Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 214: Phá lệ

"Anh ấy hỏi đêm nay mấy giờ tôi rời khỏi đây, anh ấy muốn đến xem chỗ tôi đang sống." Hướng Vãn nắm chặt góc váy, trong giọng nói mang theo một chút run rẩy không dễ phát hiện.

Đuôi lông mày Hạ Hàn Xuyên hơi chọn một chút, "Hửm?"

"!"Hướng Vãn hơi có chút mất tự nhiên mà nuốt nước nọt, tim đập như đánh trống, đinh tai nhức óc.

Hắn có ý gì?

"Tên khốn kia đừng có quá đáng!" Con ngươi Hướng Vũ đỏ ngầu nhìn chằm chằm vào Hạ Hàn Xuyên, "Cứ cho em gái của tao là bạn gái của mày, thì cũng không cần thiết chuyện gì cũng phải kể ra! Con bé là người, không phải sủng vật của riêng mày!"

Hạ Hàn Xuyên nhàn nhạt liếc nhìn, đáy mắt đen tối không rõ, "Ngoại trừ la hét ra, anh còn làm được gì nhỉ?"

"Tao làm được gì thì liên quan gì đến mày!" Hướng Vũ nghiến răng nghiến lợi.

Hạ Hàn Xuyên cười nhạt một tiếng, "Vô dụng."

"Mày nói ai vô dụng? Cái loại người như mày..." Hướng Vũ luôn nhìn Hạ Hàn Xuyên không vừa mắt, chỉ cần nhìn thấy cọng tóc của hắn cũng sẽ ảnh hưởng đến tâm tình của mình.

"Câm miệng!" Lâm Na Lộ che miệng của chồng quở trách lên tiếng, quay đầu nhìn về phía Hạ Hàn Xuyên, "Lúc nãy Hướng Vũ có uống chút rượu, lần nào uống rượu vào anh ấy cũng nói bậy cả."

Hướng Vũ căn bản còn muốn giãy giụa, nhưng nhìn thấy Hướng Vãn hơi nhăn mày, hắn hừ một tiếng, kéo tay Lâm Na Lộ ra khuôn mặt âm trầm không nói thêm lời nào.

"Cũng không biết lúc nào sẽ trở về." Hướng Vãn nói: "Hơn nữa anh còn bị thương, đi lại cũng không tiện lắm, khi nào khoẻ lại thì hãy đến nhé."

Hướng Vũ gắt gao nhìn chằm chằm Hạ Hàn Xuyên, sắc mặt xanh mét mà ừ một tiếng.

"Em thấy vợ chồng Hướng tổng vẫn luôn nhìn về phía này, anh chị nên quay về đó với họ thì hơn." Hướng Vãn lo lắng nếu anh trai cứ tiếp tục ở lại đây sẽ lộ ra manh mối.

Hiển nhiên Lâm Na Lộ cũng có cùng suy nghĩ với em dâu, "Lúc nãu ba mẹ có nói muốn giới thiệu vài người cho anh chị, Vãn Vãn, anh chị đi trước."

Hướng Vãn gật đầu.

Lâm Na Lộ đẩy Hướng Vũ rời đi, chỉ là Hướng Vũ ngồi trên xe lăn, lâu lâu lại quay đầu nhìn lại một cái.

"Chỉ tách ra một chút, anh trai em lại luyến tiếc như thế, hôm nay anh ta phá lệ để ý em nhiều hơn bình thường." Hạ Hàn Xuyên nhìn vào bóng dáng Hướng Vũ, hai chữ 'phá lệ' không biết có phải do Hướng Vãn ảo giác hay không, cắn cắn bên trong khoang miệng.

Trong lòng Hướng Vãn lạc một tiếng, rũ canh tay có chút bủn rủn vô lực, "Anh ấy vẫn luôn đối với tôi tốt như thế, không giống một số người, lúc nóng lúc lạnh."

Hạ Hàn Xuyên rũ mắt nhìn cô, ánh mặt trời xuyên thấu qua cửa sổ chiếu vào.

"Sao, tôi nói không đúng sao?" Hướng Vãn ngửa đầu nhìn hắn, cánh mũi xuất hiện một tầng mồ hôi mỏng.

Nhìn thấy ánh mắt của cô làm cổ họng Hạ Hàn Xuyên hơi nóng rát, hắn duỗi tay sửa lại tóc mái của cô, "Sau này sẽ không."

Hướng Vãn nhíu nhíu mày, không quen với  hành động thân mật này của hắn, lui về sau vài bước, đứng cách hắn một mét.

Bốn mắt nhìn nhau, ai cũng không lên tiếng, thời gian ở đây dường như đứng yên.

"Cuối cùng tôi cũng tìm được cô!" Một cái cánh tay đặt ở trên vai Hướng Vãn, móng tay dài đâm vào bả vai, "Đồ kỹ nữ!"

Hướng Vãn quay đầu lại, thấy Lâm Điềm Điềm đứng ở sau lưng, khuôn mặt được trang điểm tinh xảo, nhưng lại đắc ý cùng dữ tợn.

Trên vai có chút đau, nhưng mặt cô vẫn vô cảm mà duỗi tay, muốn bẻ tay Lâm Điềm Điềm ta, nhưng có người so với cô nhanh hơn một bước, đem Lâm Điềm Điềm kéo sang một bên.

Lâm Điềm Điềm đột nhiên bị người kéo ra, vốn muốn mở miệng mắng mỏ, nhưng nhìn thấy người kéo mình ra, những chữ định nói ra liền bị đông cứng mà nuốt xuống họng.

"Xin lỗi cô ấy." Hạ Hàn Xuyên đứng bên cạnh Hướng Vãn, rũ mắt nhìn bả vai bị móng tay làm đỏ, ánh mắt trầm trầm, u ám.

"... Thật xin lỗi!" Lâm Điềm Điềm theo bản năng xin lỗi, nói xin lỗi xong thì mới nhớ tới một chuyện, ngạnh cổ nói: "Tôi hiện tại là người của Lâm tiên sinh, không phải người của Mộng Sở Hội nữa, vì cái gì mà anh bảo tôi xin lỗi, tôi phải nói xin lỗi cô ta?"

Hạ Hàn Xuyên híp mắt, kéo kéo môi.

"Xin lỗi thì xin lỗi, có gì ghê gớm!" mồ hôi trên trán Lâm Điềm Điềm ngày càng nhiều, "Kỹ... Hướng Vãn, hôn lễ lập tức sắp bắt đầu rồi, cô nhìn kỹ cho tôi! Lát nữa nhớ ngồi bàn đầu!"

Khách mời đứng một bên dưa, đơn thuần chỉ là xem náo nhiệt cảm khái hoặc là đồng tình.

"Cô câu vừa nãy đã gây chuyện một lần rồi, giờ lại nữa hả?"

"Thanh danh cả đời Lâm lão gia tử tốt như thế, Lâm gia tốt như vậy, sẽ đều bị hủy trong tay cô ta thôi!"

"Từ khi Lâm lão gia tử tuyên bố kết hôn , Lâm gia cùng Giang gia liền thành trò cười!"

"Cô gái Lâm Điềm Điềm này thấp kém như thế, còn ngốc nghếch như vậy, Lâm lão gia tử rốt cuộc nhìn thấy điểm gì tốt ở cô ta nhỉ?"

Thời điểm Giang Thanh Nhiên đẩy xe lăn đi đến, vừa vặn nghe được mấy lời thì thầm của khách khứa. Nét tươi cười trên mặt cô ta cứng đờ, nhanh chóng chuyển động xe lăn, xuyên qua đám người tới trước mặt Hướng Vãn.

Giang Thích Phong liền đi đến bên cạnh em gái, tự nhiên cũng nghe được mấy lời kia, sắc mặt cũng không tốt đẹp gì.

"Lâm tiểu thư, hôn lễ sắp bắt đầu, cô nên rời đi rồi." Giang Thanh Nhiên nhẹ giọng nói.

Lâm Điềm Điềm vì tức giận Hướng Vãn, trực tiếp đưa chân đá vào xe lăn, nổi giận mắng: "Tôi không biết khi nào bắt đầu hay sao? Sao cứ thúc giục thế, đồ què!"

Nói xong, cô ta quay đầu hung hăng trừng mắt nhìn Hướng Vãn một cái, rồi rời đi.

Hướng Vãn không để ý tới cô ta, mà nhìn đến Giang Thanh Nhiên ngồi trên xe lăn bị đá mà xê dịch, không che dấu sự cao hứng của chính mình.

Hạ Hàn Xuyên rũ mắt nhìn Hướng Vãn, tầm mắt dừng trên khóe môi cong lên của cô, rồi rời mắt đi.

"Thanh Nhiên, có sao khôngế?" Giang Thích Phong vội bắt lấy xe lăn, nôn nóng hỏi.

Sắc mặt Giang Thanh Nhiên tái nhợt, thoạt nhìn đơn bạc gầy yếu, "Không sao, chỉ bị đạp một phát mà thôi, anh không cần phải lo lắng như thế."

"Cô ta thật quá đáng!" Giang Thích Phong nhìn góc váy của em gái có dấu giày, khuôn mặt tuấn tú bị mây đen giăng đầy, "Anh đi tìm ông ngoại!"

Hướng Vãn vô tâm vô tình thưởng thức tiết mục của anh em nhà này,rồi  xoay người rời đi, Hạ Hàn Xuyên một câu cũng không nói với anh em Giang Thanh Nhiên, lập tức đi theo sau lưng cô.

"Anh Hàn Xuyên, Hướng Vãn, phiền chờ một chút." Giang Thanh Nhiên nhìn bóng dáng hai người, nắm thật chặt tay vịn xe lăn, nhẹ giọng gọi hai người ở lại.

Hướng Vãn dừng bước chân, quay đầu lại nhìn cô ta, dừng một chút, rồi giống như tự nhiên mà kéo tay Hạ Hàn Xuyên, cúi đầu thưởng thức ngón tay hắn.

Giang Thích Phong nhìn tư thái thân mật của hai người, nặng nề mà hừ một tiếng, nói không rõ tư vị trong lòng.

"Vừa rồi tình huống của cô và Lâm tiểu thư hình như không vui, nếu cô ấy nói gì không đúng, làm cái gì không nên làm, tôi thay cô ấy xin lỗi cô." Ánh mắt Giang Thanh Nhiên hơi lóe mà nhìn đôi tay nắm chặt của Hướng Vãn và Hạ Hàn Xuyên, trông rất thực lòng mà nói.

----------------------------------------------------------------

06/03/2023

Mọi người vote ủng hộ mình nha

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro