Chương 215: Đừng nóng
Hạ Hàn Xuyên rũ mắt nhìn Hướng Vãn, đưa tay ôm lấy eo của cô, hơi dùng một chút lực, liền đem cô kéo vào trong lòng ngực, "Nếu xin lỗi mà có ích thì còn cần có cảnh sát làm gì?"
Hướng Vãn đột nhiên không kịp phòng ngừa mà bị hắn kéo được, bên tai là nhịp tim đập trầm ổn của hắn, cô theo bản năng trừng lớn mắt, ngẩng đầu nhìn.
"Có chuyện gì?" Hạ Hàn Xuyên cúi đầu nhìn khuôn mặt vẫn còn chưa hết kinh ngạc của Hướng Vãn, ánh mắt hơi lóe, thực tự nhiên mà cúi đầu, hên nhẹ lên môi cô.
Trong mắt Hướng Vãn toàn là hình ảnh của hắn, cô nhíu nhíu mày, buông tay, muốn đẩy hắn ra.
Nhưng sức lực của Hạ Hàn Xuyên rất lớn, không chút sê dịch, ngược lại đột nhiên nói một câu, "Ngoan, đừng nóng giận, nếu em thật sự thích bộ lễ phục kia, thì đêm nay trở về anh mặc cho em xem."
Hướng Vãn, "..."
Cô quay đầu đưa mắt nhìn Giang Thanh Nhiên đang không có cách nào che dấu sắc mặt khó coi của mình, mím môi, đưa tay vòng quanh cổ Hạ Hàn Xuyên, "... Vâng."
Giang Thanh Nhiên nhìn hai người ôm nhau rốt cuộc vẫn không có cách nào duy trì nụ cười trên mặt.
Cô ta ho nhẹ một tiếng, nói: "Em có thể hiểu được anh Hàn Xuyên. Cách nói chuyện và hành động của Lâm tiểu thư thật sự có chút... có chút quá phận, nếu anh Hàn Xuyên thật sự bất mãn đối với cô ấy, nếu muốn làm gì thì em cũng sẽ không ngăn cản."
"Không phải là sẽ không ngăn cản, mà là ước gì Hàn Xuyên làm gì cô ta đi?" Hướng Vãn nằm trong lòng ngực Hạ Hàn Xuyên, toàn thân trên dưới đều căng thẳng, nhưng đối với Giang Thanh Nhiên lại là bộ dáng xinh đẹp sắc sảo, "Bất quá để cho cô thất vọng rồi, tôi và Hàn Xuyên vô cùng rộng lượng, sẽ không so đo với Lâm tiểu thư những chuyện vừa rồi."
Giang Thanh Nhiên cắn cắn môi, vẻ mặt cô đơn, "Tôi cũng chỉ có thể thay mặt Lâm tiểu thư nói lời xin lỗi mà thôi, tại sao nghe từ trong miệng cô thì tôi liền..."
Cô ta chua xót mà cười cười, nhưng cũng không nói hết lời.
"Hướng Vãn, cô đừng lấy dạ tiểu nhân đo lòng quân tử!" Giang Thích Phong nhìn thấy Hướng Vãn ưỡn ờ trong lồng ngực Hạ Hàn Xuyên, hận không thể đem cô kéo ra, "Thanh Nhiên có lòng tốt thay Lâm Điềm Điềm xin lỗi cô, thái độ của cô là gì đây?"
Giang Thanh Nhiên túm lấy ống tay áo của anh trai, cười khổ nói: "Anh đừng nói nữa, dù sao cũng là do Lâm tiểu thư làm sai trước."
"Cô ta làm sai vì sao lại đổ lên đầu em chứ?" Giang Thích Phong nói với cô ta một câu, quay đầu lại nhìn thấy Hướng Vãn một chút cũng không biết hối cải, cũng không biết tại sao lửa giận càng nhiều càng nhiều, ghen ghét cũng càng lúc càng nhiều.
"Hôn lễ được trưởng bối hai nhà Hạ - Giang định ra, Hướng Vãn, cô thật sự muốn người đời phỉ nhổ mình là người thứ ba?"
Mấy lời này so với nhừng lời khó nghe mà trước kia Hướng Vãn nghe qua thì đều không đáng nhắc đến, cô nhìn Giang Thích Phong cười cười, rồi lại dụi dụi đầu vào trong ngực Hạ Hàn Xuyên, cố ý nói: "Đại gia tộc liên hôn mà thôi, Hàn Xuyên lại không thích Giang tiểu thư, Hàn Xuyên và tôi mới thật sự là tình yêu, Giang tiểu thư mới đúng là kẻ chen vào giữa chúng tôi mới đúng."
Lời này là đang nói cho Giang Thích Phong nghe, nhưng Hướng Vãn vẫn luôn nhìn Giang Thanh Nhiên, trên mặt là nụ cười hoàn mỹ, không giống ngày thường chút nào.
Cô ghê tởm Giang Thanh Nhiên!
"Hướng Vãn, cô.... cô còn không xấu hổ hay sao?!" Giang Thích Phong gắt gao nắm chặt nắm tay, trên cổ toàn là gân xanh.
Hạ Hàn Xuyên vẫn luôn cúi đầu nhìn Hướng Vãn, nghe những lời này mới đưa mắt lên, đáy mắt ngưng kết thành băng, "Giang Thích Phong nên chú ý lời nói của mình một chút."
"Chẳng lẽ lời tôi nói không phải sự thật?" Giang Thích Phong xuy nói: "Làm trò ôm ôm ấp ấp một người phụ nữ khác trước mặt hôn thê của mình, Hạ tổng nghĩ Giang gia chúng tôi là loại dễ chơi hay sao?"
Hạ Hàn Xuyên liếc nhìn, "Vậy Giang thiếu nghĩ tôi dễ chơi?"
"Anh bớt nói lại vài câu đi." Giang Thanh Nhiên khẽ thở dài, chua xót mà liếc mắt nhìn Hướng Vãn cùng Hạ Hàn Xuyên một cái, chuyển xe lăn quay đầu, "Hôn lễ sắp bắt đầu rồi, chúng ta đi thôi."
Giang Thích Phong không đi, Giang Thanh Nhiên cầu xin nói: "Anh, coi như là... cho em chút tôn nghiêm cuối cùng đi."
"Hướng Vãn, hai năm ngồi tù cô không những không biết hối cải, mà còn chen chân vào cuộc hôn nhân của Thanh Nhiên, cô sớm muộn cũng sẽ gặp báo ứng mà thôi!" Giang Thích Phong nghiến răng nghiến lợi.
Ánh mắt Hạ Hàn Xuyên trầm chút, đang muốn mở miệng, Hướng Vãn đã trước một bước, "Báo ứng?"
Cô cười khẽ một tiếng, nhìn Giang Thanh Nhiên, "Tôi cũng tin người làm điều ác sớm hay muộn sẽ gặp báo ứng."
"Cô có ý gì đây?" Khuôn mặt của Giang Thích Phong tuấn tú xanh mét.
Hướng Vãn, "Ý trên mặt chữ."
Lúc này, có người chạy đến gọi Giang Thích Phong và Giang Thanh Nhiên, hai người cũng mang theo tâm tư khác nhau mà rời đi.
"Lâm Điềm Điềm đó, thật không cần anh làm gì sao?" Bên tai không ngừng quanh quẩn lời nói của Giang Thích Phong, Hạ Hàn Xuyên đưa tay cởi bỏ một cúc áo sơmi, ngón tay gõ lên mặt bàn vài cái.
Hướng Vãn châm biếm một tiếng, lấy một ly rượu vang đỏ từ nhân viên phục vụ, đưa đến bên miệng.
"Ăn một chút trước rồi uống." Hạ Hàn Xuyên đoạt lấy ly rượu từ Hướng Vãn, đặt lên mặt bàn, rồi cầm lấy điểm tâm đưa đến trước miệng cô.
Hướng Vãn cầm lấy điểm tâm, tùy tiện ném lên bàn, "Không cần. Nếu anh thật sự cảm thấy có lỗi với tôi, thì hãy làm gì đó với Giang Thanh Nhiên hoặc là Giang gia đi, tôi sẽ vui lắm đấy."
Đưa Lâm Điềm Điềm đến Giang gia, để cô ta làm khó Giang Thanh Nhiên, rồi Giang Thanh Nhiên lại đi tính kế Lâm Điềm Điềm... Đây mới là điều cô muốn nhìn thấy.
Lấy đầu óc của Lâm Điềm Điềm, theo lý mà nói căn bản không đủ để chơi với Giang Thanh Nhiên, nhưng có Lâm lão gia tử che chở, vậy thì chưa chắc.
Hạ Hàn Xuyên nhìn điểm tâm trên mặt bàn, đáy mắt sâu thẳm, vẫn không lập tức trả lời.
"A." Hướng Vãn cười lạnh một tiếng, kéo ghế ngồi xuống.
Hạ Hàn Xuyên ngồi bên cạnh, cầm lấy ly rượu vang đỏ vừa mới đặt trên bàn, "Sẽ."
"Lúc nào?" Hướng Vãn hỏi.
Vẫn không có câu trả lời.
Hướng Vãn nghiêng đầu trầm mặc nhìn Hạ Hàn Xuyên, trên khuôn mặt toàn là châm chọc. Bất quá bởi vì không ôm chút hy vọng nào cho nên lúc này cô cũng không cảm thấy quá thất vọng.
Hôn lễ chính thức bắt đầu.
Ngoại trừ khách khứa bên ngoại, từ người chủ trì hôn lễ đến nhân viên phục vụ trong hôn lễ, đâu đâu cũng có thể thấy được Lâm lão gia tử đối với Lâm Điềm Điềm này dụng tâm đến cỡ nào.
Đến thời điểm cha cô ta bước lên sân khấu, thoạt nhìn là người đàn ông trung niên trung thực, thoạt nhìn ông ta có chút thất hồn lạc phách cùng phẫn nộ. Đặc biệt thời điểm giao Lâm Điềm Điềm vào tay Lâm lão gia tử, cảm xúc phẫn nộ trong ông ta càng tăng thêm.
Con gái mới hơn hai mươi tuổi đầu, lại phải gả cho một ông già hơn tám mươi tuổi tóc trắng xoá, cơ hồ còn lớn tuổi hơn ông nội con gái, cho dù đối với bất kỳ người cha nào cũng đều vô cùng không vui.
Hướng Vãn không thể nào nhìn bộ đô "chú rể - cô dâu" này, cho nên toàn bộ hành trình đều nhìn chằm chằm vào màn hình lớn.
Nội dung trên màn hình lớn lặp đi lặp lại nhiều lần mà không có thay đổi nào, cô liền nhíu nhíu mày.
"Đừng nóng, đoạn cao trào lát nữa sẽ đến." Hạ Hàn Xuyên tiến đến bên tai Hướng Vãn nhẹ giọng nói.
Hơi thở nóng phả ra khi hắn nói chuyện xoáy vào tai Hướng Vãn, có chút ngứa, có chút ái muội. Cô vội rụt bả vai, nhàn nhạt ừ một tiếng, thất thần mà nhìn về phía hai nhân vật chính trên sân khấu.
----------------------------------------------------------------
11/03/2023
Mọi người vote ủng hộ mình nha
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro