếc mắt, phẫn nộ nói: "Một tên nhóc miệng còn hôi sữa, lông còn chưa mọc hết mà còn muốn nói điều kiện với ta!"
"Cô ấy ở đâu?" Trên trán Hạ Hàn Xuyên đều là mồ hôi.
Hạ lão gia tử xuy một tiếng, "Ta sai người đưa nó đến nhà tù Đông Giao, bây giờ chắc có lẽ đã đến nơi rồi."
"!"Mồ hôi theo gương mặt Hạ Hàn Xuyên chảy xuống thếm vào áo sơ mi.
Ánh mắt gắt gao nhìn chằm chằm Hạ lão gia tử, tay nắm chặt, gân xanh trên cổ nổi lên rõ ràng, dữ tợn dị thường. Rồi đột nhiên xoay người đi đến cửa.
Hạ lão gia tử cười lạnh, châm chọc nói: "Đừng uổng phí sức lực, không có lời của ta, bọn họ sẽ không để con nhìn thấy Hướng Vãn."
"Cháu đã đáp ứng với ông sẽ đính hôn với Thanh Nhiên, vì sao ông còn muốn làm như thế?" Hạ Hàn Xuyên quay đầu nhìn ông nội, ánh mặt trời xuyên qua cửa sổ chiếu lên trên người hắn.
Hắn biết, ông nội sẽ không lừa mình.
Nếu không có lời của ông nội, bất kể hắn có làm cái gì, đám người kia sẽ không để hắn gặp Hướng Vãn!
Nghĩ đến vết sẹo dữ tợn rải khắp trên người cô, hắn dùng sức nắm chặt tay, đốt ngón tay bởi vì đè ép mà trở nên trắng bệch, hô hấp so với trước càng thêm nặng nề.
"Con đính hôn với Thanh Nhiên, còn giữ Hướng Vãn bên cạnh, Thanh Nhiên làm sao có thể toàn tâm toàn ý với Hạ gia chúng ta?" Hạ lão gia tử lạnh lùng nói: "Con có phải đang chờ ông chết đi thì liền giải trừ hôn ước với Thanh Nhiên rồi cùng Hướng Vãn kết hôn hay không?"
Mồ hôi lạnh sau lưng làm ướt hết áo sơ mi Hạ Hàn Xuyên, tay chân hắn như ngâm trong nước đá, lạnh đến run rẩy.
"Di chúc ta đã giao cho công ty T.C, sau khi ta chết đi, chỉ cần con giải trừ hôn ước với Thanh Nhiên, người bên công ty T.C sẽ dựa theo di chúc của ta, tịch thu toàn bộ cổ phần trong tay con, rồi con sẽ bị sa thải khỏi cía chức giám đốc."
"Bây giờ con đã hiểu chưa? Con nên thức thời, đừng vì một người phụ nữ mà huỷ hoại tiền đồ của chính mình! Ngoan ngoãn kết hôn cùng Thanh Nhiên, ta có thể không xuống tay quá mức!"
Mặt Hạ lão gia tử không chút biểu cảm mà nói.
Hạ Hàn Xuyên cuối đầu, khuôn mặt tức giận, "Cho nên mặc kệ dù là ông còn sống hay đã chết, mặc kệ là quyền quyết định người vợ đồng hành cùng con đến cuối đời, đời này con phải giống như gia đình chú ba làm trâu làm ngựa, cam tâm tình nguyện làm một cổ máy kiếm tiền?"
"Đủ rồi!" Hạ lão gia tử hừ một tiếng, "Nếu không phải vì con có năng lực, con sẽ không có cơ hội nhận cái chức giám đốc đó đâu!"
Thanh âm Hạ Hàn Xuyên nghẹn ngào, "Con có thể hỏi ông một câu được không, vì cái gì con chỉ có thể làm một cổ máy kiếm tiền?"
"Nếu không những người khác trong Hạ gia còn có đường sống sao?" Hạ lão gia tử hỏi.
Hạ Hàn Xuyên xuy một tiếng, ngẩng đầu, trên mặt toàn là trào phúng,
"Chẳng lẽ không phải bởi vì ba của con là do người phụ nữ ông không yêu sinh ra, cho nên ông cũng không thích con sao?"
"Hỗn láo!" Sắc mặt Hạ lão gia tử xanh mét, cầm lấy ly nước nén vào người Hạ Hàn Xuyên, "Cút ra ngoài ngay cho ta!"
Hạ Hàn Xuyên né qua một bên, ly nước liền rơi xuống vỡ tan trên sàn.
"Con lại còn né?" Hạ lão gia tử nhìn hành động này, sắc mặt càng khó coi, "Con..."
Mấy chữ còn lại đều không nói ra.
Hạ Hàn Xuyên cầm lấy dao gọt trái cây trên bàn, tay trái giữ lấy cổ Hạ lão gia tử, tay phải đặt con dao lên cổ ông ta, "Gọi điện thoại cho người bên nhà tù."
"Ta cho con một cơ hội nữa, bỏ dao xuống!" Hạ lão gia tử ngoại trừ phẫn nộ thì cũng không có chút cảm xúc khủng hoảng nào khác.
Hạ Hàn Xuyên không nhúc nhích, "Phiền ông gọi cho người bên nhà tù, đem Hướng Vãn đưa đến trước mặt con."
"Con biết con đang làm gì không?" Hạ lão gia tử giận dữ hét: "Hành động này của con vô cùng ngu xuẩn! Càng làm như vậy thì cái gì con cũng không có được!"
Hạ Hàn Xuyên tăng thêm sức lực trên tay, dao gọt trái cây cắt vào cổ Hạ lão gia tử, ứa ra chút chất lỏng màu đỏ, "Gọi điện thoại."
*****
Biết Hướng Vãn thật sự nói được làm được, tên đầu trọc không dám cậy mạnh, đạp phanh.
Lốp xe cọ xát trên mặt đường, phát ra âm thanh chói tai.
Hướng Vãn vì đang chú ý đến tên đầu trọc, nửa người cong eo, lúc này bởi vì phanh gấp cô theo quán tính mất thăng bằng mà đẩy người về phía trước. Tên đầu trọc thừa dịp cô đứng không vững, liền bắt lấy tay cô cướp đi chiếc khuyên tai trong tay, ném xuống sàn.
Mà người đàn ông ngồi trên ghế lái thừa dịp bắt lấy tay đem cô ấn vào chỗ ngồi.
Chát!
Chát!
Liên tục tát hai cái vào mặt Hướng Vãn, "Con khốn!"
Mặt Hướng Vãn lập tức nóng rát mà sưng lên, trong miệng toàn là máu tươi. Cô liếm liếm vết máu ở khóe miệng, nắm chặt tay.
Thất bại.
Trước khi đến nhà tù, cô không còn cơ hội bỏ trốn, chờ đến khi vào tù rồi, cô càng sẽ không có cơ hội chạy trốn!
Cô thật sự quá ngây thơ, lại còn đồng ý điều kiện với Hạ lão gia tử, còn tưởng rằng Hạ lão gia tử sẽ tôn trọng ước định, đưa cô đến nơi khác, còn sẽ bảo vệ anh chị thật tốt...
A! Hai năm ngồi tù cô vẫn không rút được bài học nào!
"Đại ca, có muốn đến bệnh viện trước hay không?"
"Không sao, chỉ là một vết thương nhỏ mà thôi." Tên đầu trọc nói: "Đưa cô ta đến nhà tù Đông Giao trước, rồi đến bệnh viện cũng không muộn."
Cuối cùng đưa tay giật rớt chiếc khuyên tai còn lại của Hướng Vãn, rồi chui đến ngồi bên cạnh, gắt gao nhìn chằm chằm vào cô.
Trong xe tràn ngập mùi máu tươi nhàn nhạt, hoà trộn với mùi hôi chua của bãi nôn, vô cùng khó ngửi.
----------------------------------------------------------------
02/04/2023
Mọi người vote ủng hộ mình nha
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro