Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 221: Thanh Nhiên hiểu lầm rồi

"Người kia đã khai ra rồi, anh Hàn Xuyên cần gì phải gạt em." Giang Thanh Nhiên cười khổ một tiếng, thoạt nhìn điềm đạm đáng yêu.

Hạ Hàn Xuyên vẫn không bởi những lời cô ta mà thay đổi sắc mặt, chỉ hỏi: "Nếu đã biết thì cần gì phải hỏi?"

"Thái độ này của anh thật làm cho em thấy tổn thương." Giang Thanh Nhiên khẽ thở dài một tiếng, "Tựa hồ chỉ cần có mặt Hướng Vãn, thái độ của anh đối với em đều sẽ như vậy."

Hạ Hàn Xuyên cười cười, "Thanh Nhiên hiểu lầm rồi, cho dù có hay không có Hướng Vãn thái độ của tôi đối với cô vẫn sẽ như vậy."

Chỉ chuyện cô ta tính kế với Hướng Vãn, hắn đã chán ghét cô rồi!

"Ít nhất khi không có cô ấy, anh sẽ không chiếu video Lâm tiểu thư làm chuyện kia giữa hội trường, không phải sao?" Giang Thanh Nhiên ngửa đầu nhìn hắn, đáy mắt thanh triệt.

Thần sắc Hạ Hàn Xuyên đạm mạc, "Cho nên?"

"Lần này anh Hàn Xuyên sai hôn phu của Lâm tiểu thư chiếu video đó, em có thể không nói cho những người khác, cũng không truy cứu." Giang Thanh Nhiên nói.

"Nhưng hôn sự đã định của e và anh, rất nhanh nữa sẽ tổ chức đính hôn, em muốn anh duy trì khoảng cách với Hướng Vãn ở trước mặt người khác. Như vậy đối với anh, đối với em, còn có đối với cả Giang gia, Hạ gia đều tốt. Anh cảm thấy thế nào?"

Hạ Hàn Xuyên nở nụ cười châm chọc , "Không có gì."

Nói xong liền xoay người muốn rời đi.

"Anh Hàn Xuyên vẫn si tâm như vậy, cũng không biết đối với Hướng Vãn mà nói có phải là chuyện tốt hay không." Giọng nói Giang Thanh Nhiên ôn nhu, nhưng trong đáy mắt không cách nào che giấu được ghen ghét cùng hận ý.

Hạ Hàn Xuyên dừng bước chân một chút, nhưng cũng không quay lại nhìn cô ta lấy một cái, cũng không nói lời nào, liền nhanh rời đi.

Giang Thanh Nhiên nhìn hắn không chút do dự rời đi, nụ cười nơi khóe miệng dần dần biến mất, đáy mắt nhiễm vài phần tối tăm.

Sảnh rất lớn, nhưng liếc mắt một cái thì cũng liền có thể nhìn thấy được người mình muốn tìm. Đặc biệt, Hướng Vãn mặc một bộ lễ phục màu tím, không có ai mặc trùng màu cả, nếu liếc mắt một cái liền có thể thấy được cô.

Nhưng Hạ Hàn Xuyên đi tới đi lui vài lần vẫn không tìm được Hướng Vãn.

Hắn mày hơi nhăn mày, tay nắm chặt túi giấy dai túi, rồi lấy ra di động gọi vào số của Hướng Vãn.

"Thuê bao quý khách vừa gọi không liên lạc được, xin quý khách vui lòng gọi lại sau."

Hạ Hàn Xuyên mím môi, lại liên tục ấn gọi thêm vài lần, nhưng lần nào gọi thì cũng chỉ có một âm thanh quen thuộc vang lên mà thôi, "Thuê bao quý khách vừa gọi không liên lạc được, xin quý khách vui lòng gọi lại sau."

Hắn ngắt cuộc gọi, mí mắt phải đột nhiên giật giật vài cái, đáy lòng ẩn ẩn có vài phần bất an.

"Rời đi? Đi đâu?"

"Anh ấy hỏi đêm nay mấy giờ tôi rời khỏi đây, anh ấy muốn đến xem chỗ tôi đang sống."

Trong đầu chợt vang lên đoạn đối thoại cùng Hướng Vãn, đáy mắt Hạ Hàn Xuyên phủ kín một tầng sương, trong tay cầm túi giấy, bước đi đến chỗ Hướng Vũ và Lâm Na Lộ.

Hướng Vũ đang ngồi trên xe lăn, được Lâm Na Lộ đẩy đi theo sau lưng Hướng Kiến Quốc, Vu Tĩnh Vận, cùng một đám trưởng bối hàn huyên.

Mắt thấy Hạ Hàn Xuyên đi đến, Hướng Vũ vô cùng xem thường, trực tiếp coi như không thấy.

Nhưng Hướng Kiến Quốc lại cười ha hả nói: "Hàn Xuyên lại đây."

Dứt lời, hắn đi đến trước mặt Hạ Hàn Xuyên, không quên đưa mắt nhìn thoáng qua sau lưng, hỏi: "Sao không thấy Vãn Vãn đi cùng cậu đến đây?"

Lời này là hỏi Hạ Hàn Xuyên, nhưng hắn cũng chú ý mấy người đứng bên cạnh mình, hiển nhiên là cố ý nói cho bọn họ nghe.

Vu Tĩnh Vận vừa nghe cũng nhìn về phía Hạ Hàn Xuyên.

Hạ Hàn Xuyên xưa nay chưa chán ghét một người nào như thế, nhưng đều sẽ duy trì thái độ hoà nhã. Nhưng hắn không để ý đến hai vợ chồng Hướng Kiến Quốc, mà lập tức đi đến trước mặt Hướng Vũ, đi thẳng vào cấn đề hỏi: "Hướng Vãn đâu?"

Lâm Na Lộ sợ Hướng Vũ lỡ miệng, trước một bước nói: "Lời này Hạ tổng thật sự kỳ quái, anh vẫn luôn đi bên cạnh Vãn Vãn, nếu muốn hỏi về vấn đề này, thì cũng nên là chúng ta hỏi chứ không phải anh hỏi chúng tôi."

Hướng Vũ hừ thật mạnh một tiếng, đối với em gái có chút bất mãn.

Rõ ràng đã nói là sẽ tiễn cô, tại sao chưa nói tiếng nào đã đi mất rồi!

Ngay sau đó, hắn lại cảm thấy không thể trách em gái, khẳng định là tên họ Hạ mày luôn quan sát, Vãn Vãn chắc đến cơ hội đến cơ hội báo cho mình chắc cũng không có!

"Tôi hỏi lại một lần nữa, Hướng Vãn đâu?" Khuôn mặt tuấn tú của Hạ Hàn Xuyên lạnh băng, sự bất an trong lòng càng lúc càng lớn.

Sắc mặt của hắn càng đen, tâm tình Hướng Vũ càng tốt. Hắn nói lại, "Không biết!Dù có biết, tôi cũng không nói."

Nghe được câu này, ấn đường Lâm Na Lộ nhảy nhảy, không nhịn được, trộm véo vào eo chồng một cái, cảnh cáo hắn đừng nói bậy.

Hướng Vũ đau muốn chết, nhưng cũng không dám thể hiện ra quá nhiều vì sợ mất mặt, bộ dáng ủy khuất cực kỳ.

"Hàn Xuyên lo lắng cho Vãn Vãn thôi, không nhìn thấy Vãn Vãn một chút thì liền có chút nóng vội." Hướng Kiến Quốc đứng bên cạnh cười cười giải thích một câu: "Hàn Xuyên, có thể Vãn Vãn đi toilet hoặc là gặp được người quen nói chuyện rồi?"

"Nó là người trưởng thành hơn nữa an nình nơi này rất tốt, đừng quá lo lắng."

Hạ Hàn Xuyên nhíu nhíu mày, nhìn chằm chằm Hướng Vũ.

Hướng Vũ cũng khiêu khích mà nhìn lại hắn, sau mông như mọc cái đuôi vểnh cao lên trời.

"Hướng Vũ." Lâm Na Lộ thấp giọng gọi một tiếng thật đau đầu.

Hướng Vũ quay đầu lại nhìn vợ một cái, "Vợ à, em gọi anh có việc gì sao?"

Lâm Na Lộ, "..."

"Lúc nãy Hướng Vãn nói với hai người là muốn rời đi, rốt cuộc là đi đâu?" Không đợi Hướng Vũ trả lời hắn nói tiếp: "Tôi gọi cho cô ấy, nhưng di động tắt máy rồi."

Lâm Na Lộ trong lòng lạc một tiếng, sắc mặt có chút khó coi. Cô không rõ Hạ Hàn Xuyên đang lừa họ hay thật sự là di động Hướng Vãn tắt máy, nhất thời vẫn không lên tiếng.

"Không có khả năng, nhất định là nó kéo số điện thoại của mày vào danh sách đen!" Sắc mặt Hướng Vũ thay đổi, lấy di động gọi cho Hướng Vãn.

"Thuê bao quý khách vừa gọi không liên lạc được, xin quý khách vui lòng gọi lại sau......."

Lâm Na Lộ nghe được âm thanh quen thuộc truyền đến tai, tức khắc sắc mặt trở nên trắng bệch.

Hướng Kiến Quốc cùng những người khác khó hiểu nhìn nhau, mà hốc mắt Vu Tĩnh Vận nháy mắt liền đỏ, nước mắt xoạch xoạch rớt xuống, "Chuyện là thế nào? Di động Vãn Vãn tại sao lại tắt? A Vũ, con biết gì thì mau nói ra nhanh lên!"

Hiện tại Lâm Na Lộ không biết rốt cuộc mọi chuyện là như thế nào, cô cảm thấy vẫn nên ngầm quan sát trước.

Mà Vãn Vãn được người của Hạ lão gia tử đưa đi, việc này hiện tại không thích hợp để nói ra.

Lỡ như điện thoại của Vãn Vãn hết pin, hoặc vì đang đi trên máy bay nên không thể nhận điện thoại được thì khi bọn họ đem chuyện Vãn Vãn và Hạ lão gia tử nói cho Hạ tổng, chẳng phải sẽ làm hỏng chuyện của Vãn Vãn rồi sao?

----------------------------------------------------------------

25/03/2023

Mọi người vote ủng hộ mình nha

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro