Chương 217: Theo đuổi em
"Anh có thể tự gắp thức ăn trên đĩa." Hướng Vãn nhìn đôi đũa của hắn lại một lần nữa đưa vào trong chén của cô, đem cánh gà mà cô vừa cắn một miếng gắp lên, lên tiếng nói: "Cánh gà cũng thế, anh muốn ăn có thể tự gắp cho mình."
Cô đưa đôi đũa cản nhưng lại không ngăn được, Hạ Hàn Xuyên dễ như trở bàn tay mà kẹp miếng cánh gà đi, "Anh cảm thấy hình như cánh gà này ngon hơn."
Nói xong, liền đưa cánh gà đến bên miệng cắn một miếng, không biết là vô tình hay cố ý, chỗ hắn vừa cắn qua vừa vặn cũng là chỗ vừa nãy cô cắn lên.
"Hạ Hàn Xuyên." Hướng Vãn buông đôi đũa, sắc mắc có chút âm trầm mà nhìn hắn.
Hạ Hàn Xuyên ngẩng đầu nhìn cô, dùng chính câu nói vừa nãy cô dùng, "Không cần lớn tiếng như thế , anh có thể nghe được."
"Rốt cuộc thì anh muốn gì đây?" Mỗi chữ Hướng Vãn nói ra đều gằn lên.
"Anh nói rồi..." Hạ Hàn Xuyên đem thức ăn trong miệng nuốt xuống, rút khăn giấy lau đi vết dầu mỡ dính trên môi, "Theo đuổi em."
Hướng Vãn dừng một chút, xuy một tiếng, thanh âm thực nhẹ, mang theo hận thù khó nén mà nói, "Hạ Hàn Xuyên, anh cảm thấy tôi sẽ xem như những chuyện trước kia xem như chưa từng xảy ra sao? Chấp nhận sự theo đuổi của anh sao?"
Đừng nói đến chuyện tha thứ cho những chuyện hắn làm trước đó, bất luận trước hay sau này hắn có làm gì, cả đời này cô cũng sẽ đều không tha thứ!
Những đau đớn trên thân thể, những nhục nhã về tinh thần, chỉ sợ ngay cả trong giấc mơ cũng ngày qua ngày mà tra tấn cô, vết sẹo này vĩnh không bao giờ mất đi!
Hạ Hàn Xuyên nhìn thấy hận ý trên khuôn mặt cô, ánh mắt thâm trầm, dường như giờ khắc này hãm sâu trong dòng nước, tai mắt mũi miệng đều bị chôn vùi dưới làn nước, nhìn không thấy ánh sáng, hô hấp không co không khí, duy chỉ có thống khổ là luôn hiện diện.
"Chấp nhận hay không là chuyện của em, theo đuổi này hay không là chuyện của anh." Hắn loạng choạng nâng ly rượu vang đỏ, ngửa đầu, uống hết vào trong miệng.
Tay Hướng Vãn nắm chặt hơn một chút, nghiến răng nghiến lợi, "Căn bản anh không phải là yêu tôi, anh chỉ yêu mỗi bản thân mình, anh vĩnh viễn chỉ suy nghĩ đến cảm nhận của chính mình, căn bản sẽ không nghĩ xem tôi muốn gì."
Trong mắt Hạ Hàn Xuyên là thân ảnh của cô, trong cổ họng như bị cái gì cào lên.
Đô ——
Đô ——
Nhạc chuông di động vang lên.
Hướng Vãn căng mặt, cầm di động đứng dậy rời đi.
Hạ Hàn Xuyên đứng dậy vốn muốn đi theo sau lưng cô.
"Đừng đi theo tôi!" Hướng Vãn dừng chân, xoay người nhìn hắn, đè nặng thanh âm gầm nhẹ.
Hạ Hàn Xuyên dừng lại, cô không chút che dấu, biểu hiện hết sự chán ghét ra ngoài. Hắn nhàn nhạt nói: "Bùi Tung, Thanh Nhiên còn có Giang Thích Phong đều ở đây, em cẩn thận một chút."
Hướng Vãn lạnh mặt liếc nhìn hắn, cái gì cũng không nói, cầm di động lập tức đi về phía cửa.
Hạ Hàn Xuyên nhìn theo bóng dáng của cô, muốn bước một bước về phía trước, nhưng giày còn chưa chạm xuống đất, liền thu trở về. Hắn nhìn theo thân ảnh của cô biến mất ở cửa, đáy mắt hiện lên một mạt đen tối.
"Alo" Hướng Vãn bước ra khỏi cửa rồi đi vào toilet xong mới nhận cuộc gọi.
Người gọi điện thoại là người được Hạ lão gia tử sắp xếp, bọn họ đã tới dưới lầu khách sạn, ngồi trên một chiếc thương vụ màu đen, bảo cô tranh thủ thời gian đi xuống.
Cô hỏi đối phương biển số xe, để phòng ngừa trường hợp nhận lần xe tìm, đối phương nói chỉ có duy nhất một chiếc thương vụ màu đen của bọn họ đậu dưới lầu, xem biển số xe ngược lại không bằng tìm xem hình dáng xe.
Hướng Vãn liền không hỏi lại, chỉ nói một câu cô sẽ lập tức xuống, rồi tắt cuộc gọi, tim đập nhanh không ngừng.
Cô rất nhanh là có thể rời khỏi Hạ Hàn Xuyên... Điều này làm cho cô có loại cảm giác vô cùng không chân thật, như đang nằm mơ!
Hướng Vãn hít sâu một hơi, đi ra khỏi toilet, đến trước thang máy chờ. Lúc này cô cảm thấy hình như có người đang ở sau lưng mình, nhưng mỗi lần quay đầu lại, cô đều không nhìn thấy ai cả.
Có thể do cô quá khẩn trương mà sinh ra ảo giác.
Thang máy đến cô liền bước vào trong, thời điểm đang muốn đóng cửa, đột nhiên có một đôi tay chắn lên cửa thang máy không cho đóng lại.
Hướng Vãn nhìn đôi tay kia, trong lòng lạc một tiếng, chẳng lẽ Hạ Hàn Xuyên phát hiện manh mối nên đuổi đến đây hay sao?
"Cô muốn đi đâu?" Cửa thang máy một lần nữa mở ra, lộ ra khuôn mặt tuấn tú nhưng lại mang theo tang thương của Giang Thích Phong.
Hướng Vãn như thở phào một hơi,bchâm chọc nói: "Tôi đi đâu, đến bạn trai tôi cũng không quản, anh lấy tư cách gì mà quản tôi?"
Người của Hạ lão gia tử đang ở dưới chờ, cô không muốn dây dưa cùng hắn quá nhiều, trực tiếp ấn đóng cửa.
Nhưng trước khi cửa thang máy đóng lại, Giang Thích Phong đã đi vào thần sắc tối tăm mà đứng bên cạnh cô.
Hướng Vãn nhíu chặt mày ấn mở cửa, đi ra ngoài, chuẩn bị chờ thang máy tiếp theo. Nếu Giang Thích Phong xuống dưới sảnh còn dây dưa với cô, nói không chừng sẽ làm hỏng chuyện.
Chỉ là cô không nghĩ tới, Giang Thích Phong cư nhiên cũng đi theo.
"Giang Thích Phong, đừng quên lần trước anh đã đáp ứng gì với tôi." Hướng Vãn nhíu mày nói: "Anh đã nói, chỉ cần tôi nói chuyện đàng hoàng với anh một lần, sau này chỉ cần tôi xuất hiện chỗ nào, anh đều sẽ tự động rời đi."
Giang Thích Phong cười khổ một tiếng, phẫn nộ, "Cô cho rằng tôi muốn như vậy sao?"
Chỉ là vừa nãy nhìn thấy cô ở bên cạnh Hạ Hàn Xuyên, hắn liền ghen ghét muốn chết!
Rõ ràng biết cô là người phụ nữ tâm địa độc ác, cũng biết cô đâm gãy chân Thanh Nhiên, hắn biết bản thân không nên dây dưa với cô, cũng biết sẽ không có kết quả gì cả... Nhưng hắn không buông bỏ được cô.
Đô ——
Đô ——
Nhạc chuông di động lại vang lên lần nữa, vẫn là dãy số lúc nãy.
Trên cánh mũi Hướng Vãn nổi lên một tầng mồ hôi mỏng, lạnh lùng nói: "Anh còn muốn dây dưa với tôi, không sợ tôi gọi Giang Thanh Nhiên đến đây, để cho cô ta nhìn thấy cảnh anh trai mình yêu quý nhất dây dưa với người làm mình tàn phế sao?"
"Hướng, Vãn!" Giang Thích Phong nghiến răng nghiến lợi.
"Sợ sao?" Hướng Vãn châm biếm một tiếng, mắt nhìn chằm chằm con số biến động trên màn hình thang máy, "Sợ thì nhanh tránh xa tôi một chút!"
Giang Thích Phong gắt gao nắm chặt nắm tay, tràn ngập hận ý, "Hạ Hàn Xuyên vì lợi ích, có thể cùng Giang gia liên hôn, cô cảm thấy hắn thật sự yêu cô sao? Cô ở bên cạnh hắn sẽ không có hạnh phúc!"
"Anh em hai người tránh xa tôi một chút, tôi sẽ rất hạnh phúc." Âm thanh di động ù ù vang lên làm tim Hướng Vãn đập càng lúc càng nhanh, cô thật sự không muốn lãng phí thời gian cùng với Giang Thích Phong.
Cô nhanh chóng quét mắt nhìn con số trên màn hình thang máy, không đợi Giang Thích Phong mở miệng, nhìn sau lưng hắn nói: "Giang Thanh Nhiên, Giang phu nhân, hai người tới thật vừa lúc..."
Sắc mặt Giang Thích Phong khẽ biến, theo bản năng quay đầu lại.
Thừa dịp này Hướng Vãn lập tức bước vào thang máy, ấn con số một, lại liên tục ấn vào nút đóng cửa.
Đóng cửa!
Mau đóng cửa!
Đóng cửa nhanh lên!
Hướng Vãn qua khoảng trống khép lại càng lúc càng nhỏ nhìn được Giang Thích Phong xoay người, trái tim nhanh chóng nhảy lên, cơ hồ muốn từ trong lồng ngực cô nhảy ra.
Thời khắc cửa thang máy sắp hoàn toàn đóng lại, Giang Thích Phong đã bước nhanh chạy tới, đem bàn tay hướng về phía khoảng trống chưa hoàn toàn khép lại.
Trên cánh mũi Hướng Vãn toát ra càng nhiều mồ hôi, chẳng lẽ ông trời còn muốn cô cùng Giang Thích Phong ở chỗ này lãng phí thời gian?
Lúc này, cô nghe thấy giọng nói của Hạ Hàn Xuyên đột nhiên vang lên, "Giang thiếu rảnh rỗi thế sao?"
----------------------------------------------------------------
19/03/2023
Mọi người vote ủng hộ mình nha
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro